Chương 61 - Đỉnh điểm
Mục tiêu hiện tại của Trần Ngọc Châu chính là danh xưng ảnh hậu của năm
nay, chỉ còn vài tuần nữa là mở bình chọn cho nên cô đang liều mạng mà
làm việc.
Độ phủ sóng của Trần Ngọc Châu trên các đài truyền hình
lớn phải nói là rất dày đặc, đa số khung giờ vàng đều chiếu phim do cô
đóng chính. Phản ứng của khán giả dành cho cô cũng rất tốt, nên năm nay
danh xưng ảnh hậu chắc chắn nằm trong tay cô.
Bối Kiều nói, cô bắt buộc phải lấy được cái danh xưng này về. Sau đó chính thức được công
chúng chú ý, cô sẽ dùng chính sự nổi tiếng của mình công khai kiện Cao
Huệ về tội danh cố ý giết người. Nước cờ này Bối Kiều vẽ cho cô đi, xem
ra cô ấy đã hao tổn không ích công sức để suy nghĩ.
“Chị, hôm nay chị có đi gặp đạo diễn Lý với em không ạ?” Diệp Mộng Mộng bày ra bộ dạng thỏ con giả tạo để đối mặt với cô.
Trần Ngọc Châu thừa biết cô ta ghét cay ghét đắng cô, chỉ hận không thể một chân đạp đổ sự nghiệp của cô đó chứ.
Còn cô bây giờ không có tâm trạng đi xử lý tiểu tam, nếu cô không thể giữ
được người đàn ông của mình vậy việc trừng trị tiểu tam cũng trở nên vô
dụng. Không có Diệp Mộng Mộng cũng sẽ có người khác. Vốn dĩ trái tim hắn không ở đây, cô cố chấp giữ lại có nghĩa lý gì nữa.
“Không rảnh rỗi, nếu cô bận về sửa soạn thì về trước đi.” Cô vừa bấm điện thoại vừa đáp.
“Vậy em về trước nha chị, đi cùng tiên sinh nên em muốn trang điểm kỹ một chút.”
“Ừ.”
Rõ ràng là cố tình chọc tức cô, muốn khoe khoang cho cô thấy Cao Minh Khải chiếu cố cô ta hơn cô sao?
Đợi sau khi Diệp Mộng Mộng rời đi, chị Jane mới ngồi xuống bên cạnh cô. Chị muốn hỏi chuyện này rất lâu rồi mà không dám, hôm nay mới mạo mụi
hỏi:”Em và Cao tiên sinh, có hiểu lầm gì à?”
“Anh ấy là người có
tiền, tuyệt đối không phải loại người chung tình. Chị Jane, chị đừng kỳ
vọng vào em quá. Em không phải lựa chọn duy nhất của Cao tổng đâu.” Cô
không muốn chị Jane sẽ đi theo bước chân của chị Apple, trở thành kiểu
người mà cô không muốn gặp lại.
Chị Jane đối đãi với cô rất tốt, cô thật sự rất mến chị ấy.
“Chị biết rồi, ý chị là chị nghe nói danh xưng ảnh hậu này Diệp Mộng Mộng
cũng muốn. Cao tiên sinh đang phân vân nên trao nó cho ai đấy, em có
biết chuyện này không?”
Bàn tay đang bấm điện thoại của Trần Ngọc Châu ngừng lại, cô ngước nhìn chị Jane nhướng mày ý hỏi chị chắc chứ.
Chị Jane gật đầu.
Nghe vậy cô lập tức cầm túi xách muốn về nhà, Cao Minh Khải hắn thật sự rất
quá đáng. Hắn đã hứa danh xưng ảnh hậu đó là của cô, sao hắn có thể nuốt lời một cách trắng trợn như vậy chứ?
Chị Jane đưa cô về nhà, trong nhà không có hắn. Cô vừa gọi cho hắn, rõ ràng hắn nói hắn đang ở nhà, hắn làm vậy là đang có ý gì?
“Cao Minh Khải!!!” Cô hét qua loa điện thoại.
Bên đầu dây kia, hắn nhíu mày đưa điện thoại ra xa, sau đợi tiếng hét xua
đi mới áp lại lên tai, hắn nói:”Tôi ra ngoài giải quyết xíu việc rồi về, em hét cái gì?”
