Chương 28: Bàn bạc
Mộc Miên lên phòng thì cầm điện thoại gọi cho Tuấn Minh. Ở đầu dây bên kia Tuấn Minh đang lái xe, điên thoại anh tắt âm nên không bắt máy. Mộc Miên chờ một lúc thấy không hồi âm thì cô nghĩ anh đang trên đường.
Khoảng 20 phút sau thì Tuấn Minh về đến nhà. Anh tắm rửa rồi ra ngoài kiểm tra điện thoại. Thấy Mộc Miên gọi lúc nãy anh bấn gọi lại. Ở bên kia Mộc Miên đang nằm trên giường rầu rĩ thì thấy điện thoại rung chuông. Cô cầm lên thấy màn hình hiện rõ hai chữ mà cô mong thì liền bắt máy định nói trước thì anh đã nói:
– Anh đây. Sao thế?
Mộc Miên mặt mày tươi tỉnh hẳn:
– Anh đã về chưa?
Tuấn Minh bên kia bắt đầu trêu:
– Anh về rồi. Sao lại gọi anh? Nhớ anh sao?
Mặt mày Mộc Miên bắt đầu hồng hồng:
– Ờ…dạ…dạ.
Nghe tiếng cô lắp bắp anh phì cười càng hứng thú trêu cô:
– Sao mà…mà…cứ…cứ…hỏi chuyện gì em…em…cũng lắp…lắp…bắp vậy?
Mộc Miên cố vờ bình tĩnh hỏi:
– Anh thực sự muốn lấy…em sao?
Tuấn Minh nhướng mày hỏi lại:
– Chẳng phải tôi đã nói nhiều lần rồi sao? Tôi không muốn nhắc lại. Nếu em muốn biết rõ thì nói với bố mẹ em gả em nhanh cho tôi rồi về với tôi em sẽ biết những điều em muốn biết.
Nghe thấy giọng điệu khó ở của anh cô có chút sợ:
– Ờ…dạ…dạ.
Tuấn Minh nhận ra mình hơi khó chịu nên nhẹ giọng nói:
– Được rồi, em không cần phải sợ, bây giờ chỉ mới 7h. Em có bận gì không?
Mộc Miên đồng hồ đáp:
– Không ạ. Sao thế ạ?
Tuấn Minh hứng thú nói:
– Tôi nhớ là ngày mai em không có tiết. Bây giờ ra ngoài đi dạo đi. Tôi qua đón em.
Mộc Miên bất ngờ nói:
– Không được đâu ạ. Mẹ em không cho em ra ngoài buổi tối nếu không có chuyện gì quan trọng.
Nghe coi nói vậy anh thở dài đáp:
– Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn để mẹ quản thúc mấy chuyện này? Tôi nghĩ chắc em cũng từng hư hỏng nên mẹ em mới không thả em ra như thế.
Mộc Miên nghe anh nói thì lập tức phản đối:
– Không phải đâu ạ. Buổi tối bên ngoài nguy hiểm với lại em là con gái nên mẹ em hạn chế cho em em ra ngoài vào buổi tối ạ.
Tuấn Minh hạ giọng nói lại:
– Được rồi, thay đồ đi. Tôi qua đón em. Em hãy tự mình xin phép mẹ đi. Em đã lớn rồi tự tìm cách xin phép đi.
Anh nói xong thì tắt máy. Mộc Miên nghe xong thì bỏ máy xuống đi thay đồ. Cô tìm mặc một chiếc áo đầm hoa nhí dài quá gối rồi thắt tóc lại.
Cô xuống nhà thì thấy mẹ và bố đang xem tivi.Thấy cô ăn mặc như sắp đi ra ngoài mẹ cô hỏi:
– Con định đi đâu đấy?
Mộc Miên trả lời:
– À, con ra ngoài đi dạo một lát ạ.
Mẹ cô nghi ngờ lời cô:
– Mẹ có bao giờ thấy con đi chơi buổi tối đâu. Hay là con đi với cậu ta?
Mộc Miên bị mẹ bắt bài thì gật đầu:
– Dạ…dạ
Mẹ cô hừ một tiếng:
– Bây giờ con coi như cũng đã có bạn trai. Mẹ cũng đỡ lo con gái mẹ không có ai để ý đến cơ.
Cô cười cười chạy đến bên mẹ:
– Mẹ, chẳng phải trước giờ mẹ lo con không có ai để ý sao. Bây giờ có rồi mẹ cho con cưới luôn nhé!
Cô cười nịnh mẹ. Bố cô bên cạnh cũng cười hà hà:
– Cuối cùng con cũng có ngày hôm nay. Trước kia là ai nói con không muốn có chồng sớm con chỉ muốn tập trung học hành sao. Đúng là nói trước khó bước qua.
Mộc Miên cười ngượng:
– Thì như mong muốn của bố mẹ rồi chứ gì. Xưa giờ bố mẹ toàn chê con không thủ hút đàn ông. Bây giờ có người muốn rước con về dinh rồi đấy.
Bố cô cười phá lên:
– Đúng là cậu Tuấn Minh ấy sâu sắc hơn bố mẹ nhiều. Cậu ta còn nhận ra con còn có bộ mặt khác cơ.
Mẹ cô bỗng hắng giọng lên tiếng:
– Được rồi. Miên Miên, không phải là bố mẹ cấm con yêu đương. Bố mẹ biết con đang ở độ tuổi đẹp nên cần có tình yêu nhưng kết hôn không phải là trò đùa. Bố mẹ sẽ không cấm con yêu đương với cậu ấy nhưng kết hôn mẹ phải suy nghĩ lại. Được rồi, con đi đi không thì cậu ấy đợi.
Cô nghe xong thì xin phép bố mẹ ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng đợi thì 5 phút sau Tuấn Minh đến. Cô lên xe anh thì nhìn anh mỉm cười:
– Anh đến nhanh thế?
Tuấn Minh nhìn sang cô không lạnh không nhạt đáp:
– Vừa tắt máy là phi đến đây ngay. Em thắt dây an toàn vào đi.
Cô gật đầu thắt dây rồi ổn định chỗ ngồi. Anh khởi động xe rồi lái đi.
Trên đường đi anh hỏi cô:
– Bố mẹ em có nói gì không?
Cô giật mình nhìn sang anh trả lời:
– À, không…không ạ.
Anh phì cười:
– Em không cần phải nói dối đâu. Em có biết là em nói dối tệ lắm không?
Cô ngượng ngùng đáp:
À, bố mẹ cần suy nghĩ thêm.
Anh nghe xong chỉ “ừm”.
Cô quay sang hỏi anh:
– Mình đi đâu vậy anh?
Anh vẫn tập trung lái xe:
– Em ngồi im để anh lái xe.
Mộc Miên cũng “dạ, dạ”.