Chương 75
Cuối thu vừa qua, trời càng ngày càng lạnh, đến khi mùa đông đến, tất cả các phủ trong kinh thành đều bắt đầu chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, các hoạt động cũng dần dần tăng lên.
Đồng liêu làm quan cùng triều của Tĩnh An Hầu, chiến hữu năm xưa, tiểu tướng hiện giờ, luân phiên đưa thiếp mời yến tiệc. Trước đây mỗi khi Tĩnh An Hầu không có ở trong phủ, chuyện này đều do Vệ Toản phụ trách ngoại giao.
Bây giờ trong mắt người ngoài, Vệ Toản không rõ tung tích, Hầu phu nhân cũng ít đi ra ngoài, cho nên mấy chuyện xã giao đều rơi xuống đầu Thẩm Diên.
Thẩm Diên ít nhất cũng coi như là con nuôi Hầu phủ, lại là Giải Nguyên Lang, ra khỏi cửa cũng có đề tài nói chuyện, không tính là thất lễ.
Đến nơi cũng rất khách khí, vài phần ôn hòa nói: “Hiện giờ trong phủ, dượng đã xuất chinh, tiểu Hầu gia không có ở nhà, dì cũng không khoẻ, chỉ có một mình vãn bối đến đây hành lễ, kính xin thứ tội.”
Đợi đến khi mọi người đều nói không sao, y mới nhập tiệc xã giao chu đáo.
Y ở bên ngoài luôn luôn như vậy, nâng chén cạn chén, tao nhã lịch sự.
Ngay cả những thế gia không vừa mắt với Tĩnh An Hầu phủ, cũng cảm thấy y khí chất nhẹ nhàng, lễ nghĩa chu toàn, mở miệng gọi một tiếng “Thẩm Giải Nguyên”, tới bắt chuyện với y.
Võ tướng huân quý đối đãi với y càng thêm hòa ái, nói chuyện rất hợp ý, thấy thân thể y suy nhược, liền gọi phòng bếp chế biến con mồi vừa mới săn được cho y ăn.
Món ăn đem ra là thịt hươu nướng mật, máu hươu nấu canh, nói là bổ khí dưỡng huyết. Kỳ thật Thẩm Diên ăn không quen, nhưng vì thành ý của đối phương mà ráng ăn một ít, sau đó cụp mắt thở dài, than thân thể yếu ớt, ngay cả mỹ vị nhân gian cũng ăn không được.
Võ tướng kia cười nói: “Có gì đâu, ta đưa đến quý phủ cho ngươi, ngươi từ từ ăn là được.”
Nói xong thật sự sai người khiêng hai con hươu mang đến cho y.
Thẩm Diên thấp giọng đáp ứng, mãi đến khi yến tiệc kết thúc, y mới tìm được cảm giác thanh tịnh.
Hư vinh tự mãn tất nhiên là có.
Bình thường, y làm sao có thể thay Hầu phủ gặp những nhân vật quyền quý này. Người trong kinh chỉ biết Vệ Toản tiểu Hầu gia, nào để Thẩm Chiết Xuân vào mắt.
Bây giờ y đã có mọi thứ mình muốn, tham vọng thể hiện bản thân cũng được thỏa mãn, nhưng không biết tại sao, lại cảm thấy nhạt nhẽo.
Có lẽ là bởi vì trong lòng y dần dần ý thức, y phong quang như vậy đều là vay mượn, không phải chân chính có được.
Điều y thật sự mong muốn, kỳ thật cũng không phải những thứ này.
Có điều chén thịt hươu vẫn có chút tác dụng, lúc y khoác áo lông cáo thật dày ra cửa, không còn cảm thấy quá lạnh như thường ngày. Y hơi choáng váng, ở trong xe cầm lò sưởi tay, lảo đảo ôm sách vào lòng.
Đi được một lúc, xe dừng lại.
Chiếu Sương nói: “Công tử, về đến nhà rồi.”
Y chậm rãi vén rèm, đạp lên ghế đẩu nhỏ xuống xe.
