Chương 37 khí huyết kim hồng dâng trào không ngớt.
- Trang Chủ
- Diệp Vô Khuyết truyền kỳ - Dương Dương
- Chương 37 khí huyết kim hồng dâng trào không ngớt.
“Ong!”
Diệp Vô Khuyết đứng vững thân mình, hai mắt nhắm nghiền, chiến khí Thánh Đạo màu vàng kim bao quanh toàn thân luân chuyển liên miên, khí huyết kim hồng dâng trào không ngớt.
Phách nguyệt màu bạc nhạt sau lưng nhẹ nhàng rung động, lập lờ trong không trung, cao bằng người. Lúc này đang là buổi tối nhưng quanh người Diệp Vô Khuyết vẫn tản ra một vầng sáng rực rỡ, vầng sáng này còn mang theo một hơi thở mênh mang khó lường.
Lâm Anh Lạc nhìn Diệp Vô Khuyết đang nhắm mắt đứng đó, đôi con ngươi lạnh nhạt thoáng hiện nỗi khiếp sợ, bởi vì theo như nàng ta cảm nhận, tuy Diệp Vô Khuyết vừa mới ngưng tụ phách nguyệt, bước vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm nhưng nàng ta lại không cách nào nhìn rõ trạng thái của hắn.
Chuẩn xác mà nói, bây giờ Diệp Vô Khuyết thoạt nhìn đúng là tu sĩ mới đạt tới cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ của, nhưng cả người hắn dường như luôn tản ra một hơi thở khiến người ta kinh sợ mà không rõ vì sao, như thể thiếu niên trước mắt đã hóa thành một con giao long trong biển cả, giao long xuống biển, từ đó thay gân đổi cốt.
Tư Mã Ngạo nhíu mày, tỉ mỉ đánh giá Diệp Vô Khuyết, thiếu niên này chỉ vừa ngưng tụ phách nguyệt bước vào cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ thôi nhưng đã tạo cho y một cảm giác kích thích khác thường.
“Ong!”
Hồi lâu sau, chiến khí Thánh Đạo chậm rãi vận hành bình thường trở lại, Diệp Vô Khuyết mở mắt, tuy sắc mặt vẫn bình lặng như trước nhưng nơi đáy mắt đã nhuốm một tia vui mừng.
Hắn siết chặt nắm tay, cảm thụ luồng chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể đã trở nên hùng hậu hơn trước mấy lần, sau khi ngưng tụ phách nguyệt đột phá tới cảnh giới Anh Phách, Diệp Vô Khuyết cảm nhận được thực lực của mình đã mạnh hơn nhiều lần so với hồi còn ở Đoàn Thể đại viên mãn.
Hắn có thể cảm giác được, nếu lấy chiến lực hiện giờ của hắn, quyết đấu cùng Mộ Dung Thiên, Diệp Vô Khuyết tin rằng mình chỉ cần một quyền là có thể đánh gục Mộ Dung Thiên.
“Ong!”
Phách nguyệt sau lưng tạo cho Diệp Vô Khuyết một cảm giác hết sức mới lạ, nó phập phù chìm nổi trong không trung và khiến hắn cảm thấy mát mẻ thoải mái vô cùng, Diệp Vô Khuyết hiểu được, thứ này có thể giúp mình duy trì sự tỉnh táo và bình tâm trong các hoàn cảnh khắc nghiệt.
“Hay! Hay lắm! Sự tiến bộ của ba người các ngươi thật sự khiến ta bất ngờ! Quả nhiên đều là thiên tài! Ha ha ha ha…”
Tiếng cười đầy tán thưởng của Tề Thế Long vang lên, ba người trẻ tuổi quay sang, chắp tay thi lễ: “Xin cảm tạ thành chủ đã dốc lòng bồi dưỡng”.
Diệp Vô Khuyết, Tư Mã Ngạo và Lâm Anh Lạc đều hiểu, lần này họ có được cơ duyên đột phá đều nhờ Tề Thế Long giúp đỡ và tận tâm bồi dưỡng, nếu không có ông ta, ba người bọn họ hoàn toàn không thể đột phá tu vi vốn có chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi.
Đối với ơn này của Tề Thế Long, ba người trẻ tuổi cảm kích sâu sắc từ tận đáy lòng.
“Ha ha, các ngươi không cần cảm tạ ta, lần này ba người các ngươi đại diện cho thành chính Long Quang chúng ta tham gia đại chiến bách thành, ta là thành chủ, đương nhiên cũng phải góp chút công sức hỗ trợ. À đúng rồi, các người đều mới đột phá, nguyên lực trong cơ thể còn yếu và thiếu ổn định, tối nay, các ngươi hãy ở đây củng cố cảnh giới, ngày mai chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm”.
Ba người gật đầu, tự tìm một chỗ ngồi xếp bằng, chậm rãi tiến vào trạng thái củng cố tu vi.
“Ong!”
