Chương 46 “Đã qua hai ngày rồi sao…”
“Ong!”
Diệp Vô Khuyết vận hành chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể, chiến khí hùng hồn cuồn cuộn chảy khắp người, qua thời gian nửa chung trà, tâm tình của hắn mới bình tĩnh trở lại, đầu nghĩ đến phương pháp tu luyện Cửu Thiên Thánh Liên Hoa, ánh mắt lóe sáng như chớp, bắt đầu thử tu luyện lần thứ nhất. Diệp Vô Khuyết hiểu rằng, nếu có thể tu luyện sơ bộ thì Cửu Thiên Thánh Liên Hoa này sẽ trở thành chiêu thức bất ngờ lớn nhất của hắn.
“Ong!”
Nhắm chặt mắt, Diệp Vô Khuyết gạt bỏ mọi suy tư, chiến khí Thánh Đạo bắt đầu vận hành theo phương pháp tu luyện Cửu Thiên Thánh Liên Hoa…
Những thủ ấn phức tạp được Diệp Vô Khuyết thể hiện thoạt nhìn như một đóa hoa sen nở rộ, khí thế toàn thân cũng ngưng tụ đến cực hạn, chiến khí Thánh Đạo hùng hồn quanh thân, khí huyết kim hồng cũng dâng trào không ngớt, cung cấp tất cả sức mạnh cho hắn.
Gương mặt Diệp Vô Khuyết lúc này đã căng cứng, mồ hôi chảy thành giọt, lúc này hắn đã dốc toàn bộ sức mạnh.
“Ong!”
Chiến khí Thánh Đạo màu vàng nhạt đang dũng mãnh lao đi với tốc độ cực hạn, hai tay giao nhau, hình thành một thủ ấn cực đẹp, Diệp Vô Khuyết đột nhiên mở bừng mắt, trầm giọng hô lớn: “Nhất Niệm Hoa Khai, quân lâm thiên hạ! Mở cho ta!”
“Ùng ùng!”
Diệp Vô Khuyết vừa dứt lời, sức mạnh khủng bố như ẩn chứa một hơi thở vô thượng sau lưng hắn chợt ngưng tụ lại, phách nguyệt màu bạc nhạt phập phù chìm nổi, dường như có một chiếc bóng mờ nhạt lóe lên rồi biến mất, nếu có người thấy, có lẽ sẽ phát hiện hình như đó là một cánh hoa sen màu vàng.
“Ong!”
Sức mạnh của toàn thân cùng khí thế vào giờ khắc này đã căng lên đến cực hạn, bàn tay đang tạo thủ ấn của Diệp Vô Khuyết bắt đầu run lên.
“Vèo!”
Ngay tích tắc sau đó, hơi thở khắp người Diệp Vô Khuyết đột nhiên tán đi, chiến khí Thánh Đạo biến mất trong người, hắn hổn hển thở dốc kịch liệt, mồ hôi đầm đìa, lần đâu tiên tu luyện đã thất bại, nhưng đáy mắt hắn lại hằn lên sự cố chấp đáng sợ.
Chính nhờ sự cố chấp này, Diệp Vô Khuyết mới có thể vượt qua mười năm cô quạnh, ngưng tụ bản nguyên Thánh Pháp, cũng chính sự cố chấp này khiến hắn nuốt Bạo Linh Đan cấp Nhân, đánh cược tính mạng.
“Một lần không được sao? Vậy thử lại…”
Điều hòa hơi thở một hồi, Diệp Vô Khuyết lại lần nữa thử tu luyện Cửu Thiên Thánh Liên Hoa.
Không đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, thấy Diệp Vô Khuyết liên tục thất bại rồi lại điều hòa hơi thở và tiếp tục thử tu luyện, lặp đi lặp lại quá trình đó…
“Không điên cuồng thì không sống được… Thật đúng là một tên nhóc đáng sợ…”
Sự cố chấp điên cuồng của Diệp Vô Khuyết khiến Không cũng phải mơ hồ chấn động, đồng thời, Không cũng dành sự tán thưởng cho vị Phúc bá Hoàng Phủ Hoang của Diệp Vô Khuyết, chiêu thức thần thông này tuy có uy năng khó lường, vô cùng phức tạp, lại vừa đúng thứ phù hợp cho Diệp Vô Khuyết bắt đầu thử tu luyện, vì thế, Không không có ý định ngăn cản Diệp Vô Khuyết tu luyện Cửu Thiên Thánh Liên Hoa này.
