Chương 31: Kẹp tóc
Mùa hè năm nay Hướng Hướng nói là sẽ dẫn mình về quê ông bà của cậu ấy.
Mình có chút háo hức!.
Viết xong vài lời ngắn ngủi, chủ nhân của nó như thường lệ mà cất nó vào lại chỗ cũ.
Buổi sớm ban mai, sau một tuần chiến đấu với bài thi. Trên chuyến xe buýt tới trường. Hướng Hướng ngồi cạnh Sở Linh Dương, anh cặm cụi đọc cuốn sách trên tay.
Dương Dương đồng phục chỉnh tề, hôm nay cô còn kẹo một cái kẹp tóc mình con bướm bướm màu tím nhạt.
Dương Dương cười tủm tỉm nói với anh: “Hôm nay cậu có thấy mình khác chỗ nào nào không???”.
Hứa Đông Hướng vờ đưa ánh mắt lướt nhìn cô một cái rồi nhún vai, tỏ vẻ bình thường: “Sao vậy???”.
Cô nhích lại gần thêm cậu một chút, gương mặt vui vẻ nói: “Nào cậu nhìn kỹ một chút đi”.
“Ừm…thì có cái gì khác nhỉ?”.Hứa Đông Hướng quay đầu đi chỗ nhếch môi cười.
Cô có chút hụt hẫng, Dương Dương lườm anh một cái cái, miệng thì thào: “Đúng là đồ con chó!.”
“Ơ??? Cậu nói mình là con gì???”. Mấy lời này bị anh nghe thấy.
“Là con chó!.” Cô thẳng thừng nói vào mặt anh.
“Mình là con chó vậy cậu là con gì???”.
Câu hỏi này thực sự là khó để mà đưa ra đáp án mà có trả lời cũng chỉ tự vã thêm vào mặt thôi.
Dương Dương ậm ừ lãng tránh: “Cậu đọc sách tiếp đi!”.
Anh nhìn vẻ mặt trông giận dữ của cô có chút vui khó tả.
Xe buýt dừng lại ở cổng trường, cô nhanh chóng bước xuống xe trước mà không đợi người kia.
Hứa Đông Hướng đi sau khó mà giấu được nụ cười.
Đi vào trong khoảng sân trường rộng lớn, cậu bước nhanh đuổi theo: “Nào, sao cậu đi nhanh vậy”
Phía trước lặng thinh không trả lời, anh bước tới đi xong xong với cô.
Giọng nói ấm áp vang lên: “Nào, xinh đẹp mà lại tức giận hả???”.
“Mình thấy cái kẹp kia của cậu lúc mình tới trước cửa nhà cậu rồi mà”.
Cô nghe xong thì khựng lại, đưa mắt liếc anh như không tin lắm: “Thật sao???”.
Cậu bạn gật đầu lia lịa: “Ừm ừm.”
“Trông rất đẹp!”.
Dương Dương thoáng chỗ nở nụ cười ưng ý khoác tay anh: “Mình tin lời cậu”.
Vào lớp, không khí những ngày cuối cùng của năm học bổng trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết.
Giây phút được nghỉ xả hơi là thời gian tuyệt vời nhất.
Quách Đường đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Dương, khoác vai cô, nói nhỏ vào tai: “Cậu định cứ làm bạn với người ta như vậy sao???”.
Sở Linh Dương liền giơ ngón tay áp lên miệng Quách Đường: “suỵt”.
“Cả lớp ồn ào với cả cậu ấy đang tập trung làm bài tập rồi, không nghe đâu”.
“Thì…thì.” Cô ấp úng
“Thì sao???”. Quách Đường hỏi ngược.
“Chờ thời cơ vậy”.
“Khi nào mới là thời cơ???”.
“Mình…” Sở Linh Dương thật sự không biết phải làm sao.
“Hay cậu muốn người ta là của người khác???”. Quách Đường hỏi.
Nghe thấy câu này cô nàng bật dậy: “Tất nhiên là không rồi!”.
Hành động ngáo ngơ này của cô khiến mọi người dồn trọng tâm ánh mắt vào trong đó có cả Hứa Đông Hướng.
Anh nhíu mày: “Sao vậy???”.
“Hả…không có gì đâu!”. Cô gãi đầu.
Quách Đường bật cười khúc khích rồi đứng dậy vỗ vai: “Cố lên!”.
Vài phút sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp.
Không khí trở nên im lặng trật tự.
Cô giáo thanh tao ngồi xuống ghế, cô nhìn nào hồ sơ rồi nói: “Cuối tuần này sẽ là lễ tổng kết cuối năm các em nhớ tham gia đầy đủ nhé”.
Mọi người đồng thanh đáp vâng.
Mấy tiết học trôi qua có chút thoải mái, chỉ toàn là tiết trống thôi. Mọi người được chơi thỏa thích.
Tới tiết cuối cùng, Dương Dương nằm gục lên bàn, gương mặt thanh thót đối hiện rõ lên trong tầm mắt của Hướng Hướng.
Cậu cũng áp mặt lên cánh tay nhìn cô.
Phút chốc cả căn phòng bổng trở nên như thể chỉ có hai người.
Hướng Hướng nhắm mặt lại.
Bỗng có tiếng gọi: “Bạn học Hứa!”.
Lời nói bỗng làm cả hai thức giấc.
Anh đưa mắt nhìn cô gái rồi nhạt nhẽo trả lời:”Gọi tôi có chuyện gì???”.