Chương 631: CHƯƠNG 631: CAO NHÂN THẦN BÍ
CHƯƠNG 631: CAO NHÂN THẦN BÍ
“Thằng con hoang này đúng là quá đáng, dù nói thế nào, Anh Tài cũng là anh họ của nó vậy mà nó lại để Anne làm vậy với Anh Tài.” Một lúc sau, vẫn là Trần Kiến Quốc là người đầu tiên phá vỡ yên lặng. Ông ta nghiến răng nghiến lợi để nói chuyện, trong mắt ông ta, việc Trần Anh Tài bị đuổi việc đều là do một tay Trần Dật Thần đứng đằng sau thao túng.
“Ba, làm sao thằng con hoang này lại quen biết được với Anne?” Lúc này Trần Anh Tài mới trầm giọng nói, hiện giờ anh ta cũng rất căm hận Trần Dật Thần nhưng so với nỗi hận, anh ta càng muốn biết, Trần Dật Thần chỉ là một đứa con riêng không được ai công nhận, vậy mà lại có quan hệ với công chúa của hoàng gia?
“Tám năm trước thằng con hoang đó từng tới Nước A.” Trần Bá Dung lên tiếng, giọng nói thâm trầm.
“Tám năm trước anh ta tới Nước A? Sao chúng ta không biết chuyện này?”
Nghe Trần Bá Dung nói vậy, cả Trần Kiến Quốc và Trần Anh Tài đều hết sức bất ngờ.
“Ba cũng vừa nhận được tin tức thôi, tám năm trước lúc ở Nước A, thằng con hoang đó đã từng cứu Anne một lần. Cũng chính vì vậy mà lần này Anne mới tới nước H.” Trần Bá Dung nói.
“Tám năm trước anh ta tới Nước A làm gì? Hơn nữa anh ta đi cùng với ai? Vì sao tám năm trước chúng ta không hề có bất cứ thông tin gì?” Trần Anh Tài không kìm được nữa mà hỏi, thực ra từ trước tới giờ nhà họ Trần chưa lúc nào từ bỏ việc giám sát Trần Anh Tài. Những người này tưởng rằng nhà họ Trần biết hết nhất cử nhất động của Trần Dật Thần nhưng hiện giờ nghe Trần Bá Dung nói, nhà họ Trần mới biết cách đây tám năm Trần Dật Thần từng tới Nước A. Chuyện này trước đây không một ai trong nhà họ Trần biết cả.
Trần Bá Dung chau mày, ông ta không nói nhiều, thực tế lúc này ông ta cũng cảm thấy khó hiểu như Trần Anh Tài. Ông ta bắt đầu nhận ra mọi chuyện thật ra đã ngoài nằm tầm kiểm soát của mình.
“Nhất định sau lưng thằng con hoang đó có một vị cao nhân âm thầm giúp đỡ nó mà chúng ta không biết.” Trần Bá Dung trầm giọng nói, đây là khả năng duy nhất là ông ta có thể đoán ra và cũng là suy đoán gần với thực tế nhất.
Suy đoán này có thể giải thích cho sự lớn mạnh của Trần Dật Thần và cả chuyện tám năm trước anh đã âm thầm đi sang Nước A.
“Cao nhân?” Mí mắt Trần Anh Tài giật giật, cao nhân mà Trần Bá Dung đang nói tới rõ ràng là một võ giả, hơn nữa còn là một võ giả có cảnh giới rất cao… “Ba, vị cao nhân mà ba nói tới liệu có phải chính là sư phụ của thằng con hoang kia không?”
“Rất có khả năng này.” Trần Bá Dung trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu. Từ lâu bên trong nội bộ của nhà họ Trần cũng đã suy đoán Trần Dật Thần có một sư phụ, nếu không những người đó không thể giải thích được sự tiến bộ thần tốc của Trần Dật Thần trong võ đạo Mới 24 tuổi mà đã vượt qua được Hóa Kình, có thể nói là nhân tài trẻ hàng đầu của nước H… “Ba, có cách nào để điều tra ra sư phụ của thằng con hoang đó là ai không…” Trần Anh Tài cau mày rồi lên tiếng, nếu không điều tra ra được thân phận của cao nhân thần bí đứng sau lưng của Trần Dật Thần, anh ta sẽ luôn cảm thấy bất an.
“Chuyện này rất khó, gần như là không có khả năng.” Trần Bá Dung lắc đầu rồi nói: “Sư phụ của thằng con hoang đó nhất định phải có một luồng sức mạnh rất lớn. Nếu không tám năm trước, làm sao chúng ta lại không có thông tin gì về chuyện ông ta đưa thằng con hoang đó tới Nước A.”
“Hơn nữa, hiện giờ việc điều tra sư phụ của thằng con hoang đó là ai đã không còn quan trọng nữa.” Trần Bá Dung bổ sung thêm một câu.
Rõ ràng câu nói này của Trần Bá Dung còn có một ẩn ý khác, Trần Anh Tài và Trần Kiến Quốc cùng ngây người: “Ba/ anh hai, ý của ngài là…”
“Truyền nhân của nhà họ Cảnh sắp ra tay rồi.” Trần Bá Dung thản nhiên nói.
“Truyền nhân của nhà họ Cảnh?”
