Chương 82
An vương dẫn theo binh lính bắc doanh tiến lên núi, vốn tưởng rằng việc này dễ như trở bàn tay, ai ngờ tấn công hồi lâu vẫn chưa thu được kết quả, quần chiến kéo dài.
An vương quan sát trận chiến, sắc mặt âm trầm nói: “Phế vật, đám người Tân đúng là phế vật.”
Nhất là Tam hoàng tử Tân Quốc, nhiều năm qua, vẫn không thấy một chút tiến bộ.
Gã cùng Tam hoàng tử Tân Quốc vốn đã thoả thuận, chỉ cần nội ứng ngoại hợp, đợi gã tấn công tới cửa, Tam hoàng tử sẽ lệnh cho thích khách làm loạn.
Chỉ cần bên trong hỗn loạn, bên ngoài phòng ngự đương nhiên cũng sẽ yếu đi, binh lính của gã chỉ cần thừa dịp xông cửa tiến vào. Bất luận Hoàng đế Gia Hữu có bị ám sát thành công hay không, đều khó thoát khỏi cái chết.
Đến lúc đó, gã sẽ nói mình cứu giá chậm trễ, dựa vào thân phận An vương, vừa vặn có thể leo lên đại vị.
Khi đó, thắng làm vua thua làm giặc, tình tiết mập mờ trong chuyện này, ai dám truy cứu?
Nào ngờ, mọi thứ đã không diễn ra như kế hoạch.
Đầu tiên gã từ dưới chân núi nhìn thấy Kim Tước Vệ đứng canh gác đằng xa, sau đó vất vả xông lên núi, lại không có nội loạn gì, cấm vệ quân chỉ thoáng chút biến sắc, đã sớm dàn trận ở cửa sẵn sàng đón địch.
Biệt viện này mặc dù gọi là biệt viện, nhưng dù sao cũng là cung điện, dễ thủ khó công, thấy binh lính xông đến người đông thế mạnh, liền đóng cửa lại, làm sao còn vào được nữa.
Cho dù bức tường không cao, nhưng gã vội vàng mưu phản như vậy, vốn không có khả năng mang theo vũ khí đủ mạnh để công thành, chỉ đành để cho từng người trèo qua tường, chẳng khác nào làm bia ngắm tên, ý đồ phá cửa, tấn công càng lâu lại càng bất lợi.
Các tướng lĩnh Bắc doanh mấy lần xuất chiêu, đều bị phát hiện, không khỏi thấp giọng nói: “Lương thị vệ không phải chuyện đùa.”
An vương luôn cảm thấy đây không phải là bút tích của Lương thị vệ, nhưng gã không có thời gian để suy nghĩ, chỉ càng thêm sốt ruột.
Khuôn mặt nho nhã của gã lúc này đã lộ ra vài phần dữ tợn gấp gáp, gã trầm giọng nói: “Nếu còn tiếp tục trì hoãn như vậy, dù có phong ấn thế nào, tin tức từ chỗ này cũng sẽ truyền đi.”
Một lúc lâu sau mới hạ lệnh: “Phóng hỏa đốt cửa, ta không tin, cửa nào có thể chịu được lửa?”
Bức tường xây bằng gạch, nhưng cửa làm bằng gỗ, chỉ cần một ngọn lửa là thiêu rụi tất cả.
Binh lính nghe lệnh, đổ dầu lửa lên cửa, sau đó châm mồi, quả nhiên ngọn lửa bốc cháy dữ dội.
An vương lộ ra vẻ mặt vui mừng chờ mong.
Nhưng gã không ngờ, thiêu đốt suốt một khắc, mặc dù cửa đã cháy hết nhưng lửa vẫn không tàn, trái lại càng lúc càng bùng lên cao ngút.
Lúc này gã mới phát hiện, đối phương đang đổ đầy gỗ và sợi bông vào lửa.
Thẩm Diên ở phía bên kia cánh cửa chẳng những không ngăn cản, còn cho người đổ thêm đồ dễ cháy vào, đến khi lửa cháy hừng hực, An vương mới nhận ra, cửa này đã không vào được nữa.
