Chương 52 - Tâm thần phân liệt
Ánh sáng lọt qua rèm cửa rọi thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo đang
nằm trên giường. Trần Ngọc Châu nhíu mày mở mắt, bị “vật nặng” đè lên
người khiến cô khó cử động mà cựa quậy trong vòng tay của Cao Minh Khải.
Bị động hắn cũng thức giấc…
Thanh âm của người đàn ông buổi sáng có chút khàn đục hỏi:”Dậy rồi à? Có thấy đau ở đâu không?”
Cô đẩy cánh tay của hắn đang đặt ở hông mình ra, nhìn thấy hắn hơi nhíu
mày. Lúc này ký ức trong đầu mới kịp ùa về, trong trí nhớ của cô là hắn
bị Trác Ny vung dao chém tới, có máu, có tiếng rên nhẹ của hắn.
Cô lập tức tỉnh táo mở to mắt, nhìn thẳng vào cánh tay của hắn. Cao Minh
Khải mặc bộ đồ của bệnh viện dài tay nên cô không thể thấy được vết
thương, nhưng vừa rồi hắn hơi nhíu mày chắc chắn là cô động làm hắn đau.
“Tay của anh bị thương rồi?”
“Ừ.”
Động tác kéo tay áo lên để kiểm tra của Trần Ngọc Châu vì một lời đáp của
hắn mà ngừng lại, nghe giống như hắn đang làm nũng với cô vậy.
“Ở trên này, phải khâu bảy mũi.” Hắn chỉ vào phần bắp tay của mình kể lể.
Cao Minh Khải bị thương trông không nặng nhưng mà theo lời của hắn nói phải khâu tận bảy mũi thì không phải là vết thương nhẹ.
Hơn nữa là do hắn cứu cô nên mới bị thương, theo lý mà nói cô phải quan tâm chăm sóc hắn.
Mà từ sau đợt bắt cóc này, thái độ của Cao Minh Khải rất khác. Hắn không
còn lầm lầm lì lì như trước nữa mà hình như là rất thích cô chăm sóc hắn vậy…
Trần Ngọc Châu ở lại bệnh viện hai ngày, Triệu Tâm nói do
cô bị sốc thuốc kích dục nên cần theo dõi thêm. Vừa hay cô cũng có
chuyện muốn hỏi cô ấy từ lâu rồi, nên đợi lúc Cao Minh Khải đi gọi điện
thoại cô mới lén đi tìm bác sĩ Triệu.
“Bác sĩ Triệu bây giờ có tiện không?” Cô đứng ở ngoài cửa thò đầu vào dò hỏi.
“Cô vào đi.”
Triệu Tâm đem hồ sơ bệnh án ở trước mặt đóng lại, mang tâm lý sẵn sàng tiếp chuyện với cô.
Trần Ngọc Châu kéo ghế ngồi xuống, cô e ngại nhưng vẫn là kiên quyết hỏi thẳng:”Tôi có thể hỏi bệnh tình của Cao tổng không?”
“Nhìn ra rồi à?”
“Có những lúc anh ấy sẽ mất kiểm soát, có phải vậy không?” Trong quá khứ cô nhớ Triệu Tâm từng có nói nếu còn kích động hắn nữa có thể hắn sẽ bị
bệnh thần kinh.
Nhưng sau đó hắn lại có biểu hiện rất bình thường, làm cho cô sớm đã quên mất là hắn đang có bệnh.
“Lúc trước Cao tiên sinh mắc chứng sang chấn tâm lý mức độ trung bình, nhưng kể từ khi cô Trần ấy qua đời anh ta chuyển sang tâm thần phân liệt. Cho nên nếu nói cho dễ hiểu bây giờ anh ta là bệnh nhân tâm thần, không
chịu phối hợp điều trị.”
“Nghiêm… Nghiêm trọng vậy sao?” Cô cào cào tay xuống bàn, sắc mặt trắng bệch.
Cảm giác tự trách trong lòng ngay một lớn hơn, tại vì cô không quan tâm tới hắn cho nên hắn mới bệnh nặng không khỏi.
