Chương 25 “Rốt cuộc ngươi có đỡ được sự uy hiếp này không đây?”
- Trang Chủ
- Diệp Vô Khuyết truyền kỳ - Dương Dương
- Chương 25 “Rốt cuộc ngươi có đỡ được sự uy hiếp này không đây?”
Lời nói vô cùng kiêu ngạo của Quân Sơn Liệt khiến Tề Thế Long hơi giận dữ, nhưng chỗ dựa của người này là tông phái siêu cấp của Trung Châu, hơn nữa hắn ta còn có thiên phú hơn người, tu vi cao thâm.
Lời hắn ta nói ra khiến người khác không thể không suy xét, rõ ràng không ngờ mọi chuyện sẽ trở thành thế này, tất cả mọi người lại tập trung về phía Diệp Vô Khuyết một lần nữa.
Sau khi nhìn thấy sự đáng sợ của Quân Sơn Liệt, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi trước thiếu niên kiêu ngạo này, sau đó lại nhớ tới xuất thân và thế lực sau lưng hắn ta, thật sự khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng!
Tông phái đứng đầu Trung Châu!
Đó là thế lực còn mạnh hơn trăm thành chính Đông Thổ, là nơi tất cả người trẻ tuổi đều hướng tới. Lúc này nó lại bị Quân Sơn Liệt khắc sâu vào trong nội tâm của con cháu nhà Mộ Dung bằng một cách bá đạo như thế.
“Diệp Vô Khuyết, mười năm sau tính mạng của ông ta sẽ nằm trong tay ngươi. Đương nhiên nếu ngươi không muốn đánh nhau với ta thì bây giờ chỉ cần quỳ xuống nói một câu, xin bỏ qua cho tên vô dụng là ta, ta sẽ cho ngươi và Trường Thanh thúc thúc của ngươi một con đường sống!”
Sau khi nói xong câu này, Quân Sơn Liệt im lặng, nhưng hắn ta vẫn đang nhìn Diệp Vô Khuyết bằng ánh mắt đáng sợ, hắn ta muốn xem đối thủ khiến hắn ta canh cánh trong lòng suốt mười năm sẽ lựa chọn như thế nào.
Nghe thấy lời nói này của hắn ta, sắc mặt mọi người đều thay đổi!
Quỳ xuống cầu xin ư?
Đây là muốn Diệp Vô Khuyết từ bỏ lòng tự trọng của mình để đổi lấy cơ hội được sống mà!
Lâm Anh Lạc nhận ra thiếu niên có đôi mắt rực sáng kia chậm rãi cúi đầu sau khi nghe thấy lời uy hiếp của Quân Sơn Liệt, không ai thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của hắn, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“Rốt cuộc ngươi có đỡ được sự uy hiếp này không đây?”
Đúng vậy!
Diệp Vô Khuyết bây giờ hoàn toàn không thể nào chống lại sự đáng sợ của Quân Sơn Liệt, dù là mười năm sau thì vẫn sẽ là như thế. Đợi đến lúc đó bị Quân Sơn Liệt bóp chết như giết một con kiến thì không bằng lúc này cúi đầu xin lỗi, ít nhất có thể giữ được mạng sống của mình.
Đây là suy nghĩ trong lòng tất cả con cháu nhà Mộ Dung, bọn họ cho rằng trở thành kẻ thù của Quân Sơn Liệt là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Mộ Dung Thiên cảm thấy rất vui sướng, dù hắn ta cũng rất ghét Quân Sơn Liệt, nhưng thấy Diệp Vô Khuyết bị Quân Sơn Liệt ép đến bước đường cùng như vậy, Mộ Dung Thiên có cảm giác hình như vết thương của mình không đau đến thế nữa.
“Vô Khuyết, đứa trẻ ngoan, vất vả cho ngươi rồi…”
Thấy thiếu niên bên cạnh chậm rãi cúi thấp đầu, Mộ Dung Trường Thanh không khỏi thấy đau lòng.
Mười năm qua, đứa bé này đã chịu khổ biết bao nhiêu, Mộ Dung Trường Thanh cũng hiểu rõ cả quá trình này khó khăn và vất vả như thế nào, từ đầu đến cuối hắn chưa từng từ bỏ, cố chấp đi theo con đường mình chọn.
