Chương 21 “Diệp Vô Khuyết, Diệp Vô Khuyết…”
- Trang Chủ
- Diệp Vô Khuyết truyền kỳ - Dương Dương
- Chương 21 “Diệp Vô Khuyết, Diệp Vô Khuyết…”
Tất cả mọi người đang có mặt đều tập trung nhìn về phía một rồng một hổ đang giao chiến trên sàn luyện võ!
Vì bọn họ biết thắng thua sắp được phân định rồi!
Lâm Anh Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm sàn luyện võ, một tiếng lẩm bẩm chợt vang lên bên tai khiến nét mặt nàng ta hơi thay đổi.
“Chiến đấu vượt cấp… Thắng thua đã rõ”.
Những lời này đến từ thành chủ Long Quang Tề Thế Long đang đứng chắp tay, Lâm Anh Lạc có thể cảm nhận được trong giọng nói của ông ta lúc này tràn đầy sự khen ngợi.
Lúc này Mộ Dung Bạch Thạch đã không còn tự tin như trước nữa, bắp thịt trên khuôn mặt già nua hơi động đậy, vẻ lạnh lùng trong mắt như ẩn như hiện, ông ta nhìn chằm chằm ảo ảnh long hổ đang tung hoành trên sàn luyện võ. Dù Mộ Dung Bạch Thạch không thể chắc chắn rốt cuộc ai sẽ thắng nhưng trong lòng ông ta vẫn thấp thoáng cảm thấy không ổn lắm.
Dù Mộ Dung Trường Thanh nhận ra sự khác thường của Mộ Dung Bạch Thạch, nhưng trong lòng ông ấy cũng thấy rất ngạc nhiên và khó hiểu. Nếu lúc trước Diệp Vô Khuyết có thực lực Đoàn Thể đại viên mãn khiến Mộ Dung Trường Thanh cảm thấy được an ủi. Thì việc tu vi của Diệp Vô Khuyết được tăng vọt một lần nữa, còn chiến đấu với Mộ Dung Thiên đã sử dụng toàn lực mà không rơi vào thế yếu khiến ông ấy rất ngạc nhiên.
Mộ Dung Trường Thanh chợt phát hiện thì ra ông ấy cũng không hiểu quá rõ thiếu niên lớn lên từ nhỏ dưới sự trông nom của mình này.
“Rốt cuộc ai sẽ thắng đây?”
“Đương nhiên là Mộ Dung Thiên rồi! Hắn có thực lực cảnh giới Tẩy Phàm đấy!”
“Nhưng hình như Diệp Vô Khuyết cũng đâu thua kém gì hắn ta!”
…
Dường như tiếng bàn tán của con cháu nhà Mộ Dung chưa từng dừng lại, đều là những người còn trẻ, đương nhiên rất hăng hái, hai người đang chiến đấu trên sàn luyện võ tác động đến thần kinh của tất cả con cháu nhà Mộ Dung, bọn họ rất muốn biết rốt cuộc ai sẽ thắng, cuối cùng… ai mới là người đứng đầu thế hệ trẻ nhà Mộ Dung!
Tiếng hít thở của Mộ Dung Băng Lan đã sớm trở nên dồn dập, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự kinh ngạc và không tưởng tượng nổi, nhưng nhiều hơn là khó tin, nàng ta hoàn toàn không hiểu nổi tại sao tên vô dụng trong miệng nàng ta lại có thể đại chiến với Thiên ca đến mức này.
Mộ Dung Băng Lan siết chặt tay đứng bật dậy từ chỗ ngồi, nàng ta nhìn chằm chằm sàn luyện võ với nét mặt căng thẳng.
Vào lúc tâm trạng những người ở đây đều khác nhau, một tiếng thét rung trời xuất hiện trên sàn luyện võ, ngay sau tiếng thét này thì một giọng nói khí phách cao vút vang lên.
“Chịu thua đi!”
“Ầm!” “Oanh!”
Một nguyên lực màu vàng chợt phóng lên cao, toàn bộ sàn luyện võ như rung lên, tiếng hổ gầm liên tục vang vọng, có bóng người bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay, vô cùng chật vật!
“Phụt!”
Người đó phun ra một ngụm máu tươi, sau đó sử dụng toàn lực để đứng vững lại, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Người đó ngã bịch một tiếng xuống mặt đá bị sức mạnh tung hoành làm vỡ tan tành của sàn luyện võ, lại liên tục phun ra hai ngụm máu tươi.
“Ong!”
Nguyên lực màu vàng rung động rồi chậm rãi tản đi, một bóng người cao dỏng xuất hiện ở bên trong, đập vào mắt tất cả những người đang có mặt.
Gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng chói, tóc đen tung bay, người đó chính là Diệp Vô Khuyết!