“Bệnh của anh ta hình thành từ lúc anh ta bị bạn gái cũ bỏ rơi. Bệnh có thể
nói là bộc phát từ thời điểm sáu, bảy năm trước rồi cho nên nếu bệnh
nhân không chịu điều trì mà cứ kéo dài. Càng ngày gặp càng nhiều đả kích hơn thì bệnh sẽ chuyển biến càng xấu hơn.” Triệu Tâm đứng ở góc độ là
một bác sĩ rất chuyên nghiệp giải thích.
“Vậy, phương hướng điều trị… Thế nào?”
“Uống thuốc chống loạn thần, nếu có thể mỗi ngày đều phải uống thuốc đúng
giờ. Tránh kích động tâm lý người bệnh, đó là những yêu cầu cơ bản trong việc chữa trị.”
Trần Ngọc Châu rời khỏi phòng, đầu óc giống như
bay trên không trung, suy nghĩ mơ mơ hồ hồ. Nếu theo như lời Triệu Tâm
nói bệnh của hắn đều do cô mà ra?
Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cả người Trần Ngọc Châu, cô ngồi ở một góc bệnh viện cứ như vậy lẳng lặng rơi nước mắt…
“Sao lại ngồi đây khóc?” Thanh âm người đàn ông quen thuộc lọt vào tai.
Cô ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên nhìn hắn, Trần Ngọc Châu không nhịn được mà vùi mặt vào cơ bụng hắn khóc lớn.
“Xin lỗi, xin lỗi anh. Em thật sự không cố ý tổn thương anh.”
“Nói gì vậy, là ai nói gì với em?” Hắn xoa đầu cô hỏi.
Nhìn đi người đàn ông này vì cứu cô mà không ngại bị thương, hắn vì cô mà bị bệnh tâm thần cái loại bệnh mà cả xã hội xa lánh…
Cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với hắn!
“Tay anh, còn đau không?”
“Vết thương nhỏ, không đáng nói.”
Cô biết không nên nói cho hắn biết nguyên nhân mà cô khóc, chẳng thà cô
giả vờ như không biết gì ở bên cạnh chăm sóc hắn. Vì Triệu Tâm có nói,
người bị bệnh thường không thích nhắc tới bệnh của mình.
Cao Minh Khải không có nghi ngờ, hắn dắt tay cô vào phòng. Đem cháo đặt trước mặt cô, còn định sẽ bón cho cô ăn.
“Em tự ăn được rồi, tay anh đau mà.”
“Tôi nói rồi, vết thương nhỏ không đáng nhắc tới.”
“Vậy anh ăn chưa?” Cô chớp mắt hỏi.
“Em ăn trước, tôi không thấy đói.”
“Em đút cho anh, chúng ta cùng nhau ăn nha.”
Cao Minh Khải không từ chối nổi sự nhiệt tình của cô…
Hắn mãi mãi sẽ không có khả năng từ chối Trần Ngọc Châu của hắn.
Sau lần bắt cóc đó cô lấy lý do hắn là ân nhân cứu mạng của cô nên đặc biệt muốn chăm sóc chu đáo cho hắn. Cao Minh Khải mang trên mình thân phận
“ân nhân” nên cũng vui lòng tận hưởng sự đãi ngộ này.
Trần Ngọc Châu tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi điện thoại cho hắn, lúc đó Cao Minh Khải cũng vừa mới duyệt văn kiện xong.
“Anh ăn cơm chưa đấy?” Cô quan tâm hỏi.
“Chuẩn bị, còn em thì sao?”
“Em ăn tại đoàn rồi, ăn xong nhớ uống một viên thuốc nha. Uống xong chụp
ảnh cho em xem đó. À chiều này em về sớm, em nấu nướng rồi giúp anh tắm
rửa được không?”
“Ừm.” Bên kia chỉ đáp gọn.
Trần Ngọc Châu
rất sợ hắn không chịu uống thuốc, cô cũng không thể nào cứ kè kè theo
hắn được. Nghe thấy hắn đáp hờ hững, thì cô càng lo ngại hơn về vấn đề
đó.
