Chương 31 Phúc Bá, Vô Khuyết nhất định sẽ tìm được người!"
- Trang Chủ
- Diệp Vô Khuyết truyền kỳ - Dương Dương
- Chương 31 Phúc Bá, Vô Khuyết nhất định sẽ tìm được người!"
Phúc bá một thân một mình, lại vẫn luôn bị thương?
Trong ký ức của Diệp Vô Khuyết, Phúc bá tựa như cha hắn vậy, ông ấy cho hắn cảm giác uyên bác như biển thâm, trên môi thì lúc nào cũng treo một nụ cười ấm áp.
Mặc dù Diệp Vô Khuyết không thể nhớ những gì đã xảy ra trước khi hắn bốn tuổi, nhưng Diệp Vô Khuyết biết rằng hắn và Phúc bá đã từng đến nhiều nơi, có lẽ Phúc bá đã nuôi dưỡng hắn từ khi hắn vẫn còn cuốn tã.
“Trường Thanh thúc thúc, vết thương của Phúc Bá có nghiêm trọng không vậy?”
Diệp Vô Khuyết cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
Nghe giọng điệu nôn nóng của Diệp Vô Khuyết, Mộ Dung Trường Thanh biết chàng thiếu niên đang lo lắng cho Phúc bá nên nói: “Lúc đó ta cũng hỏi người đó câu hỏi tương tự, và ta đã lấy ra tất cả các loại đan dược trị thương, nhưng người đó lại chỉ cười nhẹ lắc đầu”.
“Ta nhớ rất rõ ràng, ông ấy nói: ‘Đây là vết thương từ nhiều năm trước, không trị được cũng chẳng chết được, đừng bận tâm về nó’ Câu nói này khiến ta choáng váng, nhưng thấy người đó không quan tâm, ta cũng không thể làm gì được”.
“Vết thương từ nhiều năm trước? Không trị được cũng chẳng chết được?”
Những lời của Mộ Dung Trường Thanh khiến lòng của Diệp Vô Khuyết chùng xuống, có vẻ như nhiều chuyện đã xảy ra với Phúc bá.
“Sau đó, ta mời ông ấy đến nhà Mộ Dung làm khách, thế là ông ấy mang cả con theo cùng đến nhà Mộ Dung. Ông ấy chỉ ở lại nhà Mộ Dung hơn một tháng, lúc đó, con bỗng tỉnh dậy sau một thời gian dài ngủ say. Có điều, ta phát hiện ra lúc ấy con đã mất hết những ký ức trước năm bốn tuổi, nhưng ông ấy lại không hề ngạc nhiên. Cuối cùng, ông ấy đã giao phó con cho nhà Mộ Dung chúng ta, chỉ lưu lại viên ngọc Huyết Long rồi rời đi ngay trong đêm, đến một câu nói cũng không để lại cho con mà cứ thế biến mất không tung tích”.
Mộ Dung Trường Thanh lặng lẽ nói xong, mười một năm nay nếu không phải có sự tồn tại của Diệp Vô Khuyết, thì những ký ức về người đó chỉ tựa như một giấc mơ vậy, đến và đi nhanh như một cơn gió. Không ai biết ông ấy đi đâu hay từ đâu tới, cũng chỉ có một mình Diệp Vô Khuyết có thể biết được, nhưng thằng nhóc đã mất hết đoạn ký ức đó.
Diệp Vô Khuyết ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại!
Vào lúc này, từ chỗ Mộ Dung Trường Thanh, Diệp Vô Khuyết đã có được một câu trả lời, nhưng cũng chẳng tính là câu trả lời, chuyện này khiến Diệp Vô Khuyết chìm vào bế tắc với cái khúc mắc suốt mười năm qua này. Tung tích của Phúc bá vẫn còn là một bí ẩn, vết thương lâu năm ấy, bản thân mất trí nhớ, lặng lẽ rời đi, mọi thứ đều đang đè nặng tâm trí Diệp Vô Khuyết.
“Hự”
Hắn hít một hơi thật sâu rồi sờ lên ngực mình, khi hắn cảm nhận được ngọc Huyết Long cùng bức thư ấy, sự bế tắc trong lòng Diệp Vô Khuyết dần bị xóa tan!
“Phúc Bá, Vô Khuyết nhất định sẽ tìm được người!”
Mộ Dung Trường Thanh cảm nhận được sự cương quyết của Diệp Vô Khuyết thì âm thầm thở dài, thằng nhóc này trời sinh vốn đã cứng cỏi kiên định, thậm chí còn có chút cố chấp. Giống như việc hắn đã che giấu tu vi của mình suốt mười năm, vậy mà lại bộc lộ vì viên ngọc Huyết Long! Nếu như không có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ và sức kiềm chế đến đáng sợ thì sao hắn có thể làm được như vậy?
Cho đến bây giờ, Mộ Dung Trường Thanh vẫn cho rằng Diệp Vô Khuyết đang che giấu tu vi của mình, dù sao thì chỉ trong vòng một tháng, tu vi của hắn đã tăng vọt từ Đoàn Thể tầng năm Luyện Gân tiểu thành đến Đoàn Thể đại viên mãn Luyện Tủy đại thành. Ông ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cũng bởi điều đó thực sự vô cùng khủng khiếp.
Nhưng tất cả những điều này không còn quan trọng nữa, Mộ Dung Trường Thanh không muốn hỏi, bởi ông ấy biết Diệp Vô Khuyết có suy nghĩ riêng của mình. Giống như năm ấy khi ông ấy tự ý quyết định lập hôn ước cho con gái của mình là Mộ Dung Băng Lan với Diệp Vô Khuyết, khiến cho Diệp Vô Khuyết phải nhiều lần yêu cầu ông ấy rút lại mệnh lệnh. Chỉ là không ngờ rằng chuyện hôn ước này cuối cùng lại trở thành ngòi nổ để Diệp Vô Khuyết và Mộ Dung Thiên hẹn chiến.
“Có lẽ Băng Lan không có phúc phận này rồi… Kệ đi, chuyện của người trẻ tuổi thì nên để chúng tự giải quyết..”.
Diệp Vô Khuyết lấy được thông tin hắn cần liền rời khỏi phòng của Mộ Dung Trường Thanh, hắn cần phải sắp xếp rõ ràng suy nghĩ về chuyện của Phúc bá.
Trở lại căn nhà nhỏ của mình, Diệp Vô Khuyết ngồi một mình rất lâu, Không cũng không làm phiền hắn.
“Không, ngươi nói xem, một người chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể khiến ba tu sĩ ở cảnh giới Khí Phách – Tẩy Phàm tầng năm hóa thành tro bụi, còn có thể xóa ký ức của người khác, bản lĩnh như vậy thì cần tu vi cao đến mức nào mới làm được?”
Ánh mắt của Diệp Vô Khuyết lóe lên, tiếng dò hỏi trong lòng chợt cất lên.
“Ngươi còn nhớ ông già mặc áo vàng bên cạnh Quân Sơn Liệt không, cấp bậc tu vi của lão ta hẳn là ngang với Tề Thế Long, thực lực của hai người này đều đã vượt qua bảy đại cảnh giới Tẩy Phàm và đạt đến một cấp bậc hoàn toàn khác. Đối với hai người họ, chỉ cần một ngón tay cũng có thể tiêu diệt được ba tu sĩ ở cảnh giới Khí Phách – Tẩy Phàm tầng năm, nhưng muốn khiến ba kẻ như vậy hóa thành tro bụi, kể cả hai người họ có mạnh gấp mười lần cũng tuyệt đối không thể làm được. Còn về việc xóa một phần ký ức của người khác mà lại còn không tạo thành bất cứ thương tổn nào, thì đó không còn đơn giản là chuyện mà có thể làm được dựa vào trình độ tu vi, đó bắt buộc phải là một tu sĩ thần thông quảng đại”.
Giọng điệu của Không rất khẳng định, y cũng đã nghe thấy những lời của Mộ Dung Trường Thanh vừa rồi, giờ nghe xong câu hỏi của Diệp Vô Khuyết, y đương nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe Không trả lời, Diệp Vô Khuyết nheo mắt lại, trong lòng lóe lên một tia phán đoán.
“Chuyện mà đến Tề Thế Long, thành chủ Long Quang, người đã vượt qua cả bảy đại cảnh giới Tẩy Phàm dù mạnh hơn gấp mười lần cũng không tài nào làm được, vậy mà Phúc bá lại có thể dễ dàng thực hiện. Năng lực đáng sợ như xóa ký ức của người khác, Phúc bá cũng có thể dễ dàng làm được. Điều này chứng tỏ rằng Phúc bá là một tu sĩ gần như bất khả chiến bại! Nhưng dù vậy, thân thể của ông ấy lại mang theo vết thương lâu năm, rồi còn gửi ta ở nhà Mộ Dung mà một mình rời đi, rất có thể là do Phúc bá đang sợ hãi điều gì đó. Có lẽ nào Phúc bá có một đối thủ còn mạnh hơn cả ông ấy, lại còn luôn nhằm vào ông ấy, nên lúc nhỏ Phúc bá phải đưa ta đi rất nhiều nơi, e rằng là đưa ta chạy trốn”.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Diệp Vô Khuyết sáng lên đến bất ngờ.