Chương 47 - Vai diễn đầu tiên
Cao Minh Khải thật sự rất kì lạ, hắn khác hẳn khi cả hai ở bên nhau lúc
trước. Cụ thể hơn là hắn chỉ muốn nhìn ngắm cô, sau đó là ôm ấp lúc ngủ. Ngoài ra những hành động khác như hôn, và “cái kia” thì hắn hoàn toàn
không có nhu cầu.
Cũng giống như hôm nay, tắm rửa xong Cao Minh
Khải ôm cô nằm ở trên giường. Hắn thích vùi mặt vào hõm cổ của cô, hít
hà mùi hương quen thuộc do chính loại sữa tắm mà hắn mua cho cô dùng.
Lúc trước cô cũng dùng loại sữa tắm này, thật sự tất cả chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
“Ngủ đi!” Hắn dịu dàng nói.
“A Khải, cả tuần lễ rồi chúng ta không định “làm quen” với nhau sao?” Trần Ngọc Châu cố ý thăm dò.
Động tác vỗ về bên hông cô bỗng ngừng lại, mãi một lúc sau hắn mới đáp:”Tôi nói rồi em đừng quá phận, gọi là Cao tổng, ngoan.”
“Anh trước đây đều như vậy sao Cao tổng? Với Trác Ny cũng chỉ muốn cô ấy là bình hoa di động thôi?”
“Trịnh Minh Châu, muốn dò chuyện nữa thì cút đi.” Hắn quát.
Trần Ngọc Châu:”…” Hắn hung dữ thế này từ bao giờ thế?
Cô im lặng không hỏi nữa, giờ phút này cô không thể muốn biết quá nhiều
chuyện. Khẻo Cao Minh Khải mà nổi điên, hắn sẽ đuổi cô đi mất vậy thì
hỏng cả kế hoạch.
Trong căn phòng ngủ im lặng như tờ, chỉ còn nghe tiếng hít thở của cả hai. Ước tính thời gian khoảng mười phút sau đó,
hắn mới nhẹ nhàng hơn mà nói:”Ngày mai đến công ty nhận việc nhé, tôi đã sắp xếp cho em đóng chính một bộ phim rồi.”
“Cám ơn Cao tổng.”
*
Sáng sớm tinh mơ, Trần Ngọc Châu cùng Cao Minh Khải ngồi cùng xe đến công
ty. Đến văn phòng làm việc thì Lý Cảnh đã có mặt ở đó trước, anh nhìn cô rồi nhìn sang hắn dò xét.
Sau cùng cũng không hỏi gì nhiều mà chỉ đưa hợp đồng cho cô mà thôi. Bộ phim mà hắn chọn cho cô lần này là dự
án phim điện ảnh, phim được chuyển thể từ tiểu thuyết tình cảm ướt át.
Nội dung phim khá là lôi cuốn, nếu cô diễn tốt có thể sẽ có chút “nhiệt” từ dự án lần này.
“Cô thấy sao? Vai này cô đảm nhận được không?” Lý Cảnh hỏi thăm.
Trần Ngọc Châu gập kịch bản lại, cô cười sáng lạn:”Được chứ Lý tổng, có Cao
tổng chống lưng chuyện gì mà không được, phải không?”
“Vậy tôi sẽ liên hệ với đạo diễn, ngày mai 9 giờ sáng cô đến phim trường nhận vai đi.”
“Vâng được, cám ơn anh.”
Vậy là Trần Ngọc Châu chính thức đã có vai diễn đầu tiên ở thân phận mới này.
Lúc nảy Lý Cảnh cũng mượn cớ gọi cô xuống phòng nói chuyện riêng, chủ yếu
là anh muốn hỏi thái độ của Cao Minh Khải gần đây như thế nào. Anh ngạc
nhiên lắm khi hắn chịu quay lại công ty làm việc, phải biết là từ khi sự việc đó xảy ra hắn gần như buông bỏ mọi thứ.
Cô gái này thật sự có năng lực “vực dậy” hắn hay sao?
“Lý tổng cứ yên tâm đi, chuyện ôm đùi này tôi rành lắm.” Cô cố ý ngả ngớn đáp.
“Tôi cũng hy vọng hắn sẽ đưa đùi cho cô ôm.”
*
9 giờ sáng…
Trần Ngọc Châu có mặt ở đoàn làm phim, sau khi chào hỏi sơ lượt với ekip thì cô tìm một vị trí an vị. Xung quanh cô nghe thấy không ít lời bàn tán,
nào là:
“Cô ta cố ý phẩu thuật giống cô Trần nọ để quyến rũ Cao tổng đó.”
“Diễn viên mới mà được nhận vai chính, cô nghĩ không đi cửa sau thì là gì?”
“Định làm Trác Ny thứ hai chắc luôn.”
Rất nhiều lời bàn tán không hay, cô nghe thấy hết nhưng lựa chọn mặc kệ.
Vốn Trần Ngọc Châu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để nghe rồi, cũng
không có gì bất ngờ lắm.
Cao Minh Khải sắp xếp cho cô một người trợ lý nữ, chị ấy tên là Jane là một người phụ nữ khá trẻ.
Chị đưa cafe cho cô rồi nói:”Em mặc kệ bọn họ đi, trong cái giới này có ngày nào là yên bình đâu.”
“Em biết rồi, em không quan tâm đâu.” Cô mỉm cười bình thản đáp.
“À, Trác Ny cũng quay ở đây đó em.”
“Trùng hợp vậy sao.”
