Chương 74 - Em tha thứ cho anh rồi
“A Khải, em tha thứ cho anh rồi. Tha thứ cho tất cả những người đã tạo
nên kết cục bi thảm này, cũng tha thứ cho chính bản thân em. Có lẽ lúc
anh đọc được bức thư này thì em đã đi rồi, đi tới một nơi thật yên bình
và an toàn. Có lẽ mẹ anh đã đúng, em và anh vốn dĩ không phù hợp với
nhau, bởi vì vậy nên ông trời mới muốn chia cắt hai ta từ lần này đến
lần khác. Gia đình em không sao, Tony nó vẫn sống tốt. Vì vậy… Anh
cũng phải sống tốt nhé a Khải. Bệnh của anh nhất định phải điều trị, anh đừng không ngoan mà trốn uống thuốc nữa, sẽ không tốt lắm đâu. Tập đối
xử tốt với bản thân một chút, dù sao đi nữa em cũng cảm ơn anh vì đã đến bên cuộc đời em, cùng em đi một đoạn đường dài và chông gai này. Em
cũng không muốn cuộc sống cứ mãi sóng gió, so với việc bắt anh chọn lựa
giữa mẹ anh và em thì em hiểu không có lựa chọn nào là hoàn hảo cả. Cho
nên anh phải sống tốt nhé a Khải, em cũng sẽ như vậy. Chúng ta rồi cũng
sẽ hạnh phúc thôi, a Khải.”
Một bức thứ chứa quá nhiều cảm xúc,
cô rõ ràng đang trách hắn không lựa chọn cô đây mà, hắn có thể hiểu. Là
do hắn xử lý chưa chu đáo, đúng rồi tại sao hắn quên mất nếu hắn đi tù
cô là người bị bỏ rơi chứ.
Hắn điên rồi!
Nhìn thấy một
người đàn ông cao lớn và đầy ngạo khí như Cao Minh Khải ngồi ở trên ghế
sofa gục đầu khóc, Cao Tuấn cũng không nhịn nổi sự đồng cảm.
“Em trị bệnh đi, đó là điều cô Trần luôn muốn với lại cũng tốt cho em nữa.” Anh nói.
“Cô ấy đang ở đâu? Sao cô ấy lại nhẫn tâm bỏ lại tôi… Tôi sẽ chọn cô ấy,
tôi vốn dĩ đã chọn cô ấy mà từ bỏ tất cả ngay từ đầu rồi mà.” Hắn khổ sở nói.
“A Khải… Em cứ mang trong mình căn bệnh này thì em không
bình tĩnh nhìn nhận sự việc được đâu…” Cao Tuấn thở dài, rồi thừa
nhận:”Trần Ngọc Châu yêu cầu anh giữ bí mật về chỗ ở của cô ấy, em biết
đó… Em sẽ tìm không ra đâu.”
“Cao Tuấn! Anh muốn thế nào, nhà
cửa, tiền tài, hay bất cứ thứ gì tôi đều tình nguyện đưa cho anh. Tôi
chỉ cần cô ấy thôi, tôi rất yêu cô ấy Cao Tuấn. Tôi xin anh, tôi rất yêu cô ấy mà…”
Cao Minh Khải lại muốn phát điên, hắn lúng túng,
cuống cuồng thậm chí không giữ nổi được bình tĩnh mà cắn mạnh vào lưỡi
mình để kiềm nén.
Anh thấy vậy mới vô vai hắn cố gắng trấn an,:
“Được rồi Minh Khải, em trị bệnh đi. Khi nào có giấy xác nhận hoàn toàn khỏi
bệnh, anh sẽ cho em địa chỉ của cô Trần. Chúng ta giao dịch thế này
nhé?”
“Cao Tuấn… Anh, Anh hai ơi…”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi anh là “anh hai” cũng đủ hiểu hắn đã tuyệt vọng tới cỡ nào rồi. Khuôn miệng hắn túa ra đầy máu tươi, do lúc nảy hắn cắn lưỡi.
Thật ra Cao Minh Khải từ nhỏ tới lớn, chỉ là không để ý
tới sự tồn tại của anh thôi chứ hắn chưa từng chấp nhận anh là anh hắn.
