Chương 68 - Chân tướng sự thật
Một tuần lễ này Bối Kiều như muốn lật tung cái thành phố này để tìm Cao
Tuấn, nhưng không có cách nào tìm được tung tích của anh.
Trong lòng cô luôn có dự cảm chẳng lành, Cao Tuấn sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?
Dịp cuối tuần Daniel Will muốn cô dẫn anh ta đi chơi, đi tham quan thành
phố xinh đẹp nơi cô đang sinh sống. Tâm trạng không vui là thế nhưng Bối Kiều không thể làm phật ý anh ta được, ngoài việc quan hệ của hai người là đang tìm hiểu thì nhà anh và nhà cô đang có hợp tác trên thương
trường.
Bối phu nhân dặn cô phải lấy lòng Daniel Will đừng tùy hứng làm anh ta phật lòng, sẽ không tốt cho lợi ích kinh doanh.
Vì vậy khi anh nói muốn đi thử quán bar ở thành phố, Bối Kiều cũng không thèm góp ý gì cứ đi theo anh thôi.
Cô đang không có tâm trạng, trong trí óc của cô chỉ còn mỗi sự hiện hữu
của Cao Tuấn. Cô nôn nóng muốn tìm được anh biết nhường nào!
“Em
Kiều, anh thật sự rất thích em. Rất muốn cùng em xây dưng tổ ấm, em đừng gạt anh gì nhé?” Daniel Will cầm tay cô lên xoa xoa rồi dịu dàng nói.
Bối Kiều cười cứng ngắt, cô tinh tế rụt tay lại rồi cười đáp:”Chúng ta đang tìm hiểu mà, nếu thuận lợi thì mới tính tiếp. Ấn tượng của em về anh
Daniel cũng rất tốt.”
“Cám ơn lời khen của em.”
Hai người
ngồi trò chuyện, anh tán tỉnh cô một lúc rồi ra ngoài nghe điện thoại
của ai đó. Bối Kiều ở trong này liên tục thở dài, cô cứ nhìn mãi vào màn hình di động hy vọng có ai đó báo cho cô một chút tin tức về Cao Tuấn.
“Nghe nói là Cao tiên sinh, chắc là Cao Tuấn… Ừ anh ấy trúng thuốc nên yêu cầu phụ nữ…”
Cuộc trò chuyện của hai cô gái dù chỉ thoáng qua thôi nhưng trong đó có tên
anh nên cô nghe rất rõ ràng, họ nói anh bị chuốc thuốc nên gọi phụ nữ?
“Này, hai cô vừa nói là Cao Tuấn sao?”
Bối Kiều đi theo hai người họ, đuổi theo để hỏi.
“Đúng rồi, phòng 602, tôi đang lên đó. Cô cũng được gọi hả? Nghe đâu là để
Cao tiên sinh chọn lựa xem thích ngủ với ai đó.” Cô gái kia đệm thêm.
Bối Kiều tức đến muốn bốc hoả đầu, cô tìm anh suốt một tuần lễ vậy mà anh lại ở đây chọn phụ nữ để ngủ cùng.
Không suy nghĩ quá nhiều, Bối Kiều theo các cô gái ấy lên phòng. Cô mang theo một bụng tức giận định sau khi vào phòