Chương 79
Khi An vương vào phòng, Vệ Toản đã đứng bên cạnh cửa như một hộ vệ bình thường.
Thẩm Diên cúi đầu hành lễ, An vương quan sát y từ trên xuống dưới một lát, lại hòa ái như lần đầu gặp mặt, giống như một vị trưởng bối từ tốn chỉ vào bàn: “Ngồi đi.”
Thẩm Diên không ngồi, chỉ đứng bên cạnh, bình tĩnh nói: “Thẩm Chiết Xuân không nên ngồi cùng bàn với điện hạ.”
An vương mỉm cười nói: “Ta không phải tới đây để làm khó ngươi.”
“Chẳng qua hôm nay lễ hội, cảm thấy cô đơn buồn chán, muốn nói chuyện với Thẩm Giải Nguyên.”
“Trên đời này, rất ít người hiểu được lời ta nói.”
Nếu lúc trước, Thẩm Diên nghe được lời này, có lẽ sẽ không hiểu, nhưng hiện giờ trong lòng đã tỏ tường, dùng thân phận của người khác, mang theo quá khứ của người khác, làm sao có người hiểu được tâm tư của Diệp Thư Huyên chứ. Có lẽ chỉ có y, người đang trong hoàn cảnh tương tự Diệp Thư Huyên, mới có thể nhìn ra đôi chút.
Đây chính là nguyên nhân khiến An vương đối xử hòa ái với y lúc mới gặp.
Nhưng sau đó……
Thẩm Diên cụp mắt nói: “Chỉ sợ ta không phải là tri kỷ của điện hạ.”
An vương xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay biến dạng của mình, mặt mày hiện ra vài phần tức giận, nhưng vẫn ôn nhu nói: “Tại sao không phải?”
“Sao vậy, Chiết Xuân sợ phải xem hình phạt một lần nữa sao?”
Đồng tử Thẩm Diên co rút lại.
Y không muốn Vệ Toản nghe thấy lời này, liền vội vàng hô một tiếng: “Điện hạ.”
An vương cho rằng y sợ hãi, lúc này mới hài lòng cười cười, mặt mày âm u nói: “Thôi, bảo người của ngươi lui ra đi, ta đúng là có vài lời muốn nói với ngươi.”
Thẩm Diên không rõ lần này có gì khác với lần đầu, chỉ là khi nhìn thấy Vệ Toản lui ra, ánh mắt vẫn lẳng lặng dán vào y, môi mấp máy, vẫn nói như lúc trước.
Ta ở đây.
Thẩm Diên không biết mình đang cảm thấy buồn cười hay ấm áp. Y từng căm thù Vệ Toản, nhưng bây giờ lại vì sự có mặt của Vệ Toản mà can đảm hơn rất nhiều.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại y và An vương.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, vẻ hòa ái của An vương thoáng chút biến mất, gã nói: “Hôm nay xác thực có một số chuyện nhỏ, ta muốn hỏi Chiết Xuân một chút.”
“Mấy ngày trước, Tĩnh An Hầu ở Bắc Cương liên tục nhận được hai mật thư từ kinh thành, sau đó bắt được mấy tên thích khách.”
Biết An vương không dễ bỏ qua chuyện này, Thẩm Diên mở miệng: “Chiết Xuân biết tin Tiểu Hầu gia mất tích, cho nên mới viết thư kêu dượng cẩn thận.”
An vương nhìn y nói: “Nghe nói Thẩm Giải Nguyên hiện giờ đang thay mặt Hầu phủ giao thiệp xã giao, rất là phong quang, so với trước kia khác biệt rất lớn, ta còn tưởng ngươi là người thông minh.”
Giờ khắc này Thẩm Diên lẽ ra nên im lặng, y vốn dĩ không nên nói gì với An vương.
An vương đã đi đến bước này, không phải chỉ cần y khua môi múa mép là có thể khiến gã dừng tay.
Chỉ là y vẫn không nhịn được, hỏi gã: “Thế nào mới là người thông minh?”
“Biết rõ vong ân phụ nghĩa, biết rõ sẽ hại đến dân sinh, chuốc hoạ thiên hạ, nhưng vẫn vì chút lòng đố kỵ mà làm, đây chính là người thông minh sao?”