Lúc này mới nhận ra, tuyết đầu mùa đang rơi, còn là tuyết lớn lông ngỗng*. Xe ngựa chưa đi được bao lâu, trên mặt đường đã tích một tầng trắng mỏng.
Thẩm Diên từ phương nam đến, dù nhìn bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy tuyết lớn như vậy rất mới mẻ.
Y ôm sách vào lòng che chở, hít sâu một hơi, cảm giác rất dễ chịu.
Đi được một đoạn, nhìn thấy Vệ Toản đang đứng bên vườn chờ y, hắn mặc y phục thị vệ, đang nhàm chán đùa nghịch một chiếc ô, hết mở ra rồi khép lại, giống như đang xoay chuyển trường thương, hất tung bông tuyết rơi lả tả.
Thấy y đi tới, hắn nhướng mày, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lùng cao ngạo, miễn cưỡng nói: “Sao giờ này mới về?”
Thật ra Thẩm Diên hiểu rất rõ hành động của Vệ Toản, bây giờ nhìn thấy những động tác nhỏ bướng bỉnh của hắn, liền cảm thấy có chút đáng yêu.
Hai người chậm rãi bước đi, Vệ Toản giơ chiếc ô lên, che trên đỉnh đầu Thẩm Diên, chắn tuyết rơi xuống.
Thẩm Diên nói: “Vết thương còn chưa lành, đã rời khỏi viện đi dạo lung tung, coi chừng bị người ta coi là trộm rồi bắt lại.”
Vệ Toản nói: “Lúc này người ở đâu ra chứ, ai cũng đi ngủ hết rồi.”
“Nếu thật sự có người coi ta là trộm, ngươi nhớ tới chuộc ta.”
Thẩm Diên khẽ cười nói: “Ai thèm chuộc ngươi.”
“Ta ước gì ngươi bị bắt đi đánh một trận.”
Vệ Toản trêu chọc y: “Hôm nay Thẩm Giải Nguyên nở mày nở mặt rồi à?”
Thẩm Diên nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nói: “Ngươi biết rõ nói chuyện với những người đó rất mệt, còn bày đặt ghẹo ta.”
Vệ Toản hừ nhẹ một tiếng: “Chứ không phải chính ngươi nguyện ý muốn đi sao? Để ngươi giao thiệp cho biết cũng tốt, không thôi lúc nào cũng tưởng ta vui dữ lắm.”
“Sau này nếu ngươi mệt mỏi, có thể cáo bệnh về sớm một chút, đỡ phải lao lực.
Những thế gia quyền quý, trong nhà đông người, quan hệ phức tạp, bên này thông gia, bên kia đảng phái, nói một câu phải cân nhắc ba bốn lần, phiền phức mệt mỏi muốn chết.
Vệ Toản thường ngày không thích dây vào mấy chuyện đó, mỗi lần đi qua, tránh được thì tránh.
Thẩm Diên dùng giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Ngươi và ta giống nhau sao?”
“Tiểu Hầu gia ngươi lớn lên ở kinh thành, người người đều biết tính tình ngươi như vậy, ngươi rời đi cũng không ai oán trách, có khi còn khen ngươi thẳng thắn.”
“Nào giống ta, rập khuôn theo kẻ khác, rụt rè lo sợ mất mặt.”
Vệ Toản lười biếng nói: “Tại sao phải lo sợ?”
“Tài hoa gan dạ sáng suốt, ngươi có chỗ nào không đè đầu bọn họ, mắc mớ gì ngươi phải rụt rè chứ.”
Thẩm Diên ngẩn người.
Ngước mắt lên, y phát hiện Vệ Toản không phải đang tâng bốc mình, thái độ của hắn lúc này vô cùng kiêu ngạo, cứ như vậy thuận miệng khen ngợi y.
Thẩm Diên không khỏi hơi nhếch khoé môi, phảng phất đâu đó có một cái đuôi lông xù, ở nơi không ai nhìn thấy, lẳng lặng vểnh lên.
Dưới chiếc ô, Vệ Toản kề sát lại, đặt tay lên vai y.
Không biết vì sao, cách lớp lông cáo thật dày, Thẩm Diên khẽ rùng mình như bị thiêu đốt, thật lâu sau mới định thần lại.