Hôm nay nhìn thấy hắn trở nên nổi bật một lần nữa nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, hỏi sao tất cả những việc này không khiến Mộ Dung Trường Thanh đau lòng được?
Mộ Dung Trường Thanh cảm thấy mình rất vô dụng, không thể bảo vệ cho thiếu niên chỉ mới mười lăm tuổi này, ông ấy đặt tay lên bả vai non nớt của thiếu niên, thầm đưa ra một quyết định trong lòng.
“Vô Khuyết, thúc thúc cảm thấy mười năm cũng không phải là ngắn, con yên tâm, dù thúc thúc có chết cũng sẽ giữ mạng được cho con. Chỉ cần con rời đi thật xa, rời khỏi Đông Thổ, thúc thúc không tin thiên hạ rộng lớn thế này không có chỗ cho con nương thân…”
Bàn tay Mộ Dung Trường Thanh đè nặng lên bả vai của thiếu niên, giọng nói rất nhanh và trầm ổn của ông ấy vang vọng bên tai thiếu niên.
Vào lúc Mộ Dung Trường Thanh định nói tiếp, ông ấy chợt thấy một bàn tay thon dài trắng nõn đang nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay mình.
Diệp Vô Khuyết chậm rãi ngước mặt lên, lúc này đôi mắt hắn sáng đến mức chói mắt, trong lòng có cảm giác ấm áp bao trùm, hắn cười nhẹ nhàng nhìn Mộ Dung Trường Thanh đang rất quan tâm mình trước mắt, cất lời: “Trường Thanh thúc thúc, cứ giao hết cho Vô Khuyết đi”.
Giọng điệu thản nhiên của thiếu niên khiến Mộ Dung Trường Thanh nhất thời không hiểu gì, ông ấy vô thức gật nhẹ đầu.
“Phù…”
Diệp Vô Khuyết nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn sải bước đi tới chỗ ngay bên dưới Quân Sơn Liệt.
“Cảm giác nhỏ yếu này đúng là đáng ghét”.
Không ai nghe thấy tiếng tự lẩm bẩm này của Vô Khuyết, Quân Sơn Liệt nhìn chằm chằm Diệp Vô Khuyết đang đứng thẳng người bên dưới bằng ánh mắt sáng quắc.
Thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt lại che giấu sự sắc bén có thể chém đứt tất cả và ngọn lửa có thể đốt cháy mọi thứ!
“Quân Sơn Liệt… Cần gì đến mười năm chứ? Diệp Vô Khuyết ta xin thề ở đây, bốn năm sau hai chúng ta sẽ đấu một trận! Mười năm trước ta có thể thắng ngươi thì bốn năm sau ta vẫn có thể! Có điều lần này, giữa hai chúng ta sẽ không chết không thôi!”
Sát khí hừng hực nồng đậm và lời nói quyết đoán bất chấp tất cả chậm rãi vang lên từ trong miệng Diệp Vô Khuyết, sau đó truyền vào tai tất cả mọi người!
Lúc này ánh mắt của Diệp Vô Khuyết trở nên giống như thiên đao, sắc bén như thần kiếm, khiến Quân Sơn Liệt nhất thời cảm thấy hơi nhức mắt!
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười vô tình vang lên từ phía Quân Sơn Liệt, nghe Diệp Vô Khuyết nói xong, hắn ta ngẩng mặt lên trời cười to!
“Ong…”
Phách nguyệt màu vàng sau lưng hắn ta chìm chìm nổi nổi, tiếng cười của Quân Sơn Liệt càng ngày càng vang xa, nhưng đôi mắt sáng như sao của hắn ta cũng có ngọn lửa đáng sợ đang cháy rực!
“Diệp Vô Khuyết! Cuối cùng ngươi cũng không khiến ta thất vọng! Bốn năm à? Được được được! Ta sẽ cho ngươi bốn năm, bốn năm sau sau khi ngươi chết, ta sẽ móc mắt ngươi ra, coi như nó là vật sưu tầm vĩnh viễn của ta!”
“Quác!”
Một tiếng chim kêu rung trời vang vọng, vung to đôi cánh mang theo cơn gió mạnh, chậm rãi đưa Quân Sơn Liệt rời khỏi tầm mắt của mọi người, biến mất ở cuối chân trời…
Nhưng dường như lời nói vô cùng ngông cuồng của Quân Sơn Liệt vẫn vang vọng trong tai mọi người.