Chương 101
Edit: Gấu Gầy
Về chuyện bái đường thành thân, tất nhiên không cần phải nói.
Thẩm Diên vốn cho rằng Vệ Toản làm càn như vậy, đám cưới có lẽ chỉ để làm cảnh, không ngờ yến tiệc lại chiêu đãi khách khứa và bằng hữu không sót một ai, chắc sợ tin tức bị lộ, nên người ăn cưới dường như cũng mới được mời đến.
Dù là như thế, vẫn quá trịnh trọng khiến y trở tay không kịp.
Vệ Toản nhìn cổ tay bị trói của y, bảo y nghỉ ngơi một chút, đợi y lấy lại sức lực, mới dắt y đi bái đường.
Hầu gia hầu phu nhân còn chưa về, ngồi trong đại sảnh là mấy vị trưởng lão, khuôn mặt hiền hoà tươi cười, dường như không hề kinh ngạc.
Thẩm Diên nhìn Vệ Toản, liền nghe Vệ Toản nhỏ giọng nói: “Hôm nay cha mẹ không có ở đây, nếu chỉ có một đám tiểu tử vô sỉ thì kỳ cục lắm.”
“Ta nhờ thể diện của cô cô, mời trưởng bối Vệ gia đến chủ trì, đọc hôn thư ngự ban.”
Trong lúc làm lễ, vang lên lời bái đường của quê nhà Thẩm Diên.
Một lạy trời, hai lạy đất, ba lạy gia đường và Hợp Thần.
Bốn lạy vợ chồng cùng nhau đến già.
Bốn lạy vợ chồng cùng nhau đến già.
Lúc Thẩm Diên cúi đầu, chính mình đọc thầm một lần, rõ ràng không ai có thể nghe thấy âm thanh trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu, vành tai y nóng bừng.
Khăn đỏ xanh dắt vào cửa phòng.
Vệ Toản không nhận lấy khăn của hỉ nương, chỉ cười kéo dải lụa đỏ trên cổ tay Thẩm Diên, dẫn y vào cửa.
Người ta là dắt khăn vào cửa, đến lượt hắn, giống như trói tù binh mang về.
Đến khi ngồi trên giường, lại thấy trước cửa phòng ló ra mấy cái đầu, đám tiểu tử Chiêu Minh Đường đứng bên ngoài cười hắc hắc, chớp chớp mắt, nhí nha nhí nhố: “Vệ nhị ca, ngươi còn không mau tới cám tạ ân nhân của ngươi.”
“Có phải thiếu hỉ xứng* và khăn trùm đầu rồi không, hai người cũng gấp quá rồi đó.”
Vừa nhìn đã biết đang muốn náo tân hôn.
Vệ Toản miễn cưỡng nhìn ra, cúi đầu thì thầm bên tai y: “Ngươi chờ ta dạy dỗ bọn họ, chốc nữa sẽ trở lại.”
Thẩm Diên còn chưa kịp trả lời, đã thấy Vệ Toản vén vạt áo cưới, lao ra ngoài đánh đám người kia gào khóc thảm thiết.
Thẩm Diên ở trong phòng, nghe thấy một đám người giả vờ ồn ào.
“Ngươi nha, đồ qua sông dỡ cầu! Qua cầu rút ván!”
“Được lắm, tân lang áp bức quan khách, đây là quy củ nhà ai.”
“Bọn ta nhìn thấy Thẩm Trạng Nguyên còn sớm hơn ngươi, ngươi chỉ giỏi ăn giấm chua thôi.”
Thẩm Diên nghe những lời nói đùa này, vành tai càng lúc càng nóng, không thèm để ý cởi bỏ dải lụa trên cổ tay. Trong lúc nhất thời, y cảm thấy chuyện này thật hoang đường, giống như một giấc mộng, y tự rót một ly rượu rồi uống cạn, mới tăng thêm chút dũng khí, quan sát xung quanh.
Vẫn là Chẩm Qua viện của Vệ Toản, nơi y rất quen thuộc, nhưng lúc này lại được trang trí tân hôn đỏ rực, nến long phụng thắp sáng phòng uyên ương, chỉnh chu trang trọng, không giống trò đùa.
