Chương 3972 Vô cùng lạnh lẽo!
Trương Trác Nhã quay đầu, đôi mắt hung dữ: “Chuyện của nhà họ Trương, anh cũng dám nhúng tay? Không nhìn thấy mọi người chỉ xem trò vui, không ai lo chuyện bao đồng sao?”
“Tên nhóc nhà anh tên gì? Thật to gan!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh! Cô có câu hỏi gì nữa không?”
Diệp Bắc Minh!
Nghe thấy ba chữ này, thời gian như dừng lại!
Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại, kinh sợ nhìn qua!
Sượt sượt sượt lùi xuống mấy chục bước, gần như khó thở!
Trương Trác Nhã sợ đến hai chân run lên, thụp ngồi xuống đất, tà váy chảy xuống chất lỏng!
Lại sợ đến tè luôn tại chỗ!
“Không… không có…”
Trương Trác Nhã kinh sợ lắc đầu.
Mẹ kiếp, ai dám có thắc mắc chứ!
Bà đây không muốn biến thành sương máu!
Diệp Bắc Minh không nhìn đến ánh mắt kinh sợ của mọi người, chậm rãi đi đến trước Trương Đạc ném ra một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể chữa nội thương của anh!”
Trương Đạc được sủng mà sợ hãi: “Diệp… Diệp tông chủ, tại sao anh giúp tôi?”
Diệp Bắc Minh cười: “Diệp Phong là bạn của tôi, anh ta từng nhắc đến anh với tôi”.
“A!”
Con mắt của Trương Đạc sáng lên: “Thì ra là lão đại…”
Trong lòng vô cùng cảm động, không nhịn được lau nước mắt: “Tôi còn tưởng lão đại nói đùa cơ, không ngờ thực sự coi tôi là bạn!”
“Hu hu… từ sau khi ông nội tôi bị phế, cả nhà họ Trương không ai coi tôi là con người”.
Diệp Bắc Minh hơi nghi hoặc: “Ông nội anh bị phế, có chuyện gì vậy?”
Trương Đạc cười, nở nụ cười với Diệp Bắc Minh: “Đã qua hết rồi, Diệp tông chủ, anh đến Dịch Bảo Các muốn làm gì? Không chừng tôi có thể giúp anh”.
Anh ta không nghĩ rằng Diệp Bắc Minh có thể giúp được ông nội!
Dù sao, kinh mạch của ông nội vỡ hết, đan điền tổn hại!
Hoàn toàn thành phế nhân!
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Tôi muốn dị bảo, tốt nhất là loại sinh ra linh khí!”
“Dị bảo sinh ra linh khí?”
Trương Đạc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Diệp tông chủ, anh đến thật đúng lúc!”
“Chiều này có hội bán đấu giá, có người có được một món thần binh tuyệt thế từ trong di tích thượng cổ, sắp bán đấu giá đấy!”
“Tôi dẫn anh vào phòng nghỉ ngơi trước, đợi hội bán đấu giá bắt đầu thì tôi đưa anh đi”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trương Đạc dẫn Diệp Bắc Minh đến một phòng nghỉ bình thường.
Chỉ khoảng mười mét vuông, bên trong có hai chiếc ghế.
Một bàn trà bình thường.
Vô cùng lạnh lẽo!
Trương Đạc hơi lúng túng, vội tiến lên pha trà: “Diệp tông chủ, xin lỗi, với địa vị của tôi chỉ có thể sắp xếp phòng nghỉ như này thôi”.
“Đủ rồi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Trương Đạc rất hiểu chuyện lùi ra ngoài cửa: “Diệp tông chủ, tôi canh ở ngoài cửa, anh nghỉ ngơi đi”.
“Đợi đến hội đấu giá bắt đầu thì tôi gọi anh”.
Đóng cửa lại.
…
“Diệp Bắc Minh đáng chết này!”