Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ - Chương 656: CHƯƠNG 656: MỞ TIỆC CHIÊU ĐÃI
- Trang Chủ
- Đỉnh cấp rể quý – Trần Phong (Trần Dật Thần) – Truyện full tác giả: Lư Lai Phật Tổ
- Chương 656: CHƯƠNG 656: MỞ TIỆC CHIÊU ĐÃI
CHƯƠNG 656: MỞ TIỆC CHIÊU ĐÃI
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trần Dật Thần đi xuống boong thuyền, đi về phía đám người Quản Nam Thiên.
Ngoài mấy đại sư võ đạo nổi danh như Quản Nam Thiên, Không Minh đại sư ra, ánh mắt của những đại sư võ học khác nhìn Trần Dật Thần tràn ngập sự kính nể.
Trần Dật Thần dùng thực lực và sự cường thế của anh, nhận được công nhận và kính nể của bọn họ.
Tuy Trần Dật Thần hiện nay còn niên thiếu, nhưng hoàn toàn có địa vị ngồi ngang hàng với bọn họ ở trong giới võ học.
Sau đó, Trần Dật Thần đi thẳng tới trước mặt năm người Quản Nam Thiên, Không Minh đại sư, Triệu Vô Đạo, Trương Thiên Sư và Kiều Võ Đấu.
“Trần Dật Thần, mấy ngày không gặp, thực lực của cậu lại tiến không ít, chúc mừng.”
Mắt thấy Trần Dật Thần đi tới, Quản Nam Thiên khẽ mỉm cười mở miệng, tỏ ra chúc mừng với Trần Dật Thần, đồng thời cũng thầm cảm thán, Trần Dật Thần thật sự quá yêu nghiệt rồi.
Bởi vì, hôm đó khi ở đảo Mai Lai, Trần Dật Thần tuy cũng là Hóa Kình sơ kỳ, nhưng anh của ngày đó lại chưa có biểu hiện ra được thực lực mạnh mẽ như này, nhưng hiện nay, anh ngay cả truyền nhân của nhà họ Cảnh cũng có thể cường thế giết chết.
“Quản minh chủ quá khen rồi.” Trần Dật Thần mỉm cười chắp tay đáp lại, sau đó lại nói với đám người Kiều Võ Đấu, Không Minh đại sư: “Cảm ơn các vị đại sự đã tới xem, ngoài ra, tôi đã cho người chuẩn bị bữa tiệc tối, còn mong các vị đại sư nể mặt.”
“Vậy chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Mọi người khẽ đáp lại, Quản Nam Thiên khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý, ông ta vốn định tìm cơ hội nói chuyện riêng với Trần Dật Thần về cuộc thi đấu võ học toàn cầu, Trần Dật Thần mở tiệc chiêu đãi mọi người, vừa hay có cơ hội nói chuyện riêng với Trần Dật Thần.
Thân là phó minh chủ của Chiến Minh nước H, địa vị của Quản Nam Thiên ở trong giới võ học rất cao, tương đương với nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu, ông ta vừa mở miệng đáp ứng, các đại sư võ học khác cũng lần lượt đáp ứng lời mời.
Một lát sau, ba chiếc thuyền lớn cập bến, ba người Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh và Cảnh Nhân trốn ở trong khoang thuyền không có đi ra, Trần Dật Thần và đám người Quản Nam Thiên, Võ Chí Châu đi xuống thuyền trước.
Cùng lúc này, đệ tử tới từ các môn phái trên chiếc thuyền lớn thứ nhất và những lão đại giang hồ, ông trùm giới thương nghiệp, quan chức trên chiếc thuyền lớn thứ ba cũng lục đục xuống thuyền.
Trong đó, đệ tử tới từ các môn phái kia đều mang vẻ sùng bái nhìn Trần Dật Thần, rất nhiều người muốn nói lại thôi, muốn chào hỏi với Trần Dật Thần, lại lo lắng thân phận của mình không đủ tư cách.
“Các vị, Trần mỗ tối nay tổ chức tiệc mời mọi người, vẫn mong mọi người nể mặt.”
Đối diện với những ánh mắt tôn sùng, Trần Dật Thần không có ra vẻ, mà chắp tay nói ra lời mời với đệ tử của các môn phái đó.
Nghe thấy lời của Trần Dật Thần, nhìn thấy hành vi của Trần Dật Thần, những đại sư võ học đó không khỏi thầm gật đầu, tán thưởng tác phong hành xử của Trần Dật Thần.
Tuy trước đó Trần Dật Thần đã mời bọn họ, nhưng chưa nhắc tới đệ tử của bọn họ, như thế, bọn họ dẫn đệ tử theo hay không đều rất không ổn.
Hiện nay, Trần Dật Thần đích thân mời đệ tử của bọn họ, vừa là bày tỏ sự tôn trọng đối với đệ tử của bọn họ, càng là bày tỏ sự tôn trọng với ông ta và môn phái của bọn họ.
“Cảm ơn!”
Đối diện với lời mời của Trần Dật Thần, đệ tử tới từ các môn phái kia đầu tiên là ngây ra, sau đó lũ lượt ôm quyền cảm ơn.
“Cậu Trần.” Cùng lúc này, đám lão đại giang hồ Giả Vạn Hào, Lư Chính Phong cũng đi tới, lần lượt chào hỏi Trần Dật Thần.
“Cảm ơn các vị rút chút thời gian bận rộn tới đây xem trận chiến, tối nay tôi đặc biệt mở tiệc chiêu đãi, vẫn mong các vị nể mặt.”
Trần Dật Thần khẽ mỉm cười nói.