Còn người đang nằm trên mặt đá cách Diệp Vô Khuyết mười trượng, miệng phun máu tươi, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi và oán hận như một con rắn độc muốn cắn người chính là Mộ Dung Thiên!
Trận chiến này đã phân định thắng thua!
Cuối cùng Diệp Vô Khuyết cũng chiến thắng Mộ Dung Thiên bằng sức mạnh của mình.
“Trời ạ! Là Diệp Vô Khuyết! Diệp Vô Khuyết thắng Mộ Dung Thiên rồi!”
“Đúng là rất lợi hại!”
“Ta không dám tin vào mắt mình nữa rồi!”
“Không ngờ Mộ Dung Thiên lại thua, vậy thì thiên tài đứng đầu nhà Mộ Dung phải là Diệp Vô Khuyết mới đúng!”
…
Tất cả con cháu nhà Mộ Dung lập tức xôn xao, Mộ Dung Thiên thua trận và chiến thắng của Diệp Vô Khuyết khiến mấy thiếu niên thiếu nữ này không thể nào che giấu được sự kích động trong lòng! Bọn họ đưa mắt nhìn Diệp Vô Khuyết đang đứng sừng sững trên sàn luyện võ, ánh mắt từ từ bị che khuất bởi sự ngạc nhiên và nóng bỏng!
“Sao lại có thể như thế… Sao lại có thể như thế được…”
Khuôn mặt Mộ Dung Thiên thoáng chốc trở nên tái mét, hắn ta nằm dưới chân Diệp Vô Khuyết như một con chó chết. Niềm tin trong lòng Mộ Dung Băng Lan thoáng chốc sụp đổ. Thiên tài đứng đầu gia tộc vô cùng chói lọi trong mắt nàng ta, Thiên ca của nàng ta lại bị một tên vô dụng đánh bại, Mộ Dung Băng Lan không thể nào chấp nhận được kết quả như thế.
Cảm nhận sự tê dại truyền tới từ hai cánh tay, khí huyết trong cơ thể sôi trào, nhưng trong lòng Diệp Vô Khuyết lại tựa như lửa đốt.
“Thắng rồi, cuối cùng ta cũng đánh bại Mộ Dung Thiên, bảo vệ ngọc Huyết Long bằng sự cố gắng của mình. Phúc bá, sẽ không ai cướp được thứ mà người để lại cho con đâu”.
Lúc này có vô số suy nghĩ bao phủ trong lòng thiếu niên, ngoài niềm vui thắng lợi thì nhiều hơn là tư tưởng thông suốt. Hắn vốn là thiên tài tuyệt thế, lựa chọn bỏ lỡ mười năm vì chấp niệm trong lòng. Mười năm qua hắn đã phải chịu biết bao lời xem thường và châm chọc, tuy hắn đều không để bụng những điều này, nhưng suy cho cùng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi!
Hắn mang cái danh phế vật nhưng giờ đây, dựa vào nắm đấm của mình đánh bại thiên tài hào quang khắp người, vô cùng chói mắt, tựa như nói với tất cả mọi người là hắn, Diệp Vô Khuyết đã trở lại một lần nữa!
Tiếng bàn tán xung quanh truyền vào tai Mộ Dung Thiên một cách rõ ràng, khiến hắn ta chỉ muốn phát điên.
Hắn ta có thân phận gì? Hắn ta là thiên tài đứng đầu nhà Mộ Dung, từ nhỏ đã mang theo vinh quang, chưa bao giờ nếm trải mùi vị thất bại, bây giờ lại bị đánh bại bởi một kẻ mang danh phế vậy, hỏi làm sao Mộ Dung Thiên luôn thấy mình cao hơn người có thể chịu được!
“Diệp Vô Khuyết, Diệp Vô Khuyết…”
Nỗi căm hận trong lòng hắn ta với Diệp Vô Khuyết đạt đến mức độ tối đa! Mộ Dung Thiên nhìn chằm chằm thiếu niên đã đánh bại mình một cách vô cùng oán hận!
“Vụt!”
Một bóng người bay lên sàn luyện võ, muốn đỡ Mộ Dung Thiên dậy.
“Thiên Nhi, con không sao chứ?”
Mộ Dung Bạch Thạch hỏi với giọng ân cần.
Diệp Vô Khuyết không thèm quan tâm đến hai ông cháu này, hắn đứng thẳng người, chắp hai tay chào Mộ Dung Trường Thanh.
“Trường Thanh thúc thúc, một tháng trước, Mộ Dung Thiên muốn cướp ngọc Huyết Long, Vô Khuyết đã hẹn chiến đấu với hắn ta, nhờ Trường Thanh thúc thúc làm chứng. Hôm nay Vô Khuyết đã thắng hắn ta, nên mong Trường Thanh thúc thúc làm chủ cho Vô Khuyết”.