Trần Anh Tài và Trần Kiến Quốc lại đơ người ra lần nữa, lúc trước Trần Bá Dung có nói về chuyện truyền nhân của nhà họ Cảnh khiêu chiến Trần Dật Thần, lúc đó Trần Dật Thần vẫn còn chưa đi nước N, vẫn chưa diễn ra vụ thảm án khiến cả giới võ đạo phải chấn động.”
Lúc đó đương nhiên truyền nhân của nhà họ Cảnh có tự tin đối phó được với Trần Dật Thần.
Nhưng sau khi Trần Dật Thần giết chết hai cường giả thần bảng, hai ninja, trở về từ nước N và tin tức của hai người đó được truyền ra ngoài, bên phía nhà họ Cảnh lập tức không thấy động tĩnh gì nữa.
Bọn họ tưởng rằng, hẳn là truyền nhân của nhà họ Cảnh đã sợ hãi trước thực lực của Trần Dật Thần nên từ bỏ ý định khiêu chiến.
Nhưng mãi cho tới hiện giờ Trần Bá Dung mới nói truyền nhân của nhà họ Trần tiếp tục ra tay.
Bên kia có thể đánh lại Trần Dật Thần sao?
“Ba, truyền nhân của nhà họ Cảnh là đối thủ của thằng con hoang đó sao? Lúc ở nước N, thằng con hoang đó đã từng giết hai cường giả thần bảng.” Trần Anh Tài không kìm được, phải nói ra mối nghi hoặc trong lòng mình. Anh ta không phải là võ giả nhưng cũng hiểu biết một đôi chút về giới võ giả.
Ngoại trừ tông sư ra, cường giả thần bảng là cấp cao nhất trên thế giới, cho dù là Trần Bá Dung cũng chưa chắc đã lên được cấp cường giả thần bảng.
Còn Trần Dật Thần lại giết chết hai cường giả thần bảng.
Với thực lực như vậy, cho dù là Trần Bá Dung ra tay cũng chưa chắc đã đối phó được với Trần Dật Thần.
Đừng nói tới truyền nhân của nhà họ Cảnh còn chưa tới 30 tuổi.
Trần Bá Dung hừ lạnh một tiếng: “Đúng là thằng con hoang đó đã giết hai cường giả thần bảng nhưng nó dùng vũ khí nóng để giết người chứ không phải dựa vào thực lực của mình. Kể cả hai ninja kia cũng chết vì đạn chứ không phải vì kình khí…”
Hai mắt Trần Anh Tài sáng lên: “Nói như vậy có nghĩa là thực lực của thằng con hoang đó không mạnh như những gì bên ngoài đã đồn thổi.”
Trần Bá Dung gật đầu: “Đúng vậy, thực lực của thằng con hoang đó không mạnh như bên ngoài đã đồn thổi. Sở dĩ bên ngoài tâng bốc nó lên cao như vậy hẳn là do bên trong liên minh võ đạo có một vài người muốn tạo ra một vị thần mà thôi.”
“Tạo ra một vị thần? Nghĩa là sao ạ?”
“Đúng nghĩa đen thôi.” Trần Bá Dung thản nhiên nói: “Giới võ đạo của nước H lâu lắm rồi không có một người xuất sắc nổi bật, trấn áp được người của thế giới nên hẳn một số người của liên minh võ đạo muốn tạo ra một người như thế.”
“Thằng con hoang đó vừa hay lại nắm được thời cơ đó.”
“Ba, con hiểu rồi, ý của ba là hiện giờ thằng con hoang đó không hề mạnh như bên ngoài đồn đại. Anh ta mạnh như vậy có một phần là do phô trương thanh thế.” Trần Anh Tài hưng phấn nói, thực ra sức mạnh của Trần Dật Thần đã khiến anh ta cảm thấy thất vọng nhưng hiện giờ những gì Trần Bá Dung nói khiến anh ta cảm thấy tự tin trở lại.
“Cũng không thể nói như vậy được.” Trần Bá Dung không hề đồng ý ngay với những gì Trần Anh Tài nói, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Thằng con hoang đó vẫn có thực lực, ít nhất tu vi Hóa Kình sơ kỳ của nó là thật nhưng vẫn chưa đến mức không thể đánh bại.”
“Lần này truyền nhân của nhà họ Cảnh ra tay cũng chỉ là một lần thăm dò.”
“Truyền nhân của nhà họ Cảnh cũng đạt tới mức Hóa Kình rồi sao?” Trần Anh Tài nói, mặc dù anh ta không phải là võ giả nhưng anh ta cũng biết sự chênh lệch giữa một cảnh giới là lớn như thế nào. Võ giả có tu vi Ám Kình đỉnh phong và Hóa Kình sơ kỳ mặc dù chỉ hơn kém nhau một bậc nhưng sự chênh lệch về năng lực chiến đấu có thể nói là một trời một vực.
Một ví dụ trực quan nhất là một võ giả có tu Hóa Kình sơ kỳ có thể đối phó với ít nhất 5 võ giả cấp Ám Kình đỉnh phong mà không rơi vào thế yếu.
Nếu như vị truyền nhân kia của nhà họ Cảnh mới ở cấp Ám Kình đỉnh phong mà dám khiêu chiến với Trần Dật Thần thì đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Đương nhiên truyền nhân của nhà họ Cảnh đã vượt qua Hóa Kình.” Trần Bá Dung từ từ lên tiếng, trên thực tế, truyền nhân của nhà họ Cảnh mới đạt tới mức Hóa Kình sơ kỳ vào mấy ngày trước, lúc đó Trần Dật Thần đang ở nước N giết bọn người nước N.