“Phải uống thuốc đó, không được bỏ qua lời em đâu.”
“Đã biết.”
“Vậy… Em tắt điện thoại nhé?”
“Ừm.”
Cô sắp vào cảnh quay rồi, thời gian nghỉ trưa không nhiều nên cũng không
thể nói điện thoại thêm. Dự án lần này cô theo là một dự án phim hành
động, phải nói là độ khó cao hơn nhiều so với bộ phim trước cho nên cô
vô cùng cố gắng…
*
Cao Minh Khải cùng Lý Cảnh đi dùng bữa
trưa, lúc ăn xong hắn lấy trong túi áo ra hộp thuốc sau đó nhét một viên vào miệng rồi ngấu nghiến. Hắn ghét uống thuốc, nhưng vừa rồi cô đã dặn dò hắn kỹ như vậy nếu hắn còn không làm theo e là cô sẽ giận.
Hắn không muốn chọc cô giận dỗi.
“Anh nên uống thuốc.” Lý Cảnh cảm thấy hành động của hắn rất tốt. Triệu Tâm
từng nói hắn là bệnh nhân tâm lý khó bảo nhất của cô từ trước đến giờ.
“Biết rồi, hôm nay công ty không có việc tôi muốn về sớm.”
“Cao tổng cứ một đường mà đi, làm gì có ai dám ngăn cản anh chứ?” Anh cười đáp.
Dùng cơm xong Cao Minh Khải lái xe về thẳng nhà, trong nhà không có ai khiến hắn có chút hụt hẫng. Trần Ngọc Châu nói sẽ về sớm, hắn biết là cô sẽ
không về sớm đến vậy nhưng trong lòng vẫn cứ mong chờ.
Hắn ngã lưng xuống sofa, yên tĩnh nhắm mắt…
Ba giờ chiều, cô gái nhỏ của hắn rốt cuộc cũng trở về. Trần Ngọc Châu thấy một “khối thịt” lớn đang chiếm sofa mới thở dài rồi đi lại, cô sờ sờ
lên mặt hắn.
Cao Minh Khải giật mình mở mắt, cô mỉm cười hỏi:”Anh mệt hả?”
“Không có, tôi… Chờ em về tắm rửa.”
Cô phì cười, cái người này ngốc như vậy thật sự chờ cô sao?
“Được rồi, em tắm cho anh nhé.”
Cô kéo Cao Minh Khải vào phòng tắm, vặn nước trong bồn giúp hắn. Còn hắn
lúc này giống như một bậc vương giả, đứng im bất động chờ cô hầu hạ.
Chuyện tắm rửa cho hắn cô đã làm qua vài lần rồi kể từ khi hắn bị thương ở
cánh tay, bác sĩ có dặn hạn chế tiếp xúc với nước nên việc này cô giúp
hắn làm.
Trần Ngọc Châu cởi hết vải vóc trên cơ thể nam nhân, phơi bày ra một cơ thể nam cường tráng, sinh động. Thân hình của Cao Minh
Khải rất đẹp, đường nhân ngư đàn ông cực kì quyến rũ. Vải băng trắng ở
tay không biết vì sao càng làm cho hắn thêm phần cuốn hút, kiểu rất
giống người đàn ông lăn lộn ngoài chiến trường tàn khốc.
Cô lấy
chai sữa tắm đổ một ít lên lồng bàn tay tạo bọt sau đó xoa xoa lên làn
da tương đối trắng của hắn, tay cô di chuyển tới nơi nào liền có thể cảm nhận được khối cơ chỗ đó cứng lại không chút che đậy.
Bất giác cô nhìn xuống phía dưới, chỗ riêng tư của người đàn ông sớm đã ngẩn cao
đầu “chào hỏi”. Lúc nào tắm hắn cũng sẽ có phản ứng như vậy, bình thường hắn không cho cô cởi quần lót nhưng hôm nay lại đặc biệt không có dặn
trước. Kết quả cô thấy được cảnh đỏ mặt tím tai này…
“Khụ… Khụ…” Cô ho khan, mặt đỏ bừng bừng như quả cà chua chín.
Xấu hổ chết mất!