Chương 76
“Thẩm Chiết Xuân, sao hôm nay ngươi lại căng thẳng như vậy?”
Thẩm Diên mím môi, ánh mắt thất thường, chỉ nói: “Ban ngày ban mặt nói mớ, căng thẳng chỗ nào.”
Vệ Toản cảm thấy y đẹp hơn bình thường rất nhiều.
Kiểu đẹp mắt này cũng không rõ ràng, giống như bức tranh mỹ nhân nhợt nhạt chợt toả sắc, chân mày khóe mắt nhuộm xuân ý nhàn nhạt, ánh mắt vừa chuyển, dường như ngay cả căn phòng ngày đông cũng nhiễm nửa đường xuân quang, khiến người ta trong lòng mềm nhũn.
Vệ Toản quang minh chính đại nhìn một lúc lâu, sau đó hỏi y: “Ngươi không căng thẳng, sao ngươi không dám nhìn ta?”
Thẩm Diên vừa nghe, liền ngẩng đầu lên trừng hắn: “Tiểu Hầu gia, ngươi nói nghe thật buồn cười, ngươi có cái gì đẹp mắt đâu mà nhìn.”
Nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt hắn.
Thẩm Diên lại như đuối lý, bất giác cúi xuống.
Vệ Toản cười nói: “Nói thật đi, đã làm chuyện xấu gì?”
Thẩm Diên cố chấp nói: “Không có, ngươi đừng nói nhảm nữa.”
Nói xong, giật lấy xiêm y, vội vàng chui khỏi vòng tay hắn.
Thẩm Diên không nhìn hắn, cũng không nhiều lời, vội vàng thay đồ, trà nóng buổi sáng còn chưa uống, đã vội vàng chạy ra ngoài ngắm tuyết.
Vệ Toản nhíu mày, không nói lời nào. Hắn mở cửa sổ, khoanh tay dựa vào cửa sổ, nhìn Thẩm Diên ở bên ngoài, bắt chước Tri Tuyết, gom một đống tuyết lại đắp thành quả cầu tuyết.
Chỉ là tiểu bệnh tử ra tay chậm chạp, đống tuyết gom được chưa kịp đắp, đã tan thành một cục băng nhỏ trong tay y, lúc này tay y đỏ bừng vì lạnh, nhưng y cũng không bỏ cuộc, lại gom cái thứ hai thứ ba, người tuyết vẫn chưa thành hình, y liền bị thị nữ thuyết giáo một trận.
Tiểu bệnh tử không còn khôn khéo như ngày thường, chỉ cúi đầu “Ừ ừ” mấy tiếng.
Vệ Toản bất giác nhếch môi.
Nhìn một hồi, đáy mắt đột nhiên loé lên một tia sáng, nghĩ đến Thẩm Diên vừa trở về phòng đã đứng ở đâu: Tiểu bệnh tử này vừa rời giường, không đi rửa mặt, đứng ở bên tủ ngây ngốc cái gì chứ.
Hắn chậm rãi đi qua.
Nhìn lên cúi xuống, nhưng không nhìn gì.
Sau đó, hắn nhìn đằng sau tủ thật kỹ.
Phát hiện trong khe hở kẹp một tấm lụa trắng.
Hắn sửng sốt một chút, khẽ cười một tiếng.
……
Thẩm Diên chơi tuyết không vui chút nào.
Y còn chưa đắp xong hai quả cầu tuyết, mọi người đã xếp hàng ngăn cản y, Tri Tuyết Chiếu Sương không cho y chạm vào, Lâm đại phu cũng dặn dò y coi chừng cảm lạnh.
Ai cũng chơi được, ngay cả hai con chó Đại Mao Nhị Mao cũng chơi được, chỉ có mình y là chơi không được.
Cuối cùng đành phẫn nộ trở về phòng đọc sách.
Cuộc sống của y thường trôi qua như vậy, ngoại trừ gần đây có thêm chuyện giao tiếp xã giao, mỗi ngày y đều đọc sách. Thi Hương xong rồi sẽ đến thi Hội, y tâm khí cao, đã giành được Giải Nguyên, không khỏi tham vọng vị trí Trạng Nguyên.
