Chương 3924 Cút ra đây cho bản tổ
“Tất cả chuyện này đều do tôi gieo gió gặt bão, xin ngài đừng trách phạt Diệp Phong!”
Ông già áo xanh quát lạnh một tiếng: “Cô còn chưa chịu quay lại! Bản tổ coi trọng cô như vậy, thế mà cô lại gây ra bê bối như này?”
Lạc Khuynh Thành lập tức bịch một tiếng quỳ trên mặt đất!
“Thánh tổ, chỉ cần ngài đồng ý buông tha cho Diệp Phong, tôi… tôi gả cho Đường Hạo là được!”
Vù!
Ánh mắt mọi người rơi vào người Đường Hạo.
Đường Hạo tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, gào thét như chó điên: “Đệt! Cô xem ông đây là cái gì?”
“Thánh tổ, tôi muốn hai kẻ đê tiện này cùng phải chết!”
Ông già áo xanh lạnh lùng gật gật đầu: “Nếu cậu đã nói chuyện, vậy thì làm như thế đi!”
Một giây sau.
Trên người ông già áo xanh tản ra một hơi thở kinh khủng, hơi thở cuồn cuộn tỏa ra, toàn bộ điện Thần Hoàng đều rung động!
Ầm! Ầm! Ầm!
Sân khấu hôn lễ nổ tung vang dội, hóa thành những mảnh vụn bay đầy trời tại dưới sức mạnh của ông già áo xanh!
Chỉ thấy
năm ngón tay của ông già áo xanh hơi bóp lấy hư không, phép tắc sức mạnh ngưng tụ, nghiền ép lên hai người Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành!
‘Tiểu Tháp, chuẩn bị ra tay!’
Trong mắt Diệp Bắc Minh là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có!
Tiếng của tháp Càn khôn Trấn Ngục vang lên: “Không cần bản tháp phải ra tay, có người tự khắc sẽ xuất thủ!”
“Có ý gì?”
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Bỗng nhiên.
“Thật là ngại quá, người ta tự do yêu đương, lão già nhà ông nhiều chuyện như vậy làm gì? Quấy rầy hứng thù của bản tiểu thư!”
Một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
Ông già áo xanh nhìn khắp bốn phía, thế mà lại không phát hiện ra vị trí của người này!
“Ai đó, dám giả thần giả quỷ ở điện Thần Hoàng? Cút ra đây cho bản tổ!”
Ông ta quát to một tiếng!
“Ô ngôn uế ngữ, làm bẩn lỗ tai bản tiểu thư, nên đánh!”
Bốp!
Ngay sau đó là một tiếng vang giòn giã truyền đến!
Ông già áo xanh kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, khi trên không trung còn phun ra một ngụm máu tươi!
Lại “loảng xoảng” một tiếng đập mạnh xuống đất, nền gạch nổ tung, cát bụi bay lên mù mịt!
Đợi đến khi bụi mù tán đi, ông già áo xanh chật vật đứng lên!
Trên mặt xuất hiện dấu năm đầu ngón tay mảnh khảnh!
“Cái này. . .”
Đám người trên quảng trường toàn thân cứng ngắc, cảm thấy phía sau như có ngọn gió lạnh thổi vù vù!
“Là ai làm? Vị tiền bối nào ở đây?”