Chương 66 - Tạ ảnh đế và nữ minh tinh đang lên
- Trang Chủ
- Điên Cuồng Yêu: Cao Tổng Chớ Làm Loạn!
- Chương 66 - Tạ ảnh đế và nữ minh tinh đang lên
“Tin tức chấn động, theo nguồn tin mạng rò rỉ hình ảnh Tạ ảnh đế vào khách
sạn cùng nữ minh tinh đang lên. Cũng theo như nguồn tin mạng, nữ minh
tinh này có quan hệ mập mờ với CEO của một tập đoàn danh tiếng…”
Trác Ny ở trong nhà giam tối, cô nhìn thấy được tin này từ chiếc tivi cũ kỹ
nằm trong góc. Khoé môi cô nở nụ cười sảng khoái, rồi tiếng cười ngày
một lớn. Nhà giam lạnh lẽo bỗng chốc quỷ dị, nam cai ngục đi vào dùng
gậy chuyên dụng gõ gõ lên song sắt của phòng giam cảnh cáo.
“Khùng hả, cười cái gì?”
“Tôi nói rồi mà, con đó nó lăng loàn, trắc nết chứ không có vừa đâu. Bữa đó
tôi đem đàn ông tới cho nó, mà nó còn làm ra bộ dạng thanh cao…
Haha… Bản tính nó đã là thứ *** loạn rồi. Cao Minh Khải anh sáng mắt
ra chưa…Hahaha…”
Trác Ny giống như một mụ đàn bà điên, hết
cười rồi lại khóc. Người cai ngục nhìn mà thấy sởn da gà, không ở lại
lâu mà đi chỗ khác.
Nhà giam là nơi âm u, lạnh lẽo. Tự nhiên nghe
tiếng Trác Ny cười, hơn nữa là cười lớn nên tạo ra khung cảnh rất kinh
dị, cười xong cô ta lại khóc. Anh cai ngục cũng không muốn thấy mấy
chuyện ma quỷ, nên tốt nhất là rời đi sớm.
Mặt của Trác Ny biến
dạng đến đáng thương, phần mũi và cằm lở loét bốc mùi hôi thối. Từ lúc
cô ta bị giam vào đây thì chẳng có ai dám đến gần, vì sợ cô ta lây bệnh
truyền nhiễm. Mấy tù nhân chung phòng cũng đề nghị đổi phòng giam chứ
không muốn ở cùng cô ta. Cuối cùng Trác Ny một mình ở một phòng giam
lớn, lạnh lẽo và cô độc.
Có người nói cô ta bị quả báo, quá khứ cô ta làm mấy chuyện mất nhân tính, thất nhân ác đức nên bây giờ bị “trời hành”…
Dĩ nhiên tin tức này đối với kẻ ở tù chung thân như Trác Ny còn có thể
biết thì Cao Minh Khải không thể nào không biết, sau khi hắn nghe tin
xong lập tức phát điên đập phá đồ đạc.
Hỏi lịch trình của cô, mới biết ra cô đi công tác ở nước M. Hơn nữa đợt này Tạ Hữu đích thân mua hợp đồng để hợp tác với cô.
“Rõ ràng anh nói sau này không muốn nghe tin về cô ấy nữa, Cao Minh Khải
anh có muốn trách cũng phải trách sao cho đúng. Kẻ làm công ăn lương như bọn tôi, khổ sở lắm mới thấy được tiền lương đó.” Lý Cảnh cũng không
hiểu ý hắn nên chỉ có thể nói vậy.
Cũng chính miệng hắn nói với
anh là từ nay anh trực tiếp quản lý Annie Trịnh không cần thông qua hắn, bây giờ hắn đùng đùng hỏi lịch trình của người ta, xong còn tức giận
đập đồ. Chuyện này anh không hề có liên quan, kêu anh quản lý thì anh
thấy việc nào có lợi liền làm thôi.
“Còn một tháng nữa tôi kết thúc hợp đồng tại Cao Thị, anh liệu mà ôm việc một mình đi, hừ.”
Cao Minh Khải nói xong đùng đùng bỏ đi, Lý Cảnh nhún vai nhìn theo. Anh đâu có biết ân oán của bọn họ, sau khi Cao Minh Khải nghỉ việc thì anh cũng từ chức luôn đi qua KC làm việc không phải là không cần ôm việc một
mình rồi sao?
Việc bên Cao Thị, cứ để cho Cao Tuấn ôm là được rồi, anh biết anh ta thừa sức để ôm.