“Anh chơi tôi, rõ ràng hôm nay anh đi cùng Diệp
Mộng Mộng vậy mà còn nói mình ở nhà?” Cô tức sắp bốc khói đầu rồi, hắn
cứ không rõ ràng vậy cô biết làm sao đây?
“Đợi tôi về.”
“Này… Tút… Tút… Tút…”
Hắn ngắt điện thoại của cô, cất điện thoại đi Cao Minh Khải mới thở dài
nặng nề. Trần Huy ngồi bên cạnh hắn, không giấu nổi sự tò mò của mình mà hỏi:”Sao anh không nói là anh đi với tôi? Để cho cô ấy trách lầm anh?”
“Đi, đi uống vài ly rồi về.”
*
Diệp Mộng Mộng ngồi bên cạnh Lý Cảnh, không biết vì sao từ Cao Minh Khải lại đổi thành anh đi cùng cô. Lý Cảnh ở tổng công ty cũng tính là nhân vật
có máu mặt cho nên cô ta không dám bày ra bộ dạng ủy khuất mà chỉ có thể mỉm cười vui vẻ ngồi bên cạnh.
Ăn uống xả giao một lúc, đạo diễn
Lý liền giở trò với cô. Diệp Mộng Mộng nhìn sang Lý Cảnh, anh ta nhàn
nhã ăn uống còn giả vờ như không nhìn thấy.
Mà tên đạo diễn ấy ngày một lấn tới, thậm chí còn muốn “làm” cô ngay tại chỗ.
Bị ép quá mức, Diệp Mộng Mộng mới kéo tay áo của anh, giương đôi mắt nhắc nhở.
“Cao tổng dặn cô Diệp đây chăm sóc đạo diễn Lý cho thật tốt.” Anh thong thả nói.
“Vậy… Vậy sao? Vậy chị Trịnh… Cũng như vậy ạ?”
“Tôi có việc, xin phép Lý đạo diễn tôi đi trước nhé.”
Diệp Mộng Mộng nghĩ để bước chân lên được vị trí cao nhất, Annie Trịnh chắc
chắn cũng giống như cô đi. Cho nên cô không hề do dự, cởi áo phục vụ Lý
đạo diễn chu đáo. Đã dấn thân vào cái nghề này, mấy ai còn sạch sẽ đâu.
Cao Minh Khải đã từng dẫn cô vào khách sạn chỉ để nhìn hắn làm việc, chứ
không làm gì. Bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại hắn “không được” hẳn là hắn chỉ muốn tìm một cái lá chắn để diện lý do?
Vậy Annie Trịnh
cũng như cô, bên ngoài là phụ nữ của hắn, thật chất bên trong cũng chỉ
là công cụ để hắn bắt nối quan hệ mà thôi?
Nghĩ như vậy Diệp Mộng Mộng mới cam tâm tình nguyện hầu hạ Lý đạo diễn, cô phải dùng hết khả năng để lấy lòng đám đàn ông này. Có như vậy con đường thăng tiến của cô mới rộng mở như Annie Trịnh được.
*
Trần Ngọc Châu thu dọn đồ đạc, cô không thể tiếp tục ở cùng với Cao Minh
Khải nữa. Mặc kệ tương lai như thế nào, cô chỉ cần không nhìn thấy hắn
nữa.
Trước khi kéo vali ra khỏi nhà, cô đi ngang qua phòng sách
của hắn, nghĩ nghĩ giấy tờ tùy thân của mình là do hắn giữ nên bèn đẩy
cửa đi vào trong.
Cô lục trong mấy ngăn tủ, tìm mãi cũng chẳng
thấy đâu. Một lúc sau, từ trong một cái tủ tách biệt cô tìm được một tập hồ sơ, mở ra bên trong nội dung giống hệt như là của Bối Kiều cho cô
xem.
Thì ra, hắn đã biết hung thủ thật sự là ai.
Vậy mà hắn lựa chọn im lặng, lựa chọn quên lãng đi sao?
Nói vậy, có khi là do hắn biết được chuyện này nên mới muốn quên Trần Ngọc
Châu. Vì hắn không dám đối mặt với linh hồn của cô ấy, vì hắn cảm thấy
mình che giấu là tội lỗi.
Hoá ra là vậy… Sau cùng hắn vẫn lựa chọn gia đình của mình thay vì Trần Ngọc Châu.