Vì thế không thể buông thả bản thân nghỉ ngơi nhiều được.
Chỉ là hôm nay học bài, y lại mở cửa sổ, thỉnh thoảng ngắm nhìn thỏ tuyết bên ngoài một chút.
Vệ Toản thực sự rất khéo tay, tâm tư cũng rất linh hoạt.
Cả một hàng thỏ tuyết ở bên ngoài cửa sổ, được hắn dùng bột màu pha thành màu hồng nhạt, nhuộm dưới đôi mắt đỏ, trên hai tai thỏ, nhìn từ xa, giống như hàng thỏ con đang đỏ mặt vì lạnh, cực kỳ vui mắt.
Các tiểu thị nữ của Chẩm Qua viện cũng lần lượt đến xem.
Thẩm Diên không biết tại sao, thấy người ta ngắm thỏ cũng vô cùng đắc ý, đợi mọi người rời đi, y liền đếm đi đếm lại hàng thỏ tuyết, cảm giác tự mãn lại càng tăng.
Tâm tình thật tốt.
Nào ngờ lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn, trong lúc không ai để ý, Đại Mao Nhị Mao lăn lộn hồ nháo, nhào về phía cửa sổ, tông hỏng hai khối tuyết, thỏ nhỏ bỗng chốc tan thành mây khói, chỉ còn lại có bốn hạt đậu đỏ rơi trên mặt đất.
Thẩm Diên không dám đụng vào những con thỏ này, sợ làm hỏng, vậy mà lại thấy cảnh này, y lập tức buông sách xuống, bày ra vẻ mặt lão đại không vui, chạy ra nhặt đậu đỏ.
Thấy Đại Mao Nhị Mao thè lưỡi kêu “Gâu gâu” nhào lên người mình, y không còn xoa xoa ôm ôm đút thịt khô như thường lệ.
Thẩm Diên cũng không tiện nổi giận với hai đứa nó, chỉ trầm mặt nhàn nhạt nói: “Liên nhi, ngươi dẫn tụi nó ra xa một chút.”
Nhìn sắc mặt y, Liên Nhi biết y đang tức giận, nàng thận trọng đáp lời, sau đó nhanh chóng dùng sức kéo hai con chó lớn chạy đi.
Đại Mao Nhị Mao nghẹn ngào, không biết tại sao đột nhiên bị thất sủng, trước khi đi còn trông mong ngoái nhìn Thẩm Diên.
Thẩm Diên không ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm hạt đậu đỏ trong lòng bàn tay, sau khi cân nhắc thật lâu, mới nhét vào trong hầu bao của mình.
Lúc đọc sách sờ vào, cách hầu bao cẩm tú, y có thể cảm giác được bốn hạt đậu cứng rắn.
Buổi trưa Vệ Toản tới, cũng chạy tới cửa sổ để xem kiệt tác của mình, nhìn thấy thỏ tuyết thiếu mất hai con. Thẩm Diên sợ rằng hắn sẽ hỏi tại sao thỏ lại mất, vì vậy y có chút khẩn trương.
Ai ngờ Vệ Toản chỉ lười biếng cười hỏi: “Sao chỉ trong chốc lát đã chạy mất hai con rồi?”
Thẩm Diên ngập ngừng, nhẹ giọng nói: “Bị Đại Mao Nhị Mao làm hỏng rồi.”
Vệ Toản cười nói: “Ta còn tưởng, mới qua một buổi sáng, thỏ tuyết đã thành tinh.”
Lại thuận miệng nói: “Ngươi chờ anh lát nữa đắp thêm hai con, một hàng chỉnh tề mới đẹp.”
Thẩm Diên nhìn hắn hồi lâu, không biết tại sao, khi cúi đầu đọc sách lại mím môi cười cười.
Nhìn thỏ xong, Vệ Toản đóng cửa sổ lại, ngồi bên cạnh y nói: “Ngươi nghỉ ngơi một chút, xem cả buổi sáng rồi, sẽ hao tổn tinh thần đó.”
Nếu như bình thường, Thẩm Diên sẽ không đồng ý, nhưng lúc này tâm tình y rất tốt, nên chỉ nói: “Ta nhìn thêm chút nữa rồi sẽ nghỉ ngơi.”
