Chương 3967 Cách Thái Dương Tông mười dặm.
- Trang Chủ
- Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - FULL
- Chương 3967 Cách Thái Dương Tông mười dặm.
Diệp Bắc Minh chém giết mười tám phật tử, cho thi thể của họ đỡ cái đầu quỳ bên ngoài sơn môn Thái Dương Tông!
Hôm đó, võ giả xuất hiện ở bên ngoài Thái Dương Tông.
Tất cả đều bị phế đan điền, từ chặt một cánh tay!
Thái thượng trưởng lão của năm thần tông Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, Vạn Thần Tông đều bỏ mạng!
Gia chủ của nhà họ Trần thành trì số một của rừng rậm Tinh Hồn chết thảm!
Mấy người của Xích Diễm Cốc tự phế đan điền một cánh tay, nhếch nhác rời đi!
Tin tức được truyền đi, thiên hạ chấn kinh!
“Ôi mẹ ơi, mười tám phật tử của Kim Phật Tông đó! Đều là cảnh giới thần hoàng hậu kỳ đỉnh phong, mà bỏ mạng dưới tay Diệp tông chủ như vậy?”
“Ực ực!”
Rất nhiều võ giả nghe thấy lời này, điên cuồng nuốt nước miếng: “Mười tám thần hoàng đỉnh phong đều bị một mình Diệp tông chủ giết?”
“Đây chính là sức chiến đấu của Hoa tộc Thượng Cổ sao? Khủng bố quá!”
“Hàng vạn người tự phế đan điền, khí phách này không hổ là con cháu của Hoa tộc Thượng Cổ!”
Khắp nơi ở thần giới đều bàn tán.
Điện Thần Hoàng, đồng tử của Thánh Tổ Đoạn Thiên Tuyệt co lại, không nhịn được nhìn về hướng Thái Dương Tông: “Hắn là quái vật gì? Nếu hắn tiến vào cảnh giới thần hoàng, còn là đối thủ của hắn không?”
Ở bên khác.
Sau khi Nguyễn Thanh Từ được biết tin, kích động nhảy lên.
“Mẹ, là Diệp đại ca! Anh ta đa mạnh như vậy rồi sao?”
Nguyễn Nguyệt Cầm ngẩn người tại chỗ, nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Con gái, con thích cậu ta phải không?”
“Mẹ, đâu có!”
Nguyễn Thanh Từ nũng nịu nói, giọng cũng kéo dài ra.
Nguyễn Nguyệt Cầm vô cùng nghiêm túc: “Nhớ kỹ, con không thể thích cậu ta!”
“Bây giờ không được, sau này cũng không được!”
Nguyễn Thanh Từ ngẩn người: “Mẹ, tại sao?”
“Mẹ nói không được là không được! Không có tại sao!”
“Bắt đầu từ bây giờ con chỉ có thể ở trong điện Thần Hoàng, cố gắng nâng cao cảnh giới đi! Không có lệnh của mẹ, con không được phép đi đâu hết!”, Nguyễn Nguyệt Cầm quát nói, phất tay áo bỏ đi.
Nguyễn Thanh Từ đỏ bừng đôi mắt.
Không hiểu tại sao mẹ bỗng nhiên nổi giận!
Nguyễn Nguyệt Cầm vẫn chưa rời đi!
Trốn trong bóng tối nhìn Nguyễn Thanh Từ một cái: “Ầy, hai người vốn không thể nào!”
“Thanh Từ, đợi đến một ngày con sẽ hiểu, từ khi trong cơ thể con chảy huyết mạch Vương tộc, các con đã là người của hai thế giới rồi!”
Phủ thành chủ ở thành phố Thần.
Trước người Nghê Hoàng treo lơ lửng một quả cầu thủy tinh đường kính một mét, hình ảnh bên trong lại là Diệp Bắc Minh trong Thái Dương Tông!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, trên người huyết quang nổi lên!
Từng luồng năng lượng bùng phát giống như đợt sóng xung kích!
Ánh mắt Nghê Hoàng quái dị: “Lại để cậu xông bừa đánh bậy, dung hợp xương chí tôn trong cơ thể ngược lại trong họa được phúc…”
Cách Thái Dương Tông mười dặm.
Một trăm linh sáu bóng hình đứng nghiêm, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ màu đen.
Chính là một trăm linh sáu vị đà chủ của Thiên Sát Môn, vẻ mặt dưới mỗi chiếc mặt nạ đều vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm tia sát khí kinh thiên trên không trung Thái Dương Tông!
“Mười tám vị phật tử chết thật rồi…”
“Mức độ sát khí dày đặc này thật đáng sợ, tôi có cảm giác đối diện với tử thần!”