Còn bây giờ, khi hắn cất tiếng gọi “anh hai” cũng đã đủ hiểu, cô gái kia so với tất cả mọi chuyện đều quan trọng hơn.
Hắn có thể thừa
nhận anh là anh trai của hắn, cũng có thể không cần mặc mũi mà cầu xin
anh. Anh vì vậy cũng xem hắn như “em trai” mà đối đãi, anh sẽ không để
hắn phải khổ đâu.
*
Tin tức Cao Minh Khải từ bỏ Cao Huệ
nhanh chóng tràn lan trên các mặt báo lớn, là một thông tin xác thực có
chứng cứ. Cho tới cuối cùng Cao Huệ cũng không thể giữ lại được đứa con
của mình, tất cả đều do quả báo của bà. Nếu như ngày đó bà cho Trần Ngọc Châu đến bên Cao Minh Khải thì có lẽ bây giờ kết quả đã khác.
Có vài lần Cao Huệ tới tìm Cao Minh Khải nhưng hắn kiên quyết không gặp
mặt, hắn chỉ nhắn lại vài lời bảo bà ấy sau này đứng tới tìm hắn nữa.
Vì hắn thật sự không muốn gặp lại bà, dù chỉ là vài giây phút ngắn ngủi, hắn hận bà.
Còn Cao Minh Khải thật sự đã kiên trì điều trị bệnh, hắn lấy Trần Ngọc Châu làm mục tiêu và luôn cố gắng phối hợp với Triệu Tâm uống thuốc kiên
trì.
Hắn đang cố gắng sống tốt hơn, và mong chờ ngày cả hai gặp lại nhau ở một hoàn cảnh khác.
Còn về Cao lão gia, thật sự ông ấy không hề có bệnh gan gì đó. Tất cả là do Cao Huệ dựng chuyện, bà ấy đã ấp ủ một âm mưu hãm hại Trần Ngọc Châu
một lần nữa. Vì sợ sau khi cô chết hắn nghĩ quẫn cho nên mới lấy chuyện
Cao lão gia cần hắn hiến gan để làm lá chắn. Bởi vì Cao phu nhân biết
Cao Minh Khải sẽ không bỏ mặc người thân trong gia đình, tất cả đều đã
được phơi bày ra ánh sáng.
Khiến Cao Minh Khải càng thất vọng hơn cái tiếng “mẹ” mà hắn đã gọi trong suốt hai mươi mấy năm qua.
*
Hôm nay Cao Tuấn về thăm cha mình, sức khoẻ ông ấy có phần diễn biến tốt.
Cao Bân ngồi ở trên giường nhìn ra cửa sổ mỉm cười, ông chậm rì rì
nói:”A Tuấn và A Khải đều đã lớn rồi, cha rất vui vì nhìn thấy hai đứa
thương yêu nhau.”
“Em đã chấp nhận gọi con là anh hai, con cũng
rất vui.” Cao Tuấn chia sẻ, từ dạo ấy Cao Minh Khải luôn gọi anh là “anh hai”. Một là để lấy lòng để anh sớm nói ra tung tích của Trần Ngọc
Châu, hai là hắn thật tâm chấp nhận anh là người một nhà.
“Xem con… Ra dáng anh trai rồi.”
Cả hai cha con cười phá lên, đúng thật là anh đã ra dáng một người anh của Cao Minh Khải rồi. Anh cũng không biết vì sao nữa, cảm giác hoà thuận
tốt hơn nhiều so với cảm giác đấu đá, chém giết lẫn nhau ở quá khứ.
“Cha, hôm nào con dẫn con dâu của cha tới thăm cha nhé?”
“Được được, đứa trẻ đó cha nhìn nó lớn lên từ nhỏ. Rất hoạt bát, đáng yêu phải không?”
“Đúng thật là vậy.” Anh cười cười đáp…
“Con vào có tiện không?” Cao Minh Khải đứng ở cửa, nhìn hai cha con đang vui vẻ trên môi cũng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
“Giờ này mà em rảnh rỗi vậy, không đi chạy hợp đồng à?”
Anh nghe nói gần đây công ty KC của Cao Minh Khải đang muốn vươn tầm quốc tế nên công việc phải nói là đầu tắc mặt tối.
