Chương 33: Kiếp Sau
Sau đó, Khải Luân lấy ra cuốn sổ và nhìn thấy tên đầu tiên trong danh sách đã biến mất.
“Ồ… tên của Hùng Thuận đã biến mất.”
Người số hai được đẩy lên đầu danh sách. Và nhiệm vụ đó sẽ đến sau ba ngày nữa.
Lúc này, Khải Luân thử hỏi Quy Tử: “Nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì thế nào?”
Sau bao ngày im lặng, hôm nay Quy Tử đã hồi đáp: “Nếu không đưa được linh hồn vào địa ngục thì tuỳ theo mức độ nghiêm trọng mà linh hồn ấy có thể gây ra ở nhân gian mà quyết định. Nhẹ thì gặp xui xẻo, nặng thì giảm thọ mệnh.”
Cả hai đọc đến dòng này thì hít sâu một hơi.
“Thọ mệnh có thể giảm bao lâu?” Đình Trường tiếp tục hỏi.
“Tuỳ theo mức độ nghiêm trọng của nhiệm vụ mà tính tiếp. Nhẹ thì vài tháng, nặng thì vài chục năm.”
“Sao mấy ngày trước bọn ta không thấy ngươi xuất hiện?”
“Sau khi nhiệm vụ thành công, ta mới có một chút năng lượng để hồi đáp. Không đủ năng lượng, không thể phản hồi.”
Đình Trường và Khải Luân đưa mắt nhìn nhau. Hoá ra là như thế.
Vài ngày sau, cũng là lúc hai người nhận được nhiệm vụ tiếp theo.
Nhiệm vụ lần này là về một bà lão tên An Dung, sống tại thành phố phía Tây cách nơi hai người sống tầm nửa tiếng đi xe. Cả hai nhanh chóng xuất hiện ở nơi bà ở, bất ngờ thay, đó là một căn nhà ảm đạm vắng bóng người thân vây quanh. Huống hồ, nơi đây cũng rất vắng vẻ, trông nó khá giống một thị trấn bị bỏ hoang hơn là một nơi gần thành phố như những gì hai người nghe. Đình Trường gõ cửa, nhưng mãi chẳng thấy ai trả lời. Cả hai nhìn nhau trong chốc lát, ngay khi Khải Luân gật đầu, thì anh mới thử mở cửa ra tiếng vào trong.
Đập vào mắt hai người là hình ảnh bà lão nằm hấp hối ở trên chõng tre, thân thể gầy gò, tóc tai bạc phớt. Cả người bà trắng bệch, hốc mắt trũng xuống, đôi môi nứt nẻ đến độ chẳng khác gì sa mạc khô cằn.
Nom bộ dạng bà tiều tụy, Khải Luân lẫn Đình Trường đều không nén được xót xa. Thoạt nhìn, bà có vẻ vẫn còn điều gì đó lưu luyến, hai tay cứ siết chặt hai bên chõng chẳng chịu buông. Khải Luân tiến lại gần bà, nắm tay bà, nhẹ nhàng dò hỏi xem bà có điều gì còn trăn trối không. Bà lão nâng mắt, gương mặt của Khải Luân được thu hết vào con ngươi ám đầy sự mệt mỏi của bà. Cậu trai trước mắt thật thanh tú, bà nghĩ thầm, chợt nhớ về chồng mình.
Chồng bà là một chàng trai hiền lành lương thiện, ông có đôi mắt hai mí, lúng la lúng liếng tựa sao trời giữa đêm khuya. Môi ông rất đẹp, nhỏ và hồng hào. Nếu đôi môi đó đặt trên người một cô gái, chắc chắn sẽ làm bao chàng trai say như điếu đổ, tiếc là đặt trên người ông, nó lại khiến ông mang một vẻ đẹp gì đó trung tính hơn hẳn. Mỗi khi đêm xuống, ông thường dùng đôi môi đó để âu yếm bà, bà vẫn còn nhớ như in cảm giác khi môi ông chạm vào môi bà, cả thời gian dường như cũng dừng lại trước khoảnh khắc đó. Giờ đây, đứng ở giữa ranh giới của sinh tử, bà càng thêm phần nhớ nhung nụ hôn dịu dàng thuộc về người yêu biết bao.
Ông đã chết cách đây mười năm, vào một ngày mưa rơi tầm tã. Lúc đó, bà có việc phải về quê mấy hôm, nên một mình ông phải tự trông nom hết mọi việc. Ông vụng về, mỗi lần làm việc nhà thì thường hay đổ vỡ nhiều thứ, song, ông rất chăm chỉ phụ vợ. Ông thường nói với bà, đàn ông phải biết phụ vợ mới đáng mặt đàn ông. Ông nói, sau này nếu đẻ con trai phải để nó biết giúp mẹ nó, thương vợ nó rồi hãy nghĩ đến ông già này. Ông thường than bản thân mình càng lúc càng già rồi, sợ rằng không còn đủ sức để chăm sóc vợ nữa. Tình thương ông dành cho bà đã vượt qua hết mọi định kiến đương thời, ông tự hào vỗ ngực xưng mình là thằng sợ vợ, mặc cho đám bạn có cười chê thế nào. Vì lẽ đó, bà yêu ông đậm sâu vô cùng, đến mức khi ông chết đi, bà chẳng còn tha thiết gì với cuộc sống này nữa.
Điều đáng tiếc nhất của cuộc đời là ở với nhau hơn nửa đời người, cả hai lại chẳng có mụn con nào cả. Mấy ngày ông ốm nặng, ông cứ đau đáu chuyện này trong lòng. Ông than hồi trẻ ông làm nhiều việc ác, sợ kiếp sau sẽ không được đau thai. Bà hứa với ông sẽ gặp ông ở cửa Địa Ngục, để cả hai có thể làm nên duyên ở kiếp sau.