Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - FULL - Chương 3729 Hắn đã sợ thật sự!
Bốc một nắm mảnh sứ vỡ, nhét về phía miệng của Khương Kiếm Phong!
“Ư…”
Khương Kiếm Phong đang muốn nôn ra.
Giọng nói như tử thần vang lên: “Trực tiếp nuốt xuống, hãy nhớ, không được cắn vỡ!”
“Nếu mày dám nôn ra, tao bảo đảm sẽ trực tiếp dẫm nát cái đầu của mày!”
Khương Kiếm Phong không ngừng run lên, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Hắn có trực giác, nếu mình dám nôn mảnh sứ ra!
Diệp Bắc Minh sẽ dẫm nát đầu hắn thật!
‘Điên rồi, hắn là kẻ điên! Rốt cuộc mình đã chọc vào ai thế này?’
Khương Kiếm Phong đã rất muốn khóc.
Đúng lúc hắn do dự, trên cầu thang vang lên một giọng nói: “Vừa nãy là các người gây ầm ĩ hả? Khiến bản công tử ăn cơm trên tầng cũng không được yên tĩnh?”
Soạt!
Tất cả mọi người đều quay đầu.
Chỉ thấy, mấy nam nữ thanh niên từ trên cầu thang đi xuống.
Thanh niên dẫn đầu mắt còn cao hơn đỉnh đầu, mặc cẩm y hoa lệ!
Một cô gái thướt tha duyên dáng đi theo phía sau, đeo lựa trắng che khuôn mặt!
Khi nhìn thấy người này, đồng tử của tất cả mọi người trong tửu lầu đều co lại!
Đều cúi đầu!
Không dám nhìn thẳng!
“Hu hu hu… cậu Trương, cứu tôi… cứu tôi với!”
Khương Kiếm Phong không dám nhả mảnh sứ vụn ra, trong lúc nói mảnh sứ vụn lạo xạo trong miệng!
Máu tươi trào ra từ miệng như nước suối!
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng thanh niên trên cầu thang: “Anh cũng muốn lo chuyện bao đồng?”
“Việc này…”
Mọi người đều khó thở, Diệp Bắc Minh làm sao dám ăn nói với cậu Trương như vậy!
Thanh niên ngẩn người, sau đó cười: “Anh không biết tôi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi cần biết anh hả?”
“Suýt!”
Tất cả mọi người trong tửu lầu đều hít khí lạnh!
Sợ hãi lùi lại, đồng thời còn nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt thông cảm!
Thạch Trung Hổ không nhịn được tiến lên một bước, thấp giọng nhắc nhở: “Chủ nhân, cậu ta tên Trương Thiên Vũ, là con trai của tông chủ Trấn Hồn Tông!”
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, lại trực tiếp mặc kệ Trương Thiên Vũ.
Quay người nhìn Khương Kiếm Phong: “Mày ăn chậm quá, cho mày thêm thời gian một trăm hơi thở!”
“Ăn hết toàn bộ đĩa vỡ dưới đất!”
“1, 2, 3…”
“Tao ăn… tao ăn…”
Khương Kiếm Phong sợ đến bò dưới đất, nhặt mảnh sứ vụn nhét vào miệng!
Hắn đã sợ thật sự!
Khi Diệp Bắc Minh đếm đến tám mươi bảy, dưới mặt đất đã không còn mảnh vụn nào.
Trong miệng Khương Kiếm Phong đầy máu, vành miệng cũng rạch nát: “Đại… đại nhân, tôi ăn hết rồi…”
Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn hắn: “Sau mày còn gây rắc rối với tôi không?”