Lửa có thể đốt cháy cánh cửa, nhưng cũng có thể đẩy lùi kẻ địch, kết quả phụ thuộc vào cách dùng thế nào mà thôi.
Tướng lĩnh bên cạnh An vương đã có dự cảm không tốt.
Thế nhưng sự tình đã phát triển đến mức này, có tiến không có lùi, rút lui chẳng khác nào chịu chết, đành phải hiến kế: “Điện hạ, nếu tiếp tục thế này cũng không được, chi bằng chúng ta đổi sang tấn công cửa đông, may ra còn kịp.”
Cách ngọn lửa trùng điệp, An vương nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng không khỏi chấn động, dường như đã nhận ra, người đang bày mưu tính kế bên kia là ai.
Vị tướng kia lại lặp lời khuyên một lần nữa.
An vương đành cắn răng nói: “Vậy cứ như vậy đi.”
Gã giơ tay lên, chuẩn bị truyền lệnh xuống.
Chợt nghe có người hô vang: “Không ổn! Có viện binh tới!”
An vương không thể tin được, các đại doanh còn lại đều cách nơi này rất xa, mỗi lần điều binh khiển tướng đều tốn rất nhiều thời gian, sao có thể tới nhanh như vậy.
Không ngờ, gã vừa quay đầu lại.
Đã thấy chim chóc trong rừng núi bay lên, chưa kịp phản ứng, liền nghe được tiếng vó ngựa rung chuyển trời đất, như thể đạp núi xuyên rừng mà đến.
Đội kỵ binh tới nhanh nhất xông thẳng lên xé rách một đường, nhanh như chớp, giết người không kịp trở tay.
Trong đó có một nam nhân áo trắng giáp bạc, ngân thương nhuộm máu.
An vương liếc mắt nhìn hắn, vô cùng kinh hãi, khóe mắt muốn nứt ra nói: “Vệ Toản! Ngươi vẫn chưa chết!”
Vệ Toản cười nói: “Được điện hạ ưu ái, ta sống rất tốt.”
Chỉ trong tích tắc một hơi thở, người ngựa đã xông lên phía trên, dẫn theo kỵ binh phía sau, chém giết ác liệt, mở ra một con đường máu.
Nơi mũi thương đi qua, ai cũng không tránh được.
Rất nhiều tướng lĩnh binh lính Bắc doanh chỉ nghe qua danh tiếng của Vệ Toản, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến, trong lòng cảm thấy dù sao hắn cũng còn trẻ, chưa chắc đã thiện chiến.
Bây giờ nhìn thấy, mới biết thế nào là mãnh hổ xuất lồng, vạn người có một.
An vương vô cùng sợ hãi, bất chấp mọi thứ, xoay người chạy đi.
Nhưng không ngờ Vệ Toản lại nhanh hơn.
Trước mắt gã, một tia sáng bạc chợt loé lên, giống như ngân long xuất hiện, gã bị nhấc xuống ngựa, lăn dài trên mặt đất.
An vương còn chưa kịp đứng dậy, Vệ Toản đã nói: “Diệp Thư Huyên, ngươi xong đời rồi.”
Diệp Thư Huyên.
Mọi người xung quanh hoàn toàn không hiểu câu nói này của Vệ Toản là có ý gì.
Chỉ có An vương đã lâu không nghe thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên chính là giật mình.
Sau đó gã cảm thấy trên vai đau nhức, kêu lên một tiếng, bị một thanh đao đóng đinh xuống đất.
Vệ Toản thu tay lại, chỉ cầm thương, không thèm liếc gã, nói: “Tấn Án, ngươi bắt người lại cho cẩn thận, nếu để mất sẽ không gánh nổi đâu.”
Tấn Tấn ở phía sau liền đáp: “Được!
Đường Nam Tinh ở bên cạnh lầm bầm: “Sao lại đem chuyện này phân phó cho ngươi mà không giao cho ta?”