Tuy anh không rõ thân phận cụ thể của mấy người trước mắt này, nhưng khí thế tỏa ra từ trên người của những người trước mắt này lại là có thể nhìn ra, những người trước mắt này tất nhiên đều là lão đại đứng đầu của thế giới ngầm nước H.
“Được, cậu Trần.” Đám người Giả Vạn Hào, Lư Chính Phong đều lập tức đáp lại, đồng thời trong lòng cũng thở phào, Trần Dật Thần không có khó tiếp xúc như trong tưởng tượng của bọn họ, ngược lại, Trần Dật Thần cho bọn họ cảm giác rất là dễ gần.
“Anh Thần uy vũ!”
“Trần sư thúc uy vũ!” Mắt thấy Trần Dật Thần chào hỏi xong với người ta, đám người Vũ Văn Bác mới đi tới, vây Trần Dật Thần ở giữa.
“Nhóc, vết thương của cậu không sao chứ?”
Sau đó, lão ba Hoàng đi tới, vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Dật Thần.
“Không sao, một chút thương thế nhỏ, không cần lo lắng.” Trần Dật Thần khẽ lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Nghe thấy lời của Trần Dật Thần, lão ba Hoàng cuối cùng cũng thở phào, ông ta tuy cũng là Hóa Kình sơ kỳ, nhưng chiến đấu vừa rồi của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng, lại hoàn toàn khiến ông ta kinh hãi trong lòng, Cảnh Đằng cho ông ta cảm giác thật sự là một quái vật không thể chiến thắng, nếu để ông ta giao thủ với Cảnh Đằng, ông ta sợ rằng ngay cả ba chiêu cũng không chống đỡ được, sẽ bị Cảnh Đằng giết.
“Anh Trần Dật Thần, anh không sao chứ?” Lúc này, Lâm Ngọc Nhi cũng vội vàng đi tới, trước đó bởi vì là lén lút tới Tây Hồ, cho nên cô ta không có tư cách xem trận chiến của Trần Dật Thần, sau đó vẫn là Quản Nam Thiên nhìn thấy cô ta, dẫn cô ta vào.
“Anh không sao.” Nhìn thấy Lâm Ngọc Nhi, Trần Dật Thần đầu tiên là sững ra, sau đó khẽ lắc đầu, anh ngược lại không ngờ, Lâm Ngọc Nhi cũng tới đây.
“Không sao thì tốt.” Lâm Ngọc Nhi thở phào một hơi, không lâu trước đó cô ta mới ở nước N tận mắt chứng kiến Trần Dật Thần vì cứu cô ta mà xảy ra trận chiến sinh tử với mấy lão đại của nước N, không ngờ vừa về nước, cô ta lại nhìn thấy Trần Dật Thần tiến hành trận chiến sinh tử với một võ giả thiên tài khác.
Hơn nữa so sánh với trận chiến ở nước N kia, trận chiến với Cảnh Đằng rõ ràng càng thêm nguy hiểm.
“Mọi thứ đều đã qua rồi.” Trần Dật Thần nói như không, sau đó đưa mắt nhìn sang Hạ Nhược Y.
Hạ Nhược Y không có nói chuyện, chỉ vẻ cười nhạt nhìn anh.
Dưới ánh chiều tà, nụ cười đó rất đẹp, khiến trong lòng Trần Dật Thần có một loại kích động.
Cùng lúc này.
Ánh chiều tà không biết đã chìm vào Tây Hồ, chỉ để lại nửa người ở trên bầu trời, nhìn xa xa, hợp thành một đường với non nước, đẹp tới say đắm lòng người.
Sau khi hoàng hôn buông xuống, số lượng du khách tới ngắm cảnh sắc Tây Hồ bắt đầu giảm bớt, nhưng độ giảm không tính là nhiều, tới đâu vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của du khách.
Dưới ánh chiều tà, ba chiếc thuyền lớn vẫn dừng ở bờ hồ, một đám người đứng ở đó, nói chuyện riêng với nhau. Hiện trường vẫn giăng dây ngăn cản như cữ, nhân viên công tác của Võ Minh ở thành phố Hàng canh giữ trên bờ, bọn họ đứng ở lối ra vào, ngăn cản du khách tới gần.
Bỗng nhiên, hiện trường vốn huyên náo trở nên yên tĩnh, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía chiếc thuyền thứ hai.
Ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cảnh Vân Phong dẫn Cảnh Thế Minh đi xuống thuyền, trong đó trong tay của Cảnh Thế Minh xác Cảnh Đằng đã chết và Cảnh Nhân bị đánh gãy chân.
Còn thi thể của Mục Dương, vẫn ném ở trên boong thuyền, cảm giác đó dường như đối với nhà họ Cảnh mà nói, Mục Dương khi còn sống là một con chó, hiện nay chỉ là một con chó chết, ngay cả đại ngộ được nhà họ Cảnh thu xác cũng không có.
Mượn ánh nắng chiều, mọi người nhìn thấy rõ, sắc mặt của Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh lãnh khốc, lông mày nhíu chặt, mà Cảnh Nhân thì hai chân bê bết máu, biểu tình vô cùng đau khổ.
Anh ta không những bị Trần Dật Thần giẫm nát hai chân, hơn nữa trước đó Cảnh Văn Phong và Cảnh Thế Minh đi vào khoang thuyền thì bò trườn theo vào, vết thương nhiều lần bị ma sát, đau tới mức khiến anh ta gần như ngất đi.
Đối diện với từng ánh mắt chăm chú, bất luận là Cảnh Vân Phong, hay Cảnh Thế Minh, đều có là một loại cảm giác bị lột sạch quần áo mang đi giễu phố, hận không thể lập tức dịch chuyển rời khỏi nơi này.