Y vội vàng uống thêm một ly nữa, mới ngồi trở lại giường, không dám nghĩ đến chuyện tương lai vào lúc này.
Không lâu sau, tiếng cười nói ồn ào bên ngoài ngừng lại, Vệ Toản tươi tắn trở vào, hỉ bào bám đầy bụi bặm, cười nói: “Được rồi, mọi người đi uống rượu trước đi.”
Sau đó quay lưng, đóng cửa lại.
Không biết vì sao, nhìn thấy hành động của hắn, Thẩm Diên càng thêm căng thẳng, yết hầu di chuyển lên xuống, một lúc lâu mới nói: “Sao ngươi không ra ngoài uống rượu?”
“Cho dù ta muốn uống, cũng không nên ra ngoài uống.”
Vệ Toản cười nói, trông thấy ly rượu trên bàn, ánh mắt bất giác lóe lên.
Hắn không ngồi bên giường, cũng không ngồi cạnh Thẩm Diên, mà ngồi vào bàn, tự rót cho mình một ly rượu.
Sau đó nhìn Thẩm Diên thật lâu, rồi nở nụ cười, trầm giọng nói: “Thẩm ca ca, huynh đừng căng thẳng.”
“Huynh như vậy càng giống như bị ta cướp về.”
Thẩm Diên lầm bầm: “Ai căng thẳng chứ.”
Thế nhưng quả thật y rất căng thẳng.
Vệ Toản có vòng eo hẹp, dùng thắt lưng buộc lại, trông càng săn chắc mạnh mẽ, hắn vừa mới ra ngoài đánh nhau với người ta, vạt áo mở rộng, phong thái phóng khoáng, tiêu sái anh tuấn.
Thẩm Diên nhất thời không dám nhìn hắn.
Vệ Toản dùng đầu ngón tay xoa xoa ly rượu một hồi, nhẹ giọng hỏi y: “Có thích tiểu viện không?”
Thẩm Diên rũ mắt: “Ngươi lấy đâu ra tiền?”
Vệ Toản nói: “Sao vậy, vừa mới vào cửa đã hỏi tiền riêng của ta à?”
Thẩm Diên thản nhiên nói: “Ngươi có nói hay không?”
Vệ Toản tươi cười: “Ta nói ta nói.”
“Là ta tự mình để dành, Thánh Thượng cũng ban thưởng không ít, hiện giờ còn dư rất nhiều, để ngày mai ta bảo bọn họ đưa sổ sách cho ngươi.”
Thẩm Diên giật mình, dường như nghĩ tới chuyện gì, thấp giọng nói: “Khó trách đã qua nhiều ngày mà sắc phong vẫn không hạ xuống, công trạng của ngươi vốn đã đủ đổi tước vị.”
Ngày xưa Vệ Toản từng nhận được lời hứa của Hoàng đế, đồng ý cho Vệ gia một nhà song hầu.
Quân bất hí ngôn.
Công trạng lần này của Vệ Toản không nhỏ, Hoàng đế Gia Hữu lại yêu thích hắn, cộng thêm công lao cứu giá lúc trước, cho dù Hoàng đế Gia Hữu thật sự phong hắn làm hầu tước cũng rất hợp lý.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.
Chính vào lúc này, Thẩm Diên đã hiểu hôn thư ngự ban của Vệ Toản từ đâu mà đến.
Hoàng đế Gia Hữu sao có thể đồng ý cho Vệ Toản cưới một nam nhân chứ? Vệ Toản chắc chắn phải đánh đổi thứ gì đó.
Môi y mấp máy một lúc lâu, nhưng không thốt ra được lời nào.
Tiểu Hầu gia căn bản không để ý, chỉ lười biếng cười nói: “Ngươi đừng để ở trong lòng, chuyện này ta đã viết thư nói với cha ta rồi, người cũng nói ta nên thỉnh cầu Hoàng đế chuyện khác, tránh chuyện phong tước.”