Y nói xong, liền biết không ổn.
An vương khinh miệt nhìn y, bình thản nói: “Chẳng qua chỉ là chút đạo lý mà thôi, người đọc sách thường sẽ nói thêm vài câu, nhưng khi chuyện đến trước mắt, ngay cả mấy lượng bạc trắng cũng không chống lại được.”
“Nếu lòng tham của con người chỉ cần nói vài ba câu là có thể bỏ qua, vậy trăm ngàn năm qua vì sao vẫn luôn nổi lên chiến sự, vì sao suốt những năm qua ngươi lại không ngừng tranh đấu gay gắt với Vệ Toản?”
Một lúc sau, Thẩm Diên nhẹ giọng nói: “Ta không đấu với Vệ Toản, mà đấu với chính mình.”
“Lúc Thẩm Diên học binh thư, câu đầu tiên y học chính là, tướng quân không thể phẫn nộ mà khởi binh, không thể tức giận mà ham chiến.”
“Giận có thể hoá vui, hờn cũng có thể hoá vui, sự ghen ghét nhất thời, nhất định cũng sẽ có ngày dừng lại.”
“Nhưng mất nước không thể vãn hồi, người chết không thể sống lại.”
Y từng đêm này qua đêm khác, không ngừng căm hận hành hạ bản thân, đấu tranh với chính mình trong một thời gian dài, cho đến khi y đã tin chắc mình không thể trở thành Vệ Toản, vẫn không thể ngăn được khát vọng của mình.
An vương ôn nhu hỏi y: “Thật sự sẽ có ngày dừng lại sao? Thẩm Giải Nguyên không khỏi suy nghĩ quá viễn vong.”
Thẩm Diên nói: “Dù không dừng lại được, nhưng vui buồn yêu hận, dây dưa vướng mắc, cũng chỉ nên tra tấn một mình ta.”
An vương lẳng lặng nhìn khuôn mặt nho nhã yếu ớt của y hồi lâu, không rõ đang châm chọc hay giễu cợt: “Thẩm Giải Nguyên thật khí phách, đến bây giờ còn nghĩ đến chuyện làm tướng quân.”
“Ta nghe nói, Thẩm Giải Nguyên ngay cả cung cũng không kéo ra được, hôm nay nếu ta muốn lấy mạng của Thẩm Giải Nguyên, chỉ sợ sẽ dễ như trở bàn tay.”
Thẩm Diên nghe vậy, ánh mắt lạnh băng, càng đứng vững hơn, không giống như nói chuyện với An vương, mà giống như đang lẩm bẩm với chính mình.
“Quả thực, Thẩm Diên đã không thể làm tướng.”
“Nhưng nếu khúc xương nhà tướng cuối cùng cũng bị sự ghen tị bẻ gãy.”
“Vậy Thẩm Diên còn lại cái gì?
“Sớm muộn gì cũng trở thành một túi da bụi bặm.”
“Hay là một bụng âm mưu quỷ kế, cay nghiệt chua ngoa.”
Nói xong, y cảm nhận được sự sảng khoái cùng kiên định trước nay chưa từng có.
Lần này y không sợ hãi mà lui về sau nửa bước, không phải vì đại nghĩa đọc được trong sách, mà là vì chính y.
Y lật giở từng trang binh thư, đêm này qua đêm khác khao khát muốn trở thành một người, người đó tuyệt nhiên không giống An vương trước mặt.
An vương chăm chú nhìn y, ánh mắt biến ảo khó lường, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Bản vương nghĩ lầm rồi.”
Thẩm Diên chậm rãi nhìn gã, nhẹ nhàng chắp tay, thấp giọng nói: “Chiết Xuân cáo từ.”
Khi đi ra ngoài.
Chỉ nghe An Vương phía sau cất giọng lạnh lùng nói.
“Thẩm Giải Nguyên, lần này bổn vương thả ngươi đi, chỉ là chúng ta rất nhanh sẽ tới hồi kết.”
“Ngươi và ta, để xem ai hơn ai, ai có thể cười đến cuối cùng.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
2. Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
3. Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi
4. Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Thẩm Diên dừng lại, mấp máp môi, đứng thẳng tắp, chậm rãi nói: “Nguyện ý lĩnh giáo.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình An vương lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ.