Nói xong, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Vệ Toản.
Lập tức phát hiện bất ổn.
Y nhìn thấy một góc màu trắng nhô ra từ cổ tay áo của Vệ Toản, nhìn thế nào cũng giống như chiếc khăn y đã dùng tối qua, liền trợn tròn mắt.
Vệ Toản chống cằm, ý tứ xấu xa trong mắt như sắp trào ra, từ trên cao nhìn y, biết rõ còn cố tình hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Thẩm Diên cầm chặt sách, mở miệng “Ngươi……” một hồi, rốt cuộc nói: “Trả lại cho ta.”
Vệ Toản hỏi: “Còn gì nữa?”
Thẩm Diên biết hắn không nói đạo lý, liền giơ tay giật lấy.
Vệ Toản lắc người về phía sau, chỉ nói: “Thứ ta nhặt được trong viện sao lại là của ngươi?”
“Có phải của ta hay không, trong lòng ngươi biết rõ.”
Thẩm Diên cực kỳ nóng nảy, mặt mày đỏ bừng, trực tiếp nhào qua bàn cướp.
Vệ Toản như giỡn với mèo, giấu trái giấu phải, cuối cùng động tác bị thương tích trên người hạn chế, không nhây được nữa.
Thẩm Diên mạnh mẽ rút khăn trắng ra khỏi ống tay áo của hắn.
Y giật được rồi, mới phát hiện cái khăn này không phải của mình, Vệ Toản chỉ tùy tiện tìm một cái khăn trắng tương tự để bày trò, y đúng là có tật giật mình. Cầm khăn nhìn một hồi, sắc mặt y dần dần đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Vệ Toản, ngươi lừa ta?”
Vệ Toản nói: “Việc quân cơ không nề dối trá.”
Thấy tiểu bệnh tử tức giận không nói nên lời, không hiểu sao càng nhìn càng hấp dẫn.
Vệ Toản liền ấn tay Thẩm Diên và chiếc khăn lên bàn.
Thẩm Diên rút ra mấy lần đều không được, y nhìn hắn nói: “Ngươi còn muốn làm gì nữa?”
Vệ Toản chỉ đè tay y, thản nhiên ngồi xuống ghế, âm thanh có chút khàn khàn, chậm rãi nói: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi cầm khăn làm chuyện xấu gì, mà sợ ta tìm thấy như vậy.”
Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm cho người ta lười biếng, Thẩm Diên bị hắn hỏi câu này, sắc mặt ửng đỏ, hồi lâu không nói nên lời, sau đó mở miệng khô khan nói: “Liên quan quần què gì đến ngươi.”
Vệ Toản chậm rãi nhìn y chằm chằm: “Đều là nam nhân, có gì không thể nói.”
“Hay là…… Ngươi muốn ta?”
Vừa hỏi xong đã thấy tiểu bệnh tử run lên, cụp mi không nhìn hắn.
Vệ Toản đã biết đáp án. Không biết tại sao, hắn cũng bị ánh nắng thiêu đốt ở bên tai, lại không giấu được nụ cười, nắm lấy cổ tay kéo y lại gần, ôm vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Lúc ngươi muốn, ta có hôn ngươi chưa?”
Thẩm Diên theo bản năng định muốn nói không có, hoặc là nói căn bản không có muốn hắn.
Nhưng đầu ngón tay lại nhẹ nhàng bóp mấy hạt đậu đỏ trong hà bao, vừa mở miệng đã thay đổi câu trả lời.
Y nói: “Hôn rồi.”
Lúc hắn nói lời này cực kỳ khó xử, giống như thừa nhận người bên vách ngăn khao khát Vệ Toản chính là mình.
Vừa nói xong, không kịp đề phòng đã bị ngậm môi.
Đôi mắt đen nhánh của Vệ Toản tràn ngập ý cười.
Dưới ánh mặt trời, đầu lưỡi nối liền sợi chỉ bạc, Thẩm Diên không kịp nuốt nước bọt, trong lúc trốn tránh, nhịn không được ngửa người ra phía sau.
Nửa người dựa vào bàn, sách rơi đầy đất, cũng không thể thoát khỏi nụ hôn này.