“Tuổi trẻ công cao chưa chắc là chuyện tốt, lúc này ta còn nhỏ tuổi, lại được Thánh thượng và nương nương yêu thích, được phong tước vị còn có thể xem như chuyện vui, nhưng đến khi bảy tám mươi tuổi, muốn phong cũng không thể phong, chỉ còn lại sự chán ghét.”
“Ta về sau còn muốn đi khắp nơi đánh trận, cho nên dù sao cũng phải chừa một con đường lớn cho Thánh thượng.”
Thẩm Diên thấy hắn nói chuyện phong hầu bái tướng đơn giản như vậy, cũng không biết nên buồn hay vui, chỉ nhẹ nhàng liếc hắn một cái.
Thẩm Diên nói: “Cho dù như thế, cũng không cần phải lấy hôn sự ra đổi.”
Vệ Toản cười nói: “Ngươi không vui?”
“Thẩm Chiết Xuân, ta không thích vạch trần ngươi thôi, nếu ngươi thật sự mất hứng, ai có thể trói ngươi vào kiệu, chẳng lẽ ta thật sự phải nhờ vào đám người Tấn Án mới lừa gạt được Thẩm Trạng Nguyên?”
Thẩm Diên nghe vậy không nói gì nữa.
Một lát sau mới hỏi: “Vậy hôn sự của Tấn Án cũng là giả?”
Vệ Toản nói: “Hôn sự là thật, nhưng hơn một tháng nữa mới tổ chức, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem náo nhiệt.”
Nói xong, như là thắng được cái gì, hắn cúi đầu cười một tiếng: “Rốt cuộc vẫn là ta nhanh chân, trở thành người đầu tiên đoạt người vào cửa.”
Thẩm Diên lại hỏi: “Tri Tuyết và Liên Nhi đâu?”
Vệ Toản cười nói: “Biết thế nào ngươi cũng nhớ đến bọn họ mà, đang uống rượu với nữ quyến rồi, nghe nói Tri Tuyết vừa uống rượu vừa tức giận mắng ta.”
Thẩm Diên mím môi cười cười.
Thấy y cười, Vệ Toản chậm rãi rót một ly rượu, bước tới bên cạnh y hỏi: “Uống rượu không?”
Nói xong, đưa ly rượu kia lên môi y.
Không biết tại sao, Thẩm Diên liền cùng hắn chậm rãi uống rượu, lúc nhìn thấy dưới đáy ly rượu buộc một sợi chỉ đỏ, y mới biết là rượu hợp cẩn, bất giác dừng lại.
Vừa ngước mắt lên, Vệ Toản đã hôn y.
Một tay nhẹ nhàng đặt hai tay của y lên đỉnh đầu, một tay che mắt y lại.
Đem y ghì chặt dưới thân, cho dù y có muốn giãy dụa, cũng đều vô ích như cá mắc cạn.
Thẩm Diên bị hắn hôn đến đỏ bừng mặt, bốn cánh môi dán vào nhau dây dưa, lúc tách ra mơ hồ vương một sợi chỉ bạc.
Vệ Toản lại hôn lên áo y, cách xiêm y ngậm chặt thứ bên dưới.
Thẩm Diên thở hổn hển, men say thấm dần, bất giác gọi hắn: “Vệ Toản.”
Động tác của Vệ Toản dừng lại một chút.
Hắn bị cái gì đó cấn lên, lần theo vạt áo sờ vào bên trong, lấy ra một cái hầu bao.
Hầu bao không lớn, hoa văn cũng rất bình thường, chỉ là khi nắm lại, bên trong hình như chứa mấy hạt tròn nhỏ.
Vệ Toản cười nói: “Trong này đựng gì vậy, ta thấy ngươi mang theo cũng lâu rồi.”
Thẩm Diên thấy vậy liền biến sắc, vội vàng vươn tay muốn giật lại.
Thế nhưng hai tay bị dây lụa trói lại, không giật được, ngược lại đánh đổ hầu bao.
Hơn mười hạt đậu đỏ rơi xuống xiêm y xộc xệch và chăn đệm, sau đó lăn xuống đất, khi nảy lên phát ra tiếng vang rất nhẹ.
Thẩm Diên cuống quít đi nhặt.