“Cửu Thiên Thánh Liên Hoa! Nhất Niệm Hoa Khai, quân lâm thiên hạ!”
“Ong!” “Ầm!”
Sức mạnh phi thường ẩn chứa một hơi thở khủng bố lại lần nữa xuất hiện sau lưng Diệp Vô Khuyết, cánh hoa sen mơ hồ lần này đã rõ nét hơn so với hơn chục lần thất bại trước đó, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiển hiện, điều đó dường như đang cho thấy, lần này Diệp Vô Khuyết lại thất bại rồi.
Nhưng ngay vào lúc này, Diệp Vô Khuyết đột nhiên hét lớn, khí huyết kim hồng trong cơ thể chợt dâng trào, từ nơi sâu thẳm bên trong thân thể hắn, dường như đang có một sức mạnh kì lạ tuôn trào.
“Mở cho ta!”
Nương theo sức mạnh kì lạ đột nhiên xuất hiện, hai tay Diệp Vô Khuyết đã vững vàng và nhanh chóng kết thành vài thủ ấn cuối cùng, đôi mắt sáng rực.
“Ong!”
Một cánh hoa sen màu vàng chầm chậm di động phía sau Diệp Vô Khuyết, tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, khi nó xuất hiện, dường như cả phách nguyệt cũng bị ép xuống.
Cánh hoa sen vàng kia hơi run rẩy, trông như hết sức mềm nhẹ, xung quanh là một vầng hào quang màu vàng kim bao bọc, thánh khiết tột cùng, mà trong đó dường như đang ẩn chứa một luồng sức mạnh to lớn đủ để diệt thế.
“Ong!”
Sắc mặt Diệp Vô Khuyết tuy đã hơi nhợt nhạt đi nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người, ngón tay bắt đầu bắt ấn theo trình tự đảo lại lúc trước, theo từng thủ ấn của hắn, cánh hoa sen vàng kia chậm rãi mờ tan, lại một lần nữa biến mất…
“Thành công rồi… Cửu Thiên Thánh Liên Hoa, ta rốt cuộc đã thành công tu luyện được tầng thứ nhất Nhất Niệm Hoa Khai…”
Tuy vẫn đang thở hổn hển kịch liệt, Diệp Vô Khuyết lại mừng rỡ reo lên. Cửu Thiên Thánh Liên Hoa chính là thần thông, độ khó khi tu luyện nó thật không thể tưởng nổi, Diệp Vô Khuyết phải dốc hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng coi như đã tu luyện được tầng thứ nhất Nhất Niệm Hoa Khai, mà Cửu Thiên Thánh Liên Hoa này có tổng cộng chín tầng, mỗi tầng, uy lực lại tăng mạnh.
“Ta cảm thấy uy lực của Nhất Niệm Hoa Khai này quả thực chẳng khác nào uy lực của trời, không thể phỏng đoán nổi. Chỉ có điều, một khi ta dùng chiêu này thì ngay cả chiến khí Thánh Đạo hùng hậu như thế cũng không đủ sức đánh tiếp, xem ra, nếu chưa rơi vào tình thế bất đắc dĩ thì không thể sử dụng chiêu này”.
Đáy mắt hắn sáng lên một tia tin tưởng, mình lại một lần nữa có thêm chiêu thức phòng bất trắc, đồng thời, trong lòng hắn cũng mơ hồ cảm thấy, Cửu Thiên Thánh Liên Hoa này dường như là thứ Phúc bá đặc biệt dành riêng cho hắn vậy, cộng thêm với phát hiện to lớn khi tập luyện chiến trận Tập Long trước đó, Diệp Vô Khuyết càng củng cố lòng tin đối với bản thân trong đại chiến bách thành sắp tới.
“Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc, Tư Mã Ngạo, đã đến lúc rồi, chúng ta phải lên đường thôi…”
Cùng lúc đó, giọng nói của Tề Thế Long chợt vang lên bên tai Diệp Vô Khuyết.
“Đã qua hai ngày rồi sao…”
Diệp Vô Khuyết lẩm bẩm rồi lẳng lặng đứng lên, tóc đen phủ vai, ánh mắt sáng quắc, lưng đeo hộp Thất Tinh Luyện Đạo, hắn bước về phía cửa ra…