Tấn Án cười nói: “Bản thân ngươi có đáng tin cậy hay không, trong lòng ngươi không biết sao?”
Đường Nam Tinh bât mãn hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Không phải mùa hè năm trước chỉ mất một người thôi sao, sao đến bây giờ vẫn còn nhớ chứ!”
Tấn Án nhìn ngọn lửa ở cửa cung đằng xa, hồi lâu mới nói: “Lại cháy rồi.”
Đội quân phía sau cũng đã xông lên.
++++
An vương và tướng lĩnh Bắc doanh bị bắt, đám người còn lại liền bỏ chạy tán loạn, không bao lâu, cuộc loạn chiến đã kết thúc.
Người trong biệt viện dường như cũng nhận ra, mơ hồ có tiếng vui mừng, chỉ là lửa cháy ở cửa nhất thời không thể dập tắt, nên chưa thể ra ngoài nghênh đón.
Kim Tước Vệ mặt xám mày tro dốc toàn lực dập lửa.
Vệ Toản ra lệnh trói đám người An vương lại, sau đó sai người dập lửa.
Lương thị vệ trông thấy bọn họ, chắp tay nói: “Tiểu Hầu gia tới thật nhanh.”
Vệ Toản đáp lời: “Vừa nhận được thư, ta liền đi Đông doanh cầu viện, đúng lúc gặp Tấn tướng quân đang luyện binh, tiết kiệm được thời gian chỉnh binh.”
Đông doanh là nơi là phụ thân Tấn Án phụ trách, tình cờ Tấn Án với Đường Nam Tinh cũng đang đánh lộn trong doanh, Vệ Toản không cần giải thích nhiều, dẫn cả đám tới đây.
Vệ Toản hỏi: “Thánh thượng bây giờ thế nào rồi?
Lương thị vệ cười nói: “Thích khách bên trong đã bị chế ngự, ngài vào đi sẽ biết.”
Tấn Án cả kinh: “Thích khách? Sao lại có thích khách?”
Lương thị vệ kể lại chi tiết chuyện người Tân làm loạn, sau đó nói: “Cũng may nhờ có tân khoa Thẩm Trạng Nguyên.”
“Nhờ ngài ấy bắn một mũi tên kết liễu Tam hoàng tử Tân Quốc, mới nhanh chóng chế ngự được hỗn loạn.”
“Sau đó, ngài ấy lại xin Thánh thượng phòng thủ, ngay cả chuyện đốt cửa lúc nãy cũng là chủ ý của Thẩm Trạng Nguyên.”
An vương muốn phóng hoả đốt cửa, lúc đó ai nấy đều biến sắc, bởi vì địch nhiều ta ít, xét về quân số sẽ khó địch lại. Nếu để cho binh lính tiến vào, chỉ sợ thắng bại khó lường, cho dù có bảo vệ được đi chăng nữa, cấm vệ quân cũng bị tử thương.
Thẩm Diên lại nói, An vương muốn đốt cửa, cứ để cho gã đốt, cháy càng lớn càng tốt.
An vương mới là người không thể lãng phí thời gian.
Vì thế, y ra lệnh cho người lấy sợi bông dầu gỗ các loại, giữ chân An vương bên ngoài ngọn lửa.
Tấn Án nghe bọn họ nói chuyện, ngây người cười nói: “Dám đùa với lửa trước mặt Thẩm Chiết Xuân?”
Đến tận bây giờ, kế sách lấy lửa trị lửa của Thẩm Diên vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của hắn.
Hành động của An vương, thật đúng là ngu xuẩn.
Đường Nam Tinh thấp giọng nói: “Ta chưa từng thấy hắn luyện bắn cung ở Quốc Tử Giám, không phải hắn kéo cung không nổi sao?”
Vệ Toản lại nói: “Hắn từng luyện tập, chỉ là không cho ai thấy.”
“Ta đã từng thấy qua, hơn nữa còn bắt gặp trong Quốc Tử Giám.”
