Chương 34: Lần Cuối
“Cháu có bộ dáng thật đẹp, rất giống với chồng bà.”
Bà áp tay mình vào má Khải Luân, ký ức về chồng ùa đến như thoi đưa. Trong hồi ức có mùi của bếp lửa, có nồi cháo ông chồng nấu cho bà ăn, có nụ cười hớn hở của ông khi thấy bà từ quê về, còn có nụ hôn mỗi đêm trăng lên.
“Có lẽ bà đãng trí rồi… bà quên mất không hỏi, hai cháu là ai thế?”
Giọng bà mỏng manh chẳng thể nào vang nổi trong không gian khép kín này. Khó khăn lắm, Khải Luân mới từ bờ môi mấp máy của bà đoán ra được ngữ nghĩa.
“Cháu là Khải Luân, đằng sau là người yêu cháu, Đình Trường ạ.”
Đình Trường cúi đầu chào bà, ánh mắt ấm áp tràn ngập xót xa.
Một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt bà, ở thời bà, những mối quan hệ nam nam đều không được công nhận. Bà còn nhớ, khi còn nhỏ, gặp được một anh trai tốt tính thường hay mua rau ở nhà bà.
Nhà bà ở chợ, mẹ hay đi làm xa nên chỉ có mỗi bà trông coi tiệm rau nằm ở mặt tiền chợ. Anh trai hay ghé qua này còn mua kẹo cho bà, mỗi viên đều to tròn đủ sắc, khiến bà rất thích. Sau này bà chuyển nhà, cũng chẳng còn nghe tin tức gì về anh trai đó nữa, mãi đến khi lấy chồng, về quê để tang mẹ, bà mới biết được việc anh trai đã tự tử, vì tình yêu đồng giới.
“Thì ra thời đại này đã thay đổi đến vậy.” Bà len lén thở dài, chợt thấy nuối tiếc cho anh trai đấy. Có lẽ do sắp cận kề giờ chết, nên những điều nuối tiếc khi xưa cứ lần lượt ùa về, từ trong nhà, bà ngó ra ngoài sân, thấy trời đã dần sẩm tối.
“Đúng vậy ạ…” Đình Trường khẽ đáp, anh tiến lại gần bên Khải Luân, đặt tay mình lên vai cậu.
“Thời của bà cũng có mấy chàng trai yêu nhau… chỉ là thật đáng tiếc, họ không đến được với nhau. Các cháu còn trẻ, phải biết quý trọng người bên cạnh mình, đừng bao giờ để chút nóng giận nào chia rẽ tình cảm đôi lứa. Yêu được nhau đã khó, có thể bên cạnh nhau cả đời càng khó hơn.”
Bà thỏ thẻ nói, câu chữ bà lộn xộn, nên nghe có phần gượng ép. Khải Luân thấy khóe mắt bà càng lúc càng híp lại, có lẽ thời gian đã điểm.
“Bà còn có di nguyện gì không ạ?”
Bà An Dung có lẽ hiểu rõ sự xuất hiện của hai chàng trai ở đây có ý nghĩa gì. Nhân loại đứng trước cái chết dường như đã thông suốt.
Bà chỉ khẽ cười đáp: “Liệu bà có thể gặp lại chồng mình lần cuối không?”
Vừa dứt lời, hơi thở bà tàn đi nhanh chóng.
“Bà chết rồi!” Khải Luân thầm thì, đưa mắt ra tín hiệu với Đình Trường.
Linh hồn bà lập tức ngưng tụ lại thành một hình hài mờ nhạt, đôi mắt sáng trong, nụ cười hiền hậu lần nữa xuất hiện trên gương mặt bà.
Khải Luân và Đình Trường cúi đầu chào bà, cả hai giới thiệu sơ về thân phận cũng như nhiệm vụ của mình. Bà lão gật gù, biết rõ bản thân mình đã chết, bà chỉ có thể cảm thán nhân sinh chỉ như một cái chớp mắt thoáng qua, rồi chậm rãi lặp lại di nguyện của mình.
“Bây giờ không phải là trước khi chết nữa, mà là sau khi chết rồi, không biết bà có thể gặp lại chồng mình lần cuối không?”
Tình yêu của bà đôi khi chỉ đơn giản như thế thôi, một lời ước hẹn, vạn kiếp không đổi thay.
Khải Luân bối rối, cậu không biết điều này có nằm trong phạm vi của khế ước không, nên chỉ có thể cho bà một câu trả lời không chắc chắn.
“Chúng ta có thể thử… nhưng mà cháu không chắc bà có thể gặp lại ông không.” Cuối cùng, sau một hồi bàn luận, cả hai quyết định dắt bà đến cánh cổng địa ngục thử xem có gặp được chồng bà ở đó không.
Sau nhiệm vụ đầu tiên, Khải Luân cảm nhận cơ thể của mình có gì đó thay đổi. Cậu bắt đầu biết được những điều bí ẩn liên quan thế giới tâm linh. Chính vì thế, lúc này đây, cậu nghĩ mình có thể mở ra được không gian để bước vào con đường dẫn linh hồn đi đến cánh cổng địa ngục.
Khải Luân tập trung và bắt đầu đọc một câu thần chú bí ẩn nào đó. Đình Trường đã được cậu chia sẻ về những điều này trong mấy ngày qua nên không lấy làm ngạc nhiên. Có điều, anh luôn chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất.
Một lỗ đen chợt xuất hiện giữa không gian và cả ba đi vào. Phía trước chính là con đường thẳng tắp đi xuyên qua cánh đồng lửa để đến cổng địa ngục mà Đình Trường đã thấy qua.
Nhưng tiếc thay, cả ba đều không được như ý. Trong số những linh hồn đang tụ tập chờ gọi tên ở cổng địa ngục, không có chồng của bà An Dung.
Do chồng của bà An Dung đã chết từ lâu, và khi còn sống ông đã làm nhiều việc ác nên vừa chết đã bị kéo ngay vào địa ngục.
Hơn nữa, năng lực của Đình Trường và Khải Luân có hạn, nhiệm vụ của cả hai chỉ là tiễn người đến cổng địa ngục, cả hai không có quyền bước vào.
Suy nghĩ một lúc, người duy nhất có thể giúp hai người chỉ có một, chính là tên sứ giả địa ngục tính cách tàn bạo kia.
Cả hai vẫn còn mải mê chìm đắm trong suy tư không biết nên tìm hắn nơi nào, mà không hề nhận ra ở sau lưng, một làn khói đen đang chầm chậm quẩn quanh không gian. Bà An Dung bị khói đen cuốn lấy, một bóng hình thần bí từ đó hiện ra.
“Là ông!” Đình Trường thốt lên, thân thể có phản xạ lập tức lôi Khải Luân ra phía sau lưng, cật lực che chắn cho người yêu. Khải Luân ở sau lưng ông nheo mắt, có phần bất ngờ vì sự xuất hiện đột ngột của hắn.
Sứ giả địa ngục chẳng buồn để ý gì đến phản ứng của hai người, con ngươi đỏ au của hắn như đang bùng cháy, hút hồn người nhìn vào vực thẳm không đáy.
Giọng hắn lộ vẻ chán nản, tuy nhiên, nó vẫn không khác gì tiếng kim loại cà sát mặt đường, làm người ta đinh tai nhức óc. Các vết sẹo trên mặt theo chuyển động cơ miệng khẽ nhúc nhích, nom giống những con trùng bò trên bề mặt trơn láng.
“Các ngươi không được phép đi vào địa ngục.”