Nước mắt rơi xuống như mưa, đan xen lẫn tiếng cười chua chát.
“Ai cho phép em vào đây?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía cửa, Cao Minh Khải về rồi.
Về rồi thì tốt, cô cũng định sẽ nói rõ ràng một lần.
Cô đứng thẳng người dậy, dùng tay quệt đi những giọt nước mắt trên gương
mặt. Hắn nhìn xuống tập hồ sơ cô đang cầm, chân mày bất giác nhíu lại.
“Ra đây, để hồ sơ lại.” Hắn ra lệnh.
Trần Ngọc Châu đem hồ sơ đặt lên bàn, từng bước đi ra khỏi phòng sách. Đối
với gương mặt lạnh lùng của hắn, cô không hề sợ hãi mà chỉ cảm thấy cay
đắng cho chính bản thân mình.
Cô yêu hắn như vậy, vì hắn mà suy nghĩ đủ điều. Cô chưa từng muốn tổn thương hắn, cũng đã từng có ý định buông xuôi.
Còn hắn, Cao Minh Khải không xứng đáng với tình yêu cô dành cho hắn.
Cái cách hắn chọn là che giấu, là trốn tránh, là ở bên người phụ nữ khác để quên đi Trần Ngọc Châu.
Làm như vậy, lương tâm hắn mới không cắn rứt có phải không?
“Tắm rửa thay quần áo, tôi muốn ngủ.” Hắn đưa ra yêu cầu.
“Cao Minh Khải tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa. Làm phiền anh trả giấy tờ
tùy thân lại cho tôi.” Cô nghiến răng nhả ra từng chữ, ánh mắt đay
nghiến hắn.
“Nghe lời, đừng chọc tôi.” Hắn kéo tay cô, muốn nắm tay liền bị cô hất mạnh ra.
Trần Ngọc Châu trừng mắt với hắn, cô lạnh nhạt nói:”Cao Minh Khải tôi tưởng
anh yêu cô Trần lắm chứ, tưởng anh yêu đến chết đi sống lại chứ? Thì ra
đó chỉ là vỏ bọc anh cố tạo ra mà thôi, thật nực cười. Tôi cảm thấy tội
nghiệp cho linh hồn của cô ta, cho tới chết vẫn còn nghĩ anh yêu cổ.”
“Chuyện không liên quan tới em.” Hắn bất lực, trong đôi mắt của hắn thể hiện rõ điều đó. Nhưng hành động của hắn đang làm, thì không phải vậy.
“Đúng, không liên quan tới tôi thật. Nhưng tôi thấy bất bình, cùng khinh rẻ
cái tình yêu của anh đấy. Anh bảo vệ bà ta ư? Rõ ràng mẹ của anh châm
lửa đốt chết cả nhà người anh yêu, bao gồm cả đứa con của anh vậy mà anh quyết định bao che, che giấu đi mọi thứ. Anh muốn quên cô ta, dùng một
người phụ nữ khác để lấp vào chỗ trống đó ư? Tình yêu của anh thật ích
kỹ, rẻ mạt. Nếu tôi là cô Trần, tôi sẽ ước chưa từng gặp anh, cũng chưa
từng quen biết anh đấy Cao Minh Khải.”
Trần Ngọc Châu nói ra điều
tức giận trong lòng mình, sau đó cô kéo vali, thẳng mặt hắn mà bỏ lại
một câu:”Loại đàn ông ích kỷ như anh cô Trần không cần, ngay cả Annie
Trịnh tôi cũng cảm thấy ghê tởm không muốn ở bên cạnh.”
“Em đi rồi, danh xưng ảnh hậu đó tôi sẽ không để cho em.”
Bước chân đang đi ra cửa của cô dừng lại, cô cười nhếch môi khinh bỉ quay đầu lại nhìn Cao Minh Khải một lần cuối cùng.
Cô nói:”Cho dù tôi có phải ngủ với hàng trăm đạo diễn để đạt được mục đích đi chăng nữa, cũng không muốn ở cùng anh. Cao Minh Khải làm ơn cút khỏi cuộc sống của tôi đi!”
…Rầm…
Cánh cửa đó đóng lại, như kéo theo cả linh hồn của Cao Minh Khải, hắn khụy xuống sàn đỡ trán mà khóc.
Cô thật sự, đã đi rồi, đúng ý hắn nhưng không đúng như trái tim hắn muốn.