Cung của Chiêu Minh Đường đều là những cây cung rất nặng được võ sinh sử dụng, Thẩm Diên thật sự không thể kéo ra được.
Cho nên đợi đến khi tất cả rời đi, Thẩm Diên mới có thể đi trường bắn, dùng cung của nữ tử luyện tập.
Mỗi lần bắn cung, cứ bắn một phát, lại lùi một bước.
Khoảnh khắc kéo cung, y anh tuấn vô cùng, trong mắt như có ngàn vạn hào quang.
Chỉ cần nhìn vào động tác liền mạch lưu loát, dáng người hoàn mỹ không tỳ vết, liền biết đây nhất định là một tay bắn cung giỏi.
Chỉ là mũi tên cuối cùng vì kiệt sức, chưa chạm tới bia đã mất đi độ chính xác.
Tia lửa trong mắt y cũng dần mờ đi.
Nhưng qua vài ngày, hắn vẫn sẽ gặp y ở trường bắn, mỗi khi không có người.
Ban đêm thắp nến học bài, ban ngày một mình luyện cung.
Thẩm Diên giỏi nhất là nhẫn nại, y cứ cố gắng ngày này qua ngày khác như vậy, không cần ai hay biết, bản thân y cũng không biết con đường phía trước sẽ thế nào.
Vệ Toản nghĩ tới đây, cảm thấy có chút đáng tiếc.
Hắn không được nhìn thấy mũi tên đặc sắc nhất của Thẩm Diên.
Dưới sự hiệp lực của mọi người, chẳng bao lâu, ngọn lửa đã được dập tắt.
Tình thế khẩn cấp, Vệ Toản không xuống ngựa, một đường thúc ngựa vào cửa phục mệnh. Vừa vào cửa, đã thấy Thẩm Diên giữa đám người.
Trong điện vẫn còn chút hỗn loạn, sĩ tử và Kim Tước Vệ đều ở ngay cửa.
Sĩ tử trên người y phục màu xanh, Kim Tước Vệ mặc đồng phục gấm đen, chỉ duy nhất Trạng Nguyên lang là được ngự ban hồng bào, độc nhất vô nhị. Tay áo y dính đầy tro lửa, hai má đẫm mồ hôi, đầu tóc rối bời, hiển nhiên là kết quả của việc hỗn loạn.
Trong tay y vẫn còn cầm trường cung, thời khắc sẵn sàng nghênh địch, vẻ mặt không hề tái nhợt như ngày thường, ngược lại lộ ra vài phần hiên ngang.
Lúc này đại chiến đã kết thúc, Thẩm Diên đang cúi đầu dặn dò một Kim Tước vệ, người chung quanh gọi y: “Thẩm công tử, lửa đã tắt rồi.”
Thẩm Diên liền quay đầu lại, khóe môi hiện lên một nụ cười, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, y đã nhìn thấy Vệ Toản ngồi trên lưng ngựa.
Không biết tại sao, chợt ngẩn người.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.
Thẩm Diên mím chặt môi, theo bản năng không muốn nhìn thấy dáng vẻ ngồi yên bạc cưỡi bạch mã của Vệ Toản, nhưng y buộc mình phải ngước mắt nhìn thẳng.
Vẫn tuấn lãng hoàn hảo như vậy, vẫn khiến người ta ghen tị như vậy.
Vừa nhìn, y liền biết Vệ Toản ở bên ngoài anh dũng thế nào.
Trường cung trong tay y bỗng nóng như lửa, giống như trước một cuộc chiến một mất một còn như vậy, y không xứng cầm.
Nhưng giờ khắc này, y vẫn nắm chặt trường cung.
Giống như y đã có được thứ gì đó.
Y yên lặng nhìn Vệ Toản cưỡi ngựa đi về phía mình.
Khoảnh khắc bóng dáng hai ngươi giao nhau.
Y gọi to: “Vệ Toản.”
Tiểu Hầu gia giương mắt mỉm cười.
Cài một nhành hạnh đỏ rực lên tóc y.
——