Cảm thụ luồng chiến khí Thánh Đạo trong cơ thể đã mạnh lên gấp ba so với trước đây, Diệp Vô Khuyết hít sâu một hơi, sóng dao động từ cảnh giới Anh Phách Tẩy Phàm sơ kỳ lan ra bốn phía, hắn toàn tâm toàn ý vùi đầu tu luyện.
Tề Thế Long nhẹ nhàng bước tới bên cạnh sông nguyên lực, nhìn trạng thái chất lỏng màu trắng sữa bên trong đó, vẻ suy tư.
“Toàn bộ sông nguyên lực giảm đi chừng một phần ba, Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo chỉ hấp thu chừng ba phần của lượng nguyên lực giảm đi này, bảy phần còn lại đều bị Diệp Vô Khuyết hấp thu. Ha ha, một tên nhóc ở cảnh giới Đoàn Thể ngưng tụ phách nguyệt mà có thể hấp thu lượng nguyên lực kinh khủng đến thế, xem ra, quá trình thăng nguyệt của tên nhóc này đã hao phí cực nhiều nguyên lực, không biết bảy phách của người này có khoảng cách bao nhiêu, thiên tài bình thường chỉ cách chừng hai, ba trượng, ta nhớ là gã yêu nghiệt ở thành chính Đệ Nhất kia hình như là sáu trượng. Cự ly của bảy phách càng lớn thì quá trình thăng nguyệt càng gian nan, nguyên lực tiêu hao cũng càng nhiều, nhưng sau khi thăng nguyệt, thực lực sẽ càng hùng mạnh”.
“Nếu xét theo cường độ nguyên lực hắn hấp thu vào trong thì cự ly của bảy phách tối thiểu cũng phải năm trượng, có khi phải tới sáu trượng chưa biết chừng. Cự li cực hạn trong bảy phách hẳn là chín trượng, không biết thiên tài cỡ nào mới có thể đạt tới cự li đó nhỉ…”
Trong đầu thoáng hiện bóng dáng Quân Sơn Liệt, nhưng Tề Thế Long suy nghĩ một lát, lại lắc đầu: “Mặc dù Quân Sơn Liệt cũng được coi là thiên tài tuyệt thế nhưng bảy phách chưa chắc đã đạt tới cực hạn chín trượng…”
Diệp Vô Khuyết vẫn lẳng lặng tu luyện. Từ khi hắn bắt đầu chuẩn bị ngưng tụ phách nguyệt, Không đã không còn lên tiếng nữa, như thể đã giao lại hết thảy mọi sự cho Diệp Vô Khuyết tự quyết định, y chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn xem, Diệp Vô Khuyết cũng đã quen với việc này rồi.
“Ong!”
Chiến khí Thánh Đạo luân chuyển, Diệp Vô Khuyết đã trầm tĩnh xuống, tâm tình đi theo chiến khí Thánh Đạo tới đan điền.
Bản nguyên Đấu Chiến Thánh Pháp vẫn như trước, giống như chưa từng có bất kì sự thay đổi nào, Diệp Vô Khuyết cẩn thận cảm nhận lại một lát, vẫn không phát hiện có gì khác biệt. Từ từ thu hồi tâm thần, Diệp Vô Khuyết lại chìm đắm vào trạng thái tu luyện củng cố cảnh giới…
Mặt trời lên, ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp nơi, không khí ấm lên, đỉnh núi nhỏ này dường như được bao phủ trong một vầng sáng vàng nhạt.
Ba người trẻ tuổi đã tu luyện cả đêm, hiện đang ngồi trong ánh nắng ấm áp, ba vòng phách nguyệt sau lưng chậm rãi chìm nổi, tản ra dao động đặc trưng của tu sĩ cảnh giới Tẩy Phàm.
Lâm Anh Lạc là người đầu tiên kết thúc tu luyện. Thiếu nữ với vẻ lạnh băng đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía mặt trời xa xa, bộ võ phục xanh nhạt ôm sát người tôn lên những đường cong mềm mại, tuy còn chưa nảy nở hoàn toàn nhưng đôi khi vô tình vẫn tỏa ra một lực hấp dẫn cực lớn.
Tư Mã Ngạo mở mắt ra, say đắm nhìn Lâm Anh Lạc, thiếu nữ hơi ngửa mặt, gò má xinh đẹp được ánh mặt trời sưởi ấm, làm sáng lên làn da mịn như ngọc, khuôn mặt tuyệt đẹp dù lạnh lẽo như băng, không mang chút tươi cười nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được sự vui sướng lặng thầm trong lòng nàng ta lúc này. Khoảnh khắc này, trong mắt Tư Mã Ngạo, Lâm Anh Lạc như đã hóa vĩnh hằng.
“Phù!”
Diệp Vô Khuyết thở hắt ra một hơi, kết thúc tu luyện, mở mắt đón ánh mặt trời, trong đôi con ngươi đen thẫm dường như thoáng lóe lên một tia sáng vàng kim, thoáng chốc đã biến mất.