Chương 22 Đây là niềm tin to lớn của Diệp Vô Khuyết.
- Trang Chủ
- Diệp Vô Khuyết truyền kỳ - Dương Dương
- Chương 22 Đây là niềm tin to lớn của Diệp Vô Khuyết.
Diệp Vô Khuyết vẫn rất kính trọng gia chủ Mộ Dung mười năm qua luôn quan tâm mình, ở nhà Mộ Dung, Mộ Dung Trường Thanh và Tình Nhi là hai người mà Diệp Vô Khuyết quan tâm nhất.
“Ha ha ha ha… Vô Khuyết, cái tên nhóc nhà ngươi che giấu giỏi thật đấy! Ngươi yên tâm, ngọc Huyết Long này vốn là của ngươi, không có liên quan gì với nhà Mộ Dung, ta chỉ giữ thay mà thôi. Ta vốn định đợi đến khi ngươi mười tám tuổi hoặc đột phá cảnh giới Tẩy Phàm sẽ đưa nó cho ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã có tư cách có được nó rồi”.
Tay phải Mộ Dung Trường Thanh có ánh sáng loé lên, một viên ngọc bội hình rồng đỏ như máu xuất hiện trong tay ông ấy.
Nhìn thấy viên ngọc bội đỏ như máu này, Diệp Vô Khuyết chợt nín thở, đây là thứ Phúc bá để lại cho hắn, chứa đựng sự nhớ nhung mười năm của hắn, cuối cùng hôm nay nó cũng được giao vào tay hắn rồi.
“Vụt!”
Mộ Dung Trường Thanh cười ném ngọc Huyết Long cho Diệp Vô Khuyết.
Diệp Vô Khuyết cầm chặt ngọc Huyết Long trong tay, xúc cảm ấm áp, hắn như cảm nhận được đôi bàn tay khô ráo và ấm áp của Phúc bá, nỗi nhớ nhung trong lòng không khỏi dâng trào.
“Phúc bá, chắc chắn Vô Khuyết sẽ tìm thấy người”.
Trong lòng Diệp Vô Khuyết hiện lên câu nói đã được hắn lặp lại vô số lần, hắn trịnh trọng cất ngọc Huyết Long vào lòng cùng với bức thư không thể mở ra kia, vào khoảnh khắc cảm nhận được sự tồn tại của hai thứ này, hắn cảm thấy vô cùng thoả mãn.
“Đã nhận được ngọc Huyết Long, mình cũng nên rời khỏi nhà Mộ Dung thôi…”
Diệp Vô Khuyết vẫn luôn ở lại nhà Mộ Dung một là vì ngưng tụ bản nguyên Thánh Pháp, hai là vì lấy lại ngọc Huyết Long, bây giờ cả hai chuyện đều đã hoàn thành, hắn cũng nên đi thôi.
Nhà Mộ Dung quá nhỏ, Diệp Vô Khuyết hiểu rõ nếu muốn biết quá khứ của mình thì chỉ có thể rời khỏi nhà Mộ Dung, đi đến nơi rộng lớn hơn, chỉ có thế hắn mới có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ngừng trưởng thành, như vậy mới có thể tiếp xúc với tin tức liên quan đến Phúc bá và Không trong quá khứ.
Diệp Vô Khuyết quyết định tối nay sẽ đi tìm Mộ Dung Trường Thanh để tạm biệt ông ấy.
Diệp Vô Khuyết định rời đi ngay, nếu không vì ngọc Huyết Long thì những chuyện diễn ra ở nơi này vốn không liên quan gì đến hắn.
“Diệp Vô Khuyết! Ngươi cứ đợi đó! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Vào lúc Diệp Vô Khuyết chuẩn bị rời đi thì giọng nói tràn đấy oán hận của Mộ Dung Thiên vang lên bên tai, nghe thấy câu này, nhịp bước của Diệp Vô Khuyết hơi khựng lại, hắn xoay người nhìn về phía đối thủ đã bị mình đánh bại kia.
Lúc này Mộ Dung Thiên đã không còn dáng vẻ anh tuấn như ngày thường nữa, áo luyện võ màu trắng dính đầy bụi, tóc hơi rối, khuôn mặt vốn anh tuấn hơi vặn vẹo, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Vô Khuyết bằng ánh mắt hung hãn oán hận.
Diệp Vô Khuyết nhìn xuống Mộ Dung Thiên từ trên cao, hắn bình tĩnh cất lời: “Mộ Dung Thiên, trận chiến hôm nay ngươi thua trong tay ta, từ nay về sau nhìn thấy ta ngươi phải đi đường vòng, mong là ngươi không quên”.
Nghe Diệp Vô Khuyết nói thế, Mộ Dung Thiên nhất thời nhớ lại lời hẹn chiến đấu một tháng trước, một nỗi nhục dâng lên đầu từ sâu trong linh hồn, hắn ta chưa từng để tâm những lời này, nhưng không ngờ rằng một tháng sau nó lại trở thành sự thật. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thiên bị lửa giận làm ảnh hưởng tới vết thương, trước mắt tối sầm, vào lúc hắn ta định lên tiếng một lần nữa thì Mộ Dung Bạch Thạch vỗ nhẹ lên lưng hắn ta.