Sau đó suốt quãng đường đi, y tỉ mỉ kể cho hắn nghe vài câu chuyện phiếm, nói người ta đưa tới hai con hươu ăn như thế nào, còn nói hôm nay ở yến tiệc làm được hai bài thơ.
Trở về Chẩm Qua viện, đi thẳng vào cửa phòng.
Kể từ khi vào đông, địa long ở Chẩm Qua viện luôn không đủ nóng, Thẩm Diên cũng chuyển đến phòng Vệ Toản, có đôi có cặp, cùng ăn cùng chơi.
Đến buổi tối, Thẩm Diên ngủ ở giường trong, cách một vách ngăn, Vệ Toản cả đêm không ngủ được, gõ vách ngăn nói chuyện phiếm với y.
Vệ Toản nói: “Ngươi qua đây ngủ đi.”
Thẩm Diên liền nói: “Ta không qua, nếu không vết thương của ngươi còn chưa lành, lại bị ngươi nghiền nát.”
Vệ Toản buồn cười nói: “Ta đâu phải miếng bánh râu rồng giòn xốp, sao có thể nghiền nát được.”
Một lát sau, lại nói: “Ngươi ngủ rất ngoan, không ép trúng ta đâu.”
Thẩm Diên nói: “Là tướng ngủ của ngươi không tốt á, cứ sát rạt vào người ta.”
Vệ Toản khẽ cười: “Ta cố ý mà.”
Thẩm Diên mặc kệ hắn.
Vệ Toản biết Thẩm Diên kiên quyết, cũng không dây dưa, chỉ xoay người ngủ.
Nhưng khi Vệ Toản đã chìm vào giấc ngủ rồi, Thẩm Diên lại không ngủ được.
Chén canh huyết hươu kia.
Thẩm Diên thở dài, y vốn không nên ăn thứ này, bổ huyết là thật, bổ dương cũng là thật. Người bệnh thường ít ham muốn, y hiếm khi động tình như vậy, cho dù có, cũng chỉ cần đợi một lát là sẽ trôi qua.
Ai ngờ lúc này, chỉ nghe giọng nói của Vệ Toản, y lại không ngủ được.
Càng buồn cười hơn là, mấy câu nói của Vệ Toản hoàn toàn không có ý gì về phương diện đó, chỉ muốn ngủ cùng y cho ấm mà thôi.
Lông mi Thẩm Diên run lên trong đêm khuya, giống như đang nhìn khoé môi Vệ Toản.
Yết hầu và tấm lưng, nụ cười và sự kiêu ngạo.
Những vết sẹo, những cái ôm, những nụ hôn.
Dục niệm này đối với Thẩm Diên mà nói, vô cùng nóng bỏng, giống như có một con bướm xinh đẹp sống động đang cộng sinh trên tấm lưng gầy gò tái nhợt của y.
Cơn ngứa như sắp phá kén thoát ra, dần dần thấm đẫm hết thảy.
Giọng nói chói tai trong đầu Thẩm Diên mắng y không biết xấu hổ, cam chịu sa đọa.
Y muốn Vệ Toản phải cúi đầu trước mình, muốn Vệ Toản chạm cũng không chạm tới, muốn đè đầu Vệ Toản.
Muốn thắng hắn, muốn vượt qua hắn.
Chứ không phải như bây giờ.
Tiếng gió, tiếng tuyết, khẽ gọi ngoài cửa sổ.
Y cuộn mình trong chăn bông mềm mại, cách Vệ Toản một vách ngăn, lắng nghe tiếng hít thở quen thuộc, cắn lấy mu bàn tay trắng nõn của mình.
Mái tóc đen nhánh ẩm ướt dán vào bên má.
Luống cuống, động tình, lại sa đọa.
……
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Diên cố ý dậy sớm, vội vàng giấu khăn tay đi.
Quay người lại, đang định thay y phục thì nghe thấy tiếng mở cửa. Vệ Toản không biết đã dậy từ lúc nào, đã rửa mặt thay đồ xong xuôi, nhìn y hỏi: “Dậy rồi à?”