Ngoài cửa sổ đã đốt pháo hoa, phản chiếu trong đôi mắt gã như nước đọng, không một gợn sóng.
……
Vẻ mặt Vệ Toản rất quái dị.
Mãi đến khi lên xe ngựa, Thẩm Diên mới lộ ra một tia ảo não, y quay đầu đi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Những lời ta nói với An vương…… Ngươi nghe hết rồi sao?”
Vệ Toản trong lòng biết y ngại người khác biết được suy nghĩ của mình, liền xoa xoa tóc y, thấp giọng nói: “Ta lo hắn ra tay với ngươi, nên bảo Chiếu Sương thủ trong phòng bên cạnh.”
“Sau đó dán ống nghe của Lâm đại phu lên tường.”
Kể từ khi biết thứ này của Lâm đại phu rất hữu ích, Vệ Toản ra ngoài luôn mang theo, hôm nay vừa vặn nghe Thẩm Diên và An vương nói chuyện không sót một chữ.
Thẩm Diên ở trên lầu nói năng hùng hồn như vậy, vừa nghĩ đến chuyện Vệ Toản nghe được, y nhất thời xấu hổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ta đã quên hết bản thân nói những gì rồi, ngươi cũng quên đi.”
Nhưng Vệ Toản lại hỏi y: “Hình phạt mà hắn nói tới là sao?”
Thẩm Diên không nghĩ Vệ Toản còn nhớ câu đó, y cũng biết không thể cho qua được.
Y do dự nói qua loa chuyện An vương ép mình quan sát hình phạt lăng trì, y không muốn đi vào chi tiết, bởi vì cho dù Vệ Cẩm Trình có vô liêm sỉ đến đâu, cuối cùng vẫn là người có quan hệ huyết mạch với Hầu phủ, rơi vào kết cục tử vong thống khổ như vậy, y sợ trong lòng Vệ Toản sẽ không thoải mái.
Quả nhiên, y nhận ra Vệ Toản nhẹ nhàng nắm chặt tay mình.
Thẩm Diên không biết trong lòng có tư vị gì.
Sao cứ phải xảy ra chuyện này vào ngày hôm nay.
Tết Nguyên Tiêu trôi qua thật là ngột ngạt, không nói được mấy câu, đi chơi cũng không thoải mái, ăn vài miếng bánh Nguyên Tiêu thì đụng phải An vương, triệt để nói hết suy nghĩ của mình, bây giờ còn kể cho Vệ Toản biết chuyện lăng trì, không có cách nào vui vẻ cho được.
– Vệ Toản quả thật không vui, lúc đầu hắn đã không ngăn được tức giận, bây giờ lại càng hận mình không thể trực tiếp ở trên lầu, bầm thây An vương ra làm trăm mảnh.
Nếu không phải sợ liên lụy đến Thẩm Diên, nếu không phải đã có an bài tốt hơn, chỉ sợ lúc đó hắn đã động thủ.
Lúc này, đã đến thời điểm phóng pháo hoa, bên ngoài từng đóa từng đóa pháo hoa bay lên bầu trời, lúc nổ tung phát ra âm thanh đì đùng thật lớn.
Chiếu sáng màn đêm rực rỡ như ban ngày.
Thẩm Diên nhìn Vệ Toản một lúc lâu, đôi lông mày tuấn tú nhíu lại, y ghé sát bên tai đối phương, để mùi thuốc thoang thoảng đọng trên vành tai hắn.
Có chút ngượng ngùng nói.
“Kinh Hàn.”
“Ngươi…… thích đèn lồng nào không, ta đi đấu thắng cho ngươi.”
……
Cuộc đối thoại giữa Thẩm Diên và An vương cứ lẩn quẩn trong tâm trí Vệ Toản.
Sau khi sống lại, Vệ Toản từng bước thay đổi vận mệnh tương lai của mình, hắn ngày càng nhận ra, ký ức về kiếp trước của mình, nhất là về Thẩm Diên, có quá nhiều chỗ mơ hồ.