Cuối cùng y vô lực nằm trên bàn, chật vật che mắt mình.
Bị ngón tay đùa nghịch đầu lưỡi.
Vệ Toản thì thào như dụ dỗ bên tai y, dẫn y vào vực sâu của sự sa đoạ và mềm yếu.
Hắn dùng ngón tay xắn vạt áo của y, ánh mắt dụ dỗ nhìn y nói: “Sau đó thì sao?”
“Chỉ hôn môi thôi sao?”
……
Buổi chiều khi Tri Tuyết bước vào cửa.
Nhìn thấy công tử nhà nàng hiếm khi không ngồi ở trước bàn học, mà nằm trên giường mềm trong thư phòng, cầm một quyển sách che mặt, chỉ lộ ra một vành tai đỏ rực.
Nàng nhẹ giọng gọi: “Công tử, người ngủ rồi sao?”
Thẩm Diên rầu rĩ nói: “Không có.”
Lúc này sách trượt xuống.
Ngoại trừ vành tai, còn lộ ra một đôi mắt giận dỗi.
Tri Tuyết buồn cười hỏi: “Công tử làm sao vậy?”
Thẩm Diên bực bội nói: “Không sao, ngươi nói với Chiếu Sương, sau này lúc ta học bài, không được cho Vệ Toản vào.”
Tri Tuyết lầm bầm: “Nhưng bọn ta làm sao quản ngài ấy được, bọn ta đang ở trong sân nhà người ta.”
Thẩm Diên hừ nhẹ một tiếng.
Lật người, quay lưng về phía Tri Tuyết, trong lòng thầm mắng: không thể để Vệ Toản quen thói mãi được, chỉ cần mình hơi chểnh mảng một chút là hắn được voi đòi tiên, mấy ngày nữa không biết còn đạp lên mặt mũi mình như thế nào.
Y càng muốn mắng bản thân mình, không biết nặng nhẹ, làm như chưa từng nhìn thấy thứ gì tốt, cứ như vậy bị mấy con thỏ tuyết làm cho mê muội, Vệ Toản mà là người tốt cái khỉ gì chứ.
Thẩm Diên thật tình không biết, thắt lưng của y đã sớm bị xé rách, xương quai xanh lộ ra vết hôn loang lổ, nốt ruồi đỏ sau lưng cơ hồ đã được chăm sóc đến phiếm hồng, nằm ngang trên giường càng giống như bức hoạ mỹ nhân hoạt sắc sinh hương.
Tiểu cô nương chớp mắt vài cái, tim đập lỡ nhịp, biết công tử nhà mình da mặt mỏng như tờ giấy, nàng coi như mình không nhìn thấy.
Thẩm Diên hỏi: “Ngươi vào đây có chuyện gì?”
Tri Tuyết đáp: “Phòng bếp bảo ta hỏi người, hai con hươu hôm qua ngươi mang về nên chế biến thế nào?”
Không nhắc thì thôi, nhắc tới Thẩm Diên lại bực bội, nếu không phải tại hai con hươu này, làm sao phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Y mở miệng nói: “Ném đi.”
Tri Tuyết hỏi: “… Ném đi đâu?”
Thẩm Diên tức giận nói: “Thích ném thì ném, liên quan gì đến ta.”
Tri Tuyết “Ờ” một tiếng, xoay người định đi ra ngoài.
Thẩm Diên chợt nói: “Chờ một chút.”
Tri Tuyết dừng chân.
Thẩm Diên nheo mắt cười lạnh: “Ta đổi ý rồi, đừng có đem bỏ, bảo phòng bếp làm thành dược thiện, bồi bổ thân thể cho tiểu Hầu gia.”
Tri Tuyết “Hả” một tiếng, nói thầm: “Hai con lận đó, ăn nhiều sẽ chảy máu cam.”
Thẩm Diên cười đến phát lạnh: “Vừa vặn, một ngày ba bữa, hắn mà không ra máu cam ta sẽ hỏi tội ngươi.”
“…… Đưa cho ta một bó dây thừng nữa.”
Vệ Toản hiện đang bị thương, làm sao đấu lại y chứ.
Y sẽ bổ chết cái tên khốn kiếp này.
——-