Vệ Toản sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên giọng nói trở nên khàn khàn, khẽ lẩm bẩm: “Là… đám thỏ đó?”
Vệ Toản làm thỏ tuyết cho Thẩm Diên, dùng đậu đỏ để khảm vào mắt chúng, sau đó trời nóng tuyết tan, thỏ cũng biến mất. Thẩm Diên nhìn thấy đau lòng, liền nhặt từng hạt đậu đỏ cất giữ, bí mật giấu trong hầu bao, lúc nào cũng mang theo bên người.
Bị Vệ Toản phát hiện, tâm tư bị xuyên thủng, động tác nhặt đồ vụng về của Thẩm Diên lập tức dừng lại.
Thẩm Diên không ngờ hắn đoán ra nhanh như vậy, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, khó xử vô cùng.
Tâm ý tương tư bị nhìn thấu, phơi bày giữa ban ngày.
Chút tình yêu thầm kín bị lột trần đến từng chân tơ kẽ tóc, so với thân thể trần trụi còn xấu hổ hơn.
Thẩm Diên nhìn chằm chằm Vệ Toản một hồi, sau đó quay đầu đi, tức giận nói: “Ngươi hài lòng chưa? Vui dữ chưa?”
Vệ Toản mềm giọng, nhẹ nhàng gọi: “Thẩm ca ca.”
Thẩm Diên mím môi, lại càng tức giận.
– Nếu không phải Vệ Toản sờ soạng lung tung, sao có thể xảy ra chuyện này chứ.
Vệ Toản nhịn cười, thấp giọng dỗ dành: “Thẩm ca ca, đệ sai rồi.”
Thẩm Diên bực mình nhìn hắn hồi lâu, sau đó nhìn sang mấy hạt đậu đỏ, ra lệnh: “Nhặt lên cho ta.”
Vệ Toản liền đáp một tiếng, cúi xuống nhặt từng hạt đậu đỏ một cách nghiêm túc.
Lần tìm trên người, trên mặt đất, giống như đang nhặt trân châu.
Hắn cẩn thận nhặt từng hạt, để vào hầu bao, giơ lên trước mặt y, thấp giọng nói: “Ta nhặt xong rồi.”
Thẩm Diên nhìn hắn một hồi, vẫn còn xấu hổ khó chịu, cố ý đưa tay vỗ vào hắn.
Đậu đỏ lại từ hầu hà bao vương vãi khắp giường.
Thẩm Diên nói: “Nhặt lại đi.”
Vệ Toản cũng không giận dỗi, cặm cụi nhặt lại lần nữa.
Giường cưới cũng không phải nhỏ, chỉ là lăn qua lộn lại, thân thể thỉnh thoảng va chạm vào nhau, làm cho Thẩm Diên hai má nóng lên.
Vốn là trừng phạt trút giận, không biết từ lúc nào đã thay đổi ý vị.
Khi Vệ Toản giơ hầu bao trước mặt Thẩm Diên một lần nữa, hắn thì thầm vào tai y: “Thẩm ca ca, đây có phải là ngồi giường rắc trướng* không?”
“Gieo nên tương tư đầy giường.”
Thẩm Diên hai má nóng bừng, nhìn hầu bao đựng đậu đỏ hồi lâu, cụp mắt nói: “Ta không cần nữa, ngươi cầm lấy đi.”
Trái tim Vệ Toản nóng bừng, vội vã hôn y.
Hắn muốn nhìn thấy y sinh động hoạt bát, muốn nhìn y giận dỗi, lại càng muốn nhìn y yêu đến ngây thơ.
Hỉ chúc* chập chờn.
Vạt áo đỏ thẫm đan xen vào nhau, Vệ Toản tháo dây buộc tóc của y ra, bịt mắt y lại.