*
Trần Ngọc Châu vừa đáp máy bay xuống, Cao Minh Khải đã liên lạc với chị Jane ngay. Lúc nhận điện thoại của hắn, cô chưa hề xem tin tức lớn của chiều nay. Nên cứ ngơ ngơ ngác ngác mà nhận điện thoại:
“Alo Cao tổng?”
“Em có rãnh không, tôi muốn ăn cháo quá.” Hắn bên đầu dây kia nói.
Trần Ngọc Châu nhìn nước M xinh đẹp ở trước mặt, trong lòng thầm thở dài,
tại sao hắn không nói sớm. Bây giờ cô đã đi qua nơi đất khách quê người
rồi, còn nấu cháo cái gì…
“Em đi công tác rồi Cao tổng, anh nói cô Diệp nấu cho anh đi.”
“Sao em cứ nhắc tới cô ta, tôi chỉ thích em nấu cho tôi ăn thôi, không được hả?”
“…” Không phải hắn thích Diệp Mộng Mộng hơn cô hay sao?
Chính hắn nói là hắn “ngán” cô, vậy hắn ăn cháo cô nấu không cảm thấy ngán hay sao?
Thấy cô im lặng một lúc, Cao Minh Khải bên đầu dây kia cười ra tiếng, hắn
rầu rỉ nói:”Tôi vừa mới uống thuốc cho nên phát điên đó, không có gì. Em làm việc đi.”
“Anh… Hôm nay sao mà ngoan ngoãn chịu uống thuốc vậy?” Kể từ khi cô rời đi, Lý Cảnh nói hắn không hề chịu điều trị nữa mà?
Không lẽ anh nói cho cô nghe thấy tội nghiệp mà quay lại?
Cao Minh Khải đóng nắp hộp thuốc lại, cô có nghe âm thanh “quen thuộc” đó,
rồi hắn hít thở thật sâu:”Không uống không được, sợ không uống sẽ càng
điên. Sợ sẽ đến tìm em rồi khiến em khóc, em không có tội già mà phải bị tôi hành hạ như vậy cả.”
“Anh làm sao vậy Cao tổng? Anh uống rượu rồi phải không?”
“Không có, tôi tắt máy đây. Làm việc vui vẻ, em phải cố gắng lên còn vài ngày
nữa là được làm ảnh hậu rồi, phải để khán giả công nhận em mới được đó.”
Nói rồi bên đầu dây bên kia tắt đi, Trần Ngọc Châu ngơ ngác nhìn điện thoại. Hôm nay Cao Minh Khải rất lạ, khác hẳn ngày thường.
“Đi thôi người đẹp, chúng ta có một tiếng đồng hồ thôi.”
Tạ Hữu cặp vai cô, sau đó lôi đi. Chị Jane bị bỏ lại với quản lý của anh
ta, ngơ ngác không hiểu gì. Nhưng Trần Ngọc Châu đã đi theo người ta,
chị cũng không có lý do gì để ngăn cản, chị tin cô là người biết nhìn
nhận mọi việc.
Trần Ngọc Châu cùng anh đi tới một khu nhà giàu có, nơi này nhà cửa khang trang từ hình thức bên ngoài. Gia đình cô thật sự sống ở chỗ này sao?
Tạ Hữu dò dò địa chỉ, sau đó dừng lại ở một
căn nhà màu trắng sữa, diện tích cũng tương đối rộng rãi. Hai người
không xuống xe mà ngồi ở bên trong chờ, vì là buổi sáng nên cũng có lác
đác vài người ở đây đi tập thể dục, đa số đều là dân địa phương.
Chờ hơn mười phút, ngay lúc Trần Ngọc Châu hụt hẫng vì đợi lâu mà thở dài
thì từ trong nhà bà Trần dẫn tay Tony ra ngoài. Cô nhìn thấy những người thân quen của mình, hai mắt đỏ lên rồi bật khóc ngay tại chỗ. Đúng là
mẹ cô và con trai cô rồi, họ vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt.
“Đừng xuống, bây giờ con chưa biết ai là chủ mưu. Em xuống đó sẽ bức dây động rừng.”
“Tôi nhớ gia đình tôi.” Cô nghẹn ngào nhìn anh.
Ngay lúc này cô chỉ muốn chạy tới ôm chầm lấy bọn họ để thoả mãn niềm nhớ nhung và xa cách bao lâu nay.
Hai mắt cô ngấn lệ, giọng nói nghẹn nghẹn. Tạ Hữu nhìn cô như vậy trong
lòng sinh ra cảm giác đồng cảm, cũng đã lâu rồi anh chưa có về nhà thăm
gia đình, không biết hai ông bà già ở nhà thế nào.
Anh xoa đầu cô
trấn an, rồi đưa cho cô hộp khăn giấy:”Ngoan, chịu đựng một chút đi. Đợi xong việc rồi các người có thể đoàn tụ cùng một chỗ.”
Cô vừa khóc vừa gật đầu, giống như mấy đứa trẻ vâng lời.
Nhìn bóng lưng mẹ và con trai rời đi, trong lòng Trần Ngọc Châu quyết tâm phải làm sáng tỏ sự việc này bằng mọi giá!
Bọn họ lén lút ở nước M, cho nên việc chính để diện cớ cũng phải làm cho ra hồn. Thú thật thì hợp tác cùng Tạ Hữu không tệ, anh có kinh nghiệm lâu
năm trong nghề nên có thể làm chủ công việc mọi lúc mọi nơi. Nếu bỏ qua
tính tình cà rỡn của anh thì tác phong làm việc của anh thật sự rất tốt, điều đó Trần Ngọc Châu công nhận.
Cô chụp ảnh cho một tạp chí
thời trang, xong việc thì đi tới phòng nghỉ để thả lỏng cơ thể một chút. Tạ Hữu cùng quản lý của anh ta hình như là đi đâu đó, bọn họ vừa hoàn
thành xong ảnh chụp đã cùng nhau đi.
Trần Ngọc Châu cũng không quá để ý chuyện của người khác, cô còn đang rất bồi hồi và xúc động về chuyện gặp lại mẹ và Tony.
“Annie, em có xem báo chưa?” Chị Jane nhíu mày hỏi.
Cô lắc đầu, sau đó tròn mắt nhìn thái độ của chị Jane. Với cái gương mặt
khó coi này của chị thì chắc chắn là có chuyện gì đó rắc rối rồi, nghĩ
vậy cô mới mở di động lên lượt qua vài tin tức.
Bảng tin giải trí
thường ngày cũng không có gì đặc biệt, cô lướt tới bảng tin hot nhất
liền nhìn thấy tên của Tạ Hữu và cụm từ “nữ minh tinh đang lên” nghe có
chút giống đang nói cô.
Trần Ngọc Châu lướt sơ qua về tin tức,
nhìn thấy hình ảnh bị chụp lén. Cô và Tạ Hữu đi vào khách sạn, rõ ràng
là lần đó anh tới đón cô xong rồi bị chụp lén. Đám phóng viên này hay
thật, theo dõi từng nhất cử nhất động của người ta, sợ chỉ cần cô thở họ cũng biết cô thở bao nhiêu hơi đó.
“Em và Tạ ảnh đế không có gì,
bọn em chỉ nói chút chuyện riêng thôi. Vì anh ta thuê phòng cố định ở
đó, cho nên em mới đến. Nó cũng giống như nhà riêng thôi mà chị Jane.”
Cô giải thích với chị, rất mong lúc này chị sẽ không nổi giận. Tâm trạng cô đang rất tệ, thật sự không chịu thêm nổi bất kỳ đả kích nào nữa.
Chị Jane thở dài, sau đó nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của cô chị liền trấn
an, chị nói:”Chị tin em mà, chị chỉ muốn hỏi em sự thật thôi. Nếu như em nói không có gì, thì là không có gì. Chuyện báo lá cải đưa tin này
không phải chuyện lớn, chị thay em đi giải quyết, không cần lo.”
“Cám ơn chị Jane, chị thật sự rất tốt.”
“Chỉ có điều này, em gọi cho Cao tổng hay Lý tổng giải thích đi. Em là nghệ
sĩ của công ty, hai người họ là cấp trên, em cũng biết là họ cũng đang
chờ em giải thích mà. Nếu em không muốn gặp Cao tổng vậy em gọi Lý tổng
cũng được, nhưng nhất định phải gọi đó.”
“Em biết rồi chị.”
Cô mỉm cười đáp lời, sau đó liền lướt lướt tìm số của Cao Minh Khải. Trong lòng cô rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao Cao Minh Khải sáng nay
lại gọi cho cô rồi, hắn thấy tin này không tức điên mới là lạ.
Cô không dám nói là hắn yêu cô nhất, nhưng cô biết tình chiếm hữu của hắn không nhỏ đâu.