Ánh mắt của Trần Ngọc Châu thoáng chốc lộ ra biểu cảm sâu xa, cô chưa từng
quên trước khi nhà cô cháy chính Trác Ny là người đã tới tẩm thuốc mê
nhà cô. Trần Ngọc Châu từng có suy nghĩ thế này, nếu như ngày đó mọi
người đều tỉnh táo liệu… Có thể thoát ra không?
Đạo diễn bắt đầu tiến hành quay phim, do là Trần Ngọc Châu cũng có kinh nghiệm diễn xuất từ trước cho nên mọi cảnh quay của cô đều suông sẻ và thuận lợi. Đạo
diễn hài lòng không ngừng khen ngợi, cô cũng cười tươi hết cỡ để đón
nhận lời khen của anh ta.
“Biểu hiện của em hôm nay tốt lắm. Em đi thay đồ đi, chị lấy xe đợi em nha.” Chị Jane nói.
“Được ạ.”
Cô sải bước về phía phòng phục trang, càng đến gần cô càng nghe thấy âm
thanh ấy rõ mồn một. Là tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở gấp của
đàn ông, nó phát ra từ trong phòng. Trần Ngọc Châu đứng ở trước cửa
phòng, xuyên qua khe hở của cửa nhìn vào bên trong.
Trác Ny ngồi
trên bàn makeup, hai chân mở rộng còn người đàn ông đang chen vào giữa
hai chân của cô ta. Cảnh tượng như vậy ngay cả trẻ con nhìn cũng biết họ đang làm gì.
Người đàn ông ấy nhìn bóng lưng thoạt nhìn cũng đã ở tuổi trung niên rồi, trên tóc xen kẽ vài sợi bạc. Dáng người béo, lùn
trông rất ghê tởm nếu như cô suy đoán không nhầm thì ông ta sẽ là đạo
diễn hay là người có chức quyền trong đoàn làm phim đi?
Trác Ny đã tàn tạ tới mức sử dụng quy tắc ngầm với người đáng tuổi cha, tuổi chú của cô ta ư?
Trần Ngọc Châu lấy điện thoại, cố tình nhấn quay phim.
“Aaaa đạo diễn Từ… Anh… Có người…” Trác Ny nhìn về phía cửa, thở hồn hển lo sợ nói.
“Người gì mà người, mau “rên” lớn lên cho anh nghe. Ôi em thơm quá Ny, anh sướng chết mất.”
Cả hai lại chìm vào cơn hoan lạc, Trần Ngọc Châu cũng rời đi vào phòng
phục trang bên cạnh. Cô thay quần áo rồi ra nhà xe, chị Jane sớm đã chờ
sẵn.
“Có chuyện gì hả em, chị thấy hơi lâu.”
“À, em bị kẹt khoá váy, loay hoay mãi mới mở được.” Cô diện lý do, cười nói.
“Ừ, lần sau có gì điện thoại cho chị, để chị giúp em.”
Chị Jane rõ nhiệt tình, khác hẳn với quản lý cũ của cô hồi đó. Quả nhiên là “ôm đùi” Cao Minh Khải, đãi ngộ hắn dành cho cô thật tốt!
Chiếc
xe do chị Jane cầm lái lăn bánh chạy bon bon trên đường, Trần Ngọc Châu
cuối đầu bấm điện thoại. Cô gửi đoạn clip ấy cho Bối Kiều, nhờ cô ấy
giúp cô gửi nó cho một số toà soạn để đưa tin.
Trác Ny hại cô tan cửa nát nhà, cô ta cũng nên trả giá đi. Cô sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt, để an ủi linh hồn của gia đình cô.
“Annie em có biết ảnh đế Tạ Hữu không?” Chị Jane dò hỏi.
“Dạ có nghe nói, sao vậy chị?”
“Anh ta mua chuộc không ít người xung quanh, muốn mời em đi ăn cơm. Em thấy
thế nào, nếu như không thích thì chúng ta không cần phải đến đó.”
Trần Ngọc Châu nhìn chị Jane, cái cách làm việc của chị đúng là làm người ta dễ chịu. Chị đang hỏi ý cô chứ không phải là kiểu ép buộc như Apple.
Cô mỉm cười, đáp:”Ăn bữa cơm thôi mà, cũng được ạ. Nếu tạo được mối quan hệ với ảnh đế cũng tốt mà phải không chị Jane?”
“Ừ, chị cũng nghĩ như thế. Nhưng Cao tổng ban đầu có nói với chị là đừng ép em, nếu là chuyện em không thích thì trực tiếp bỏ qua.”
Cô không
nói gì, trong lòng thoáng nghĩ đến Cao Minh Khải. Hắn đối với Trịnh Minh Châu này thật tốt, chỉ vì cô ta giống cô thôi sao?
Trần Ngọc Châu từng nghĩ nếu như cô thật sự chết trọng vụ hoả hoạn đó vậy Cao Minh Khải sẽ như thế nào?
Cô nhớ như in tình cảnh lúc cô vừa gặp lại hắn, trông hắn chẳng còn sức
sống cả người gầy nhom đến đáng thương. Nghĩ tới đây trong lòng cô trùng xuống, khẽ thở dài…
“Làm sao vậy?” Chị Jane quan tâm hỏi.
“Không có gì đâu ạ, Cao tổng hiện tại có rãnh không chị Jane?”
“Có, anh ấy có hỏi chị lịch trình của em. Hiện tại Cao tổng đang ở nhà chờ em.”