Chương 13: Là Sống Hoặc Sẽ Chết
“Ông trông thấy mặt kẻ đó sao?” Khải Luân hỏi.
Qua cuộc trò chuyện, Khải Luân xác định ông ta không hề điên, mà chỉ là bị khủng hoảng tâm lý làm cho điên dại tạm thời mà thôi.
Ông ta tập trung nhớ lại chuyện cách đây mấy ngày và thành thật trả lời: “Tôi… không chắc lắm. Hôm đó, trời rất tôi, tôi không nhớ rõ mặt nhưng khi thấy người trong phòng bệnh kia, tôi chắc chắn đó chính là kẻ giết người chôn xác mà tôi đã gặp.”
Lời nói mơ hồ không rõ ràng thế này không thể nào cảnh sát lại tin tưởng được. Một kẻ vu khống cho người khác là kẻ giết người, nhưng lại không có bằng chứng. Điều này đòi hỏi sự chuyên nghiệp trong công tác điều tra.
Trên thực tế, quá trình điều tra luôn đòi hỏi sự tập trung cao độ, kiên nhẫn và xác minh chính xác mọi thông tin có liên quan. Họ không thể chỉ tin tưởng mù quáng vào lời tố cáo mà không có bằng chứng cụ thể. Họ phải tuân thủ quy trình điều tra, thu thập chứng cứ và tìm ra sự thật phía sau để đảm bảo công lý và bảo vệ quyền lợi của tất cả các bên liên quan. Các bước như ghi lời khai, thu thập chứng cứ, kiểm tra nơi xảy ra sự vụ, xem xét mối quan hệ giữa các bên liên quan và nhiều hoạt động khác. Bằng cách này, họ tìm hiểu về nhân tính, tính cách và động cơ của tội phạm để có thể đưa ra kết luận một cách chính xác. Ngoài ra, cảnh sát còn có thể yêu cầu sự trợ giúp từ các chuyên gia đa ngành như cơ sở vật chất, di truyền học hay các chuyên gia xét nghiệm DNA để điều tra và giải quyết những vụ án phức tạp.
Quá hối hận với việc bị cảnh sát nghi ngờ, Tuấn Quân trở nên từ biệt với thế giới bên ngoài và đồng ý với việc gia nhập bệnh viện tử vong Đình Trường. Nhưng có một điều lớn lao mà Tuấn Quân không hề để lộ ra ngoài: anh đang ẩn giấu một khả năng đặc biệt, khả năng này có thể giúp người khác thay đổi cuộc sống của họ.
“Ông thấy kẻ đó giết người rồi chôn xác sao?” Khải Luân hỏi tiếp.
“Tôi không thấy hắn ta giết người. Tôi chỉ thấy hắn đào đất rồi chôn cái xác phụ nữ không mặc quần áo thôi.”
“Ông thấy ở đâu?”
“Là trong nghĩa trang.”
“Ông làm gì ở đó?”
“Tôi… tôi ngủ ở đó…”
Thời gian dần trôi qua, cuối cùng Khải Luân cũng trở về phòng của Đình Trường. Cậu nhanh chóng chui vào chăn và ngủ với anh. Đình Trường vì được tiêm thuốc nên ngủ rất say, không biết Khải Luân đã rời đi một lúc lâu và trở về. Anh chỉ theo bản năng kéo cậu vào lòng ôm thật chặt.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, cuối cùng Đình Trường cũng được ra viện. Người được cắt cử đến trông chừng Đình Trường lập tức chở anh và Khải Luân đến trụ sở để tiếp tục điều tra sự thật. Trước khi tách nhau ra để lấy lời khai chi tiết, Khải Luân đã ôm Đình Trường thật chặt và nói rằng: “Anh đừng quá lo lắng, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả.”
Lời của Khải Luân đã thành sự thật. Sau khi hỏi thêm thông tin thì cả hai được thả về nhà và không còn ai đến giám sát họ nữa. Có điều, vụ việc cái xác bị chôn trong nghĩa trang của nhà Đình Trường lại quay về điểm xuất phát. Nhưng chuyện đó đã không còn liên quan đến Đình Trường và Khải Luân nữa rồi.
Họ uể oải trở về nhà và nằm dài trên ghế sô pha cũ kỹ. Đình Trường ôm chặt Khải Luân và thở dài đầy mệt mỏi:
“Anh chán ngấy cơm trong bệnh viện rồi.”
“Một lúc nữa em sẽ nấu vài món cho anh, được chưa?”
“Vẫn là em thương anh nhất.”
Đình Trường hôn lên tóc của Khải Luân. Nằm trong bệnh viện mấy ngày qua khiến cả người anh cứ như rệu rã, thật sự chẳng muốn làm gì.
“Rốt cuộc là người đàn ông kia bị làm sao thế nhỉ?”
Khải Luân cười nhẹ: “Ông ta có giấy chứng nhận tâm thần, lời nói lúc này lúc khác thì có gì lạ. Chưa kể, không bằng không chứng thì sao kết luận được.”
Trong hai ngày còn lại ở bệnh viện, ông Quân đã liên tục chống cự thoát khỏi căn phòng giam của mình và hết chỉ người này đến người khác và bảo họ là kẻ giết người chôn xác. Đến mức độ này thì y bác sĩ tin rằng người đàn ông ta bị tâm thần. Lời kẻ điên sao có thể tin?
Đình Trường luồng tay vào mái tóc mềm mại của Khải Luân. Chuyện bị chỉ thẳng mặt là kẻ giết người khiến anh không có cơ hội nói chuyện rõ ràng với Khải Luân về tên tự nhận sứ giả địa ngục.
Anh bật hỏi: “Rốt cuộc em và tên sứ giả địa ngục đã nói gì với nhau?”
Khải Luân đang hưởng thụ sự vuốt ve nhẹ nhàng của Đình Trường chợt sững người vì câu hỏi nọ. Cậu cân nhắc một lúc nhưng không trả lời mà đáp lại bằng một câu hỏi.
“Anh nghĩ sao nếu có người bảo với anh rằng em sẽ chết nếu em lựa chọn ở bên cạnh anh?”