Thẩm Diên không nhìn thấy gì, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, bị hắn hôn đến thất thần, hỉ phục còn chưa cởi hết, Thẩm Diên bất giác kéo căng thân thể, khẽ hừ một tiếng: “Hình như vẫn còn đậu đỏ……”
Vệ Toản cười khổ, men theo vạt áo của y lần vào, nhưng không tìm phía sau lưng, mà cứ trêu chọc vân vê, thì thầm bên tai y, ‘có phải hạt này không, hay là hạt này?’ Cuối cùng lột sạch xiêm y, kỹ càng ngậm lấy, dùng lưỡi mơn trớn qua lại, khiến Thẩm Diên cả người phát run, phát ra âm thanh ẩn nhẫn nức nở.
Đôi tay bị trói không thể đẩy Vệ Toản ra, chỉ quàng qua cổ hắn, muốn né tránh lại giống như mời chào.
Vệ Toản thấp giọng cười nói: “Chỗ nào của ngươi ta cũng muốn sờ.”
Lúc trước chỉ cảm thấy y mạnh miệng, bây giờ mới biết, trừ mạnh miệng ra, chỗ nào cũng mềm.
Mềm đến nao lòng.
Hắn ôm chặt y vào lòng, thấp giọng thì thào: “Thẩm ca ca, sau này huynh vĩnh viễn không thể rời đi được nữa.”
Đã thành thân rồi, thì chính là của hắn.
……
Tiếng móng ngựa đạp lên lá khô lạo xạo.
Đoàn người Tĩnh An Hầu từ Bắc Cương trở về, dắt ngựa dẫn bộ tiến vào kinh, y phục nhẹ nhàng, thần thái rạng rỡ.
Phó tướng bên cạnh cười nói: “Lần này quân ta đã đánh một trận ra trò với bọn chúng, ít nhất trong vòng mấy năm nữa, chúng ta xem như có thể ăn tết ở kinh thành được rồi.”
Người kia cũng lộ vẻ vui mừng: “Phải đó, nếu không năm nào bọn chúng cũng quấy nhiễu người dân sống không yên ổn.”
Tĩnh An Hầu mặc dù không nói chuyện, nhưng trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng.
Sáng sớm trong kinh mới mở cổng thành, bên đường có quán mì vừa nhóm lửa, có tiếng cười nói rôm rả của người bán bánh cùng người bán trà: “Hôm qua ngươi có nhìn thấy cảnh tượng thành thân đó không, tiểu Hầu gia thật là…”
Tĩnh An Hầu liền dừng bước.
Phó tướng bên cạnh cũng ngẩn người.
Tĩnh An Hầu nhíu mày nói: “Đi, hỏi thăm xem, hôn sự của ai, thành thân cái gì?”
Binh sĩ bên cạnh vội chạy đi, cúi đầu hỏi vài câu, lúc trở lại sắc mặt xám ngắt, mở miệng kiên trì nói: “Bẩm tướng quân, là…… là hôn sự của thiếu tướng quân, Vệ tiểu hầu gia.”
Tĩnh An Hầu sửng sốt, lập tức mắng: “Tên tiểu tử này, thành thân cũng không nói cho lão tử biết?”
“Nó…… có phải nó lại gây ra chuyện đúng không? Nó thành thân với ai?”
Giọng nói của binh sĩ có chút nhỏ nhẹ: “Tiểu Hầu gia, ngài ấy… ngài ấy đã cướp Thẩm Trạng Nguyên đem về thành thân.”
Tĩnh An Hầu đầu óc tê dại, một lúc sau mới hỏi: “Thẩm trạng nguyên gì? Thẩm trạng nguyên nào?”
Binh sĩ run rẩy nói: “Thẩm Chiết Xuân, Thẩm Trạng Nguyên.”
“Người…… Người ta nói, Thẩm Trạng Nguyên bị tiểu Hầu gia trói lại khiêng vào cửa.”
– —-
Chú thích:
*Hỉ xứng: dùng để vén khăn trùm đầu cho tân nương.
*Hỉ chúc: nến cưới.
*Ngồi giường rắc trướng: Một phong tục đám cưới cổ xưa, tân lang dẫn tân nương vào phòng tân hôn, hai người ngồi ở mép giường bên trái, một đám phù dâu sẽ ném tiền bạc hoa quả ngũ cốc lên giường, chúc cặp đôi sớm sinh con và được nhiều phước lành.
——-