Thẩm Diên “Ừ” một tiếng, đối diện với ánh mắt Vệ Toản, ho khan một tiếng, nói: “Dậy muộn.”
Vệ Toản không hỏi gì, Thẩm Diên thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng định đi rót một chén trà.
Đột nhiên, Vệ Toản khẽ gọi: “Ngươi chờ một chút.”
Sống lưng Thẩm Diên căng thẳng, giọng nói cứng ngắc: “Sao vậy?”
Vệ Toản cười nói: “Ngươi nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”
Thẩm Diên tiện tay khoác một cái áo choàng, đẩy cửa sổ ra.
Nhìn thấy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, giữa đất trời một màu trắng bạc, trong sân tuyết dày, Đại Mao Nhị Mao đang lăn lộn chơi đùa trên mặt đất.
Tri Tuyết Chiếu Sương đang đắp người tuyết.
Không chỉ có mấy người tuyết tròn vo đứng ở cửa.
Ở đằng xa, Lâm đại phu còn cầm đao điêu khắc Đại Mao Nhị Mao.
Thẩm Diên ngẩn ra, bất giác cong môi.
Dưới áo choàng dày, y chỉ mặc một bộ tẩm y mềm mại, mặt mày chẳng biết từ lúc nào hiện lên thần sắc ôn nhu, khi cười rộ lên, lộ ra dáng vẻ ngọt ngào.
Như là hoa quả còn xanh, dần dần chín thơm nhuốm màu hồng phấn.
Vệ Toản nhịn không được ôm y từ phía sau.
Lười biếng hôn vành tai y, nhỏ giọng nói: “Ta còn cùng bọn họ đắp người tuyết, ngươi đoán xem cái nào là của ta.”
Thẩm Diên nhìn đi nhìn lại, không nhìn ra, cứng miệng nói thầm: “Ta lười đoán.”
Vệ Toản liền chỉ vào bên cửa sổ cho y xem.
Một hàng quả cầu thỏ tuyết được chất bên cửa sổ, sờ sờ trước mắt, nhưng y lại không nhìn thấy.
Ước chừng có mười mấy con thỏ tuyết, rất sống động.
Thẩm Diên cười như được mùa, vừa cười vui vẻ vừa đưa tay sờ.
Chạm vào lạnh ngắt.
Thẩm Diên vừa mới sờ vào, Vệ Toản đã kéo tay y về, đóng cửa sổ lại rồi nói với y: “Coi chừng cảm lạnh.”
“Lát nữa thay xiêm y rồi hẵng xem.”
Thẩm Diên không tình nguyện “Ừ” một tiếng.
Đợi Vệ Toản quay đầu đi lấy y phục, y liền mở ra một khe nho nhỏ, lén nhìn hàng thỏ tuyết bên ngoài.
Thân thỏ tròn vo, trên mỗi cái đầu đều có một đôi tai thỏ, đôi mắt được khảm vào bằng hạt đậu đỏ.
Cách cửa sổ, đôi mắt thỏ tuyết như trông mong nhìn y.
Vệ Toản đem y phục tới, thấy y như vậy, lập tức đóng cửa sổ lại.
Nhốt y vào giữa mình và vách tường, hôn vành tai y, bất đắc dĩ nói: “Sao không nghe lời?”
Thẩm Diên quay lưng về phía hắn, bên tai nhanh chóng lan ra một tầng hồng nhạt, thật lâu không nói ra lời.
Y không đẩy hắn, cũng không ôm hắn, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đêm qua.
Vệ Toản khẽ hôn lên cổ, trượt xuống nốt ruồi son nhàn nhạt kia.
Thẩm Diên chợt run rẩy kịch liệt, cúi đầu gọi: “Vệ Toản.”
Vệ Toản lười biếng “Ừm” một tiếng, xoay người lại, thì thầm bên tai y:
“Thẩm Chiết Xuân, sao hôm nay ngươi lại căng thẳng như vậy?”
——
Chú thích:
*Tuyết lớn lông ngỗng: chùm tuyết to bay lả tả.
——