Mộ Dung Thiên nhìn qua theo tầm mắt của Mộ Dung Bạch Thạch, thấy Tề Thế Long đang đứng chắp tay, sau đó lại nhìn ánh mắt chứa đựng hàm ý sâu xa của ông nội mình, trong lòng hắn ta lập tức nhớ tới một vài chuyện.
“Hừm! Nhịn! Ta nhịn! Diệp Vô Khuyết, dù bây giờ ngươi đánh bại ta thì sao, sau này ta sẽ được Tề thành chủ dốc hết sức bồi dưỡng, dù không có ngọc Huyết Long thì một tháng sau chắc chắn thực lực của ta cũng sẽ tăng nhanh. Đến lúc đó ta đại diện thành chính Long Quang tham gia đại chiến bách thành, sẽ nhận được vô số lợi ích! Đợi ta trở về từ đại chiến bách thành, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt cho mọi hành động của mình hôm nay!”
Sau khi nghĩ thông suốt, Mộ Dung Thiên kìm nén cơn giận trong lòng, để Mộ Dung Bạch Thạch đỡ mình đứng dậy, việc hắn ta phải làm bây giờ là chữa trị thương tích, mau chóng hồi phục để không ảnh hưởng đến đại sự tiếp theo.
“Shhh…”
Cú đấm đánh bại hắn ta của Diệp Vô Khuyết đã đánh trúng lồng ngực của hắn ta, chỉ cần cử động sẽ cảm thấy đau đớn, khiến Mộ Dung Thiên càng căm hận Diệp Vô Khuyết hơn.
“Xem ra tạm thời không thể đến nhà Tư Mã rồi, chỉ có thể xin Tề thành chủ thứ lỗi thôi”.
Mộ Dung Thiên đã đưa ra quyết định cố gắng nhịn đau muốn tiến lên nói chuyện với Tề chủ thành.
Diệp Vô Khuyết không thèm quan tâm lời nói của Mộ Dung Thiên, vào khoảnh khắc Mộ Dung Thiên thua hắn, hắn ta đã mãi mãi không có cơ hội trở mình nữa rồi, đây là niềm tin to lớn của Diệp Vô Khuyết.
Nhưng với ông lão Mộ Dung Bạch Thạch này, Diệp Vô Khuyết vẫn thầm nhắc nhở mình phải cẩn thận, có điều sau tối nay, hắn sẽ rời khỏi nhà Mộ Dung, đến lúc đó thiên hạ rộng lớn, ai mà biết hắn sẽ đi đâu?
Lâm Anh Lạc vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Vô Khuyết, thiếu niên này đã giành được thắng lợi, hơn nữa Lâm Anh Lạc cảm thấy nếu đổi lại là nàng ta, thì nàng ta cũng chưa chắc có thể đỡ được chiêu thức cuối cùng kia tốt hơn Mộ Dung Thiên, nàng ta đã từ từ nhìn nhận lại thiếu niên này.
Tề Thế Long lẳng lặng nhìn mọi chuyện vừa diễn ra, kể cả việc Mộ Dung Trường Thanh đưa ngọc Huyết Long cho Diệp Vô Khuyết. Thực lực của Mộ Dung Trường Thanh cao thâm khó lường, nghe nói đã đột phá bảy cảnh giới lớn của Tẩy Phàm. Thành chủ Long Quang đã đạt tới một cấp bậc khác nhìn về phía Diệp Vô Khuyết một lúc, sau đó lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên, trong lòng chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Vào lúc Tề Thế Long định cất lời, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, trong mắt có ánh sáng loé lên, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đồng thời cất tiếng vang dội: “Không biết người bạn nào ghé thăm thành chính Long Quang của ta vậy, Tề mỗ xin lỗi vì đã không tiếp đón từ xa!”
Tề Thế Long bất ngờ lên tiếng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ đều nhìn về phía bầu trời xa xăm theo tầm nhìn của ông ta.
Diệp Vô Khuyết đã sải bước rời đi cũng dừng chân lại nhìn lên bầu trời!
Cùng lúc đó, một âm thanh như vang lên từ chín tầng trời bao phủ toàn bộ sàn luyện võ!
“Diệp Vô Khuyết, mười năm không gặp, người người đều nói ngươi đã phế, nhưng xem ra không phải là vậy”.
Sau câu nói này, một con chim to lớn xuất hiện che phủ bầu trời, có ba bóng người đang ngồi ngay ngắn trên lưng chim.
Một ông lão mặc áo choàng màu vàng, một cô gái nhẹ nhàng không thấy rõ mặt và một thiếu niên mặc áo choàng xanh thêu mây xanh.
Mà câu nói này là đến từ thiếu niên kia, thiếu niên chậm rãi đứng dậy, một khí thế bá đạo và hừng hực dâng trào!
Diệp Vô Khuyết đứng lại nhìn về phía thiếu niên kia, đôi mắt của hắn chợt trở nên sáng rực, hắn trầm giọng cất lời: “Thì ra là ngươi, Quân Sơn Liệt”.