Lúc này, hắn chợt nhớ tới một chuyện cũ từ rất lâu rồi.
Kiếp trước hắn thấy Thẩm Diên đi theo An vương, quan to lộc hậu, phong quang vô hạn, hắn tự hỏi Thẩm Diên liệu có còn nguyện ý trừ bỏ An vương hay không.
Hắn không dám hỏi, chỉ viết cho y một phong thư vô danh, nói rằng nếu tâm tư y đã thay đổi, hắn cũng không oán trách.
Đêm rời kinh, hắn nghe bên ngoài có người thổi tiêu dưới trăng.
Khi đó, hắn sống một mình ở Hầu phủ, đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy Thẩm Diên ngồi ở đầu tường Chẩm Qua viện.
Ngày đó không có trăng tròn, chỉ có một lưỡi liềm cong cong, Thẩm Diên ngồi dưới lưỡi liềm kia, gió thổi qua, vạt áo đơn bạc tung bay trong gió.
Đó là lần duy nhất Thẩm Diên ngoại trừ lễ bái ngày tết trở lại Hầu phủ. Tiểu bệnh tử luôn sợ tức cảnh sinh tình, không dám trở về thêm lần nào nữa.
Có lẽ cũng là lần duy nhất Thẩm Diên chủ động đến Chẩm Qua viện.
Tiếng tiêu của Thẩm Diên kỳ thật không hay lắm, đứt quãng, nức nở, nghe ba bốn lần cũng không nghe rõ đang thổi cái gì, chỉ có thể nghe được, có lẽ là một giai điệu nào đó.
Hắn biết Thẩm Diên thổi tiêu là vì không muốn gặp hắn, nên chỉ nói với tùy tùng: “Ngươi ra ngoài, hỏi Thẩm đại nhân đang thổi cái gì?”
Tùy tùng tuân lệnh rời đi, thấp giọng hỏi Thẩm Diên.
Y vừa nghe xong, liền lộ ra vài phần bối rối bất đắc dĩ.
Thật lâu sau, dùng tiếng Ngô hát một đoạn ca dao.
Băng dày ba thước, tuyết trắng ngàn dặm. Tâm ta như tùng bách, lòng ngươi như thế nào?
Tiếng hát của Thẩm Diên êm tai hơn tiếng tiêu rất nhiều, ôn nhu mềm mại như nước.
Thẩm Diên hát ba lần liên tiếp, sau đó biến mất khỏi Chẩm Qua viện.
Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi Thẩm Diên trở nên nản lòng thoái chí, y giống như một con bướm trắng duyên dáng đáp xuống bức tường của hắn, rồi lại tan biến theo gió tuyết Bắc Cương.
Thẩm Diên, y từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Đêm nay, Vệ Toản lẳng lặng ngắm nhìn Thẩm Diên, lần theo sống mũi, đôi môi mềm mại, mái tóc đen nhánh.
Bất tri bất giác, lại nhìn đến mê mẩn.
Thẩm Diên đẩy nhẹ hắn một cái, hỏi hắn: “Sao vậy?”
“Còn chưa lấy lại tinh thần sao?”
Thẩm Diên ở bên ngoài chơi đến nửa đêm, mệt đến đau lưng mỏi chân, lúc này ngay cả phòng cũng lười vào, ngồi xuống hiên nhà nghỉ chân.
Vệ Toản nhẹ giọng nói: “Chiết Xuân, sao ngươi trời sinh lại tốt đến như vậy.”
Thanh khiết trong trẻo, đẹp tựa hoa lan.
Thẩm Diên tưởng hắn đang khen vẻ bề ngoài của mình.
Không biết trong lòng đang đắc ý hay là tức giận, Thẩm Diên ôm chặt đầu gối của mình, nhìn bóng đêm lầm bầm: “Sắc lang.”
Dưới mái hiên, một hàng đèn lồng cung đình hoa lệ treo cao, dây lụa theo gió đung đưa, lay động tâm tình ai đó.
– —-
Tác giả có lời muốn nói:
Băng dày ba thước, tuyết trắng ngàn dặm. Tâm ta như tùng bách, lòng ngươi như thế nào?
<<Nửa đêm Ngô Ca • Đông Ca>>
——-