“Chuyện nhỏ, có Lý Cảnh chạy hộ em rồi.” Hắn thong thả ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Cao Minh Khải nhìn Cao Bân, hắn nheo mắt xong hỏi:”Cha, cha hỏi thử anh xem khi nào thì cho cha gặp lại cháu nội.”
“Anh nói rồi, có giấy khỏi bệnh đi rồi tính. Đừng có đem người lớn ra doạ
anh, anh không sợ đâu.” Anh đã sớm quen với cách hỏi móc mé này của hắn
rồi, lúc nào cũng vậy.
Anh biết là hắn rất nhớ Trần Ngọc Châu, nhưng cần có thời gian dài hơn để hắn điều trị dứt điểm bệnh của mình.
“Sắp rồi, bác sĩ Triệu nói bệnh tình của em đang tốt lắm. Mà sao anh cứng
ngắt thế, em nhớ vợ nhớ con chết đi được. Nhỡ đâu cô ấy gặp được người
khác rồi sao, cái tới lúc đó anh trở thành tội đồ đấy biết không?”
“Thì phải trách em như thế nào, cô ấy mới không chịu đợi chứ?”
“Anh…” Cao Minh Khải thiệt muốn đánh vào đầu Cao Tuấn, anh ta thì hạnh phúc
rồi có biết anh em mình đang khổ vì phòng đơn gối chiếc đâu.
“Thôi thôi, hai đứa này. Hoà thuận không được ba giây nữa.” Cao Bân cũng bất
lực, tính khí của hai đứa con trai không giống nhau.
“Ai mà thèm hoà thuận với anh ta, hừ.”
“Vậy anh cũng phải cân nhắc tới việc giới thiệu cho cô Trần vài người bạn
làm trong giới. Người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy không thể nào cứ phòng
đơn, gối chiếc được.”
“Anh dám thử xem, em sẽ từ cả anh luôn.”
“Hù anh đấy à, anh cũng biết hù lại em.”
Cao Minh Khải bị nắm thóp, nên không dám cãi. Nhỡ đâu cái tên điên Cao Tuấn lại làm thật thì khổ cho hắn!
*
“Tâm Tâm à gần đây công việc của em có cực nhọc lắm không?” Trần Huy hiếm có dịp ghé qua bệnh viện thành phố, mà bây giờ anh có mặt ở đây hơn nữa
còn vào trực tiếp phòng làm việc của bác sĩ Triệu.
Đối với lời
hỏi han của anh, cô gái kia vẫn giữ được nét mặt ôn hoà, bình tĩnh. Phải biết Trần Huy là bác sĩ thuộc hàng “top”, anh hội tụ đủ tinh hoa của
ngành y học. Vừa là bác sĩ giỏi, có gia thế lại đẹp trai, phụ nữ trong
ngành theo anh phải xếp dài ra tới trước cổng bệnh viện.
Vậy mà cô gái này lại… Ngó lơ anh?
“Công việc của em vấn thế thôi bác Huy.” Cô lịch sự đáp.
“Anh có việc này, nhờ em được không?” Trần Huy bắt đầu giở trò dùng mỹ nam kế.
Nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của Triệu Tâm doạ cho líu lưỡi, cô nói:”Em
không thể ký giấy giả đâu bác Huy. Chuyện anh muốn nhờ, Cao tiên sinh
nhờ em hơn chục lần rồi.”
“Em cũng biết tình cảm họ sâu đậm mà…” Anh cố vớt vát lại chút thương xót cho hắn.
“Không có người phụ nữ nào muốn sống với kẻ tâm thần hết. Em cũng là phụ nữ,
lại là bác sĩ nên càng không thể để bệnh nhân của mình chạy lung tung
gây hoạ được.”
Trần Huy:”…” Sao nghe Triệu Tâm nói xong, anh lại có cảm giác như bạn anh là bệnh nhân tâm thần trốn viện vậy???
Kế hoạch mua chuộc bác sĩ, thất bại toàn tập!
Cao Minh Khải biết được lại mắng anh là đồ vô dụng cho coi, làm bạn với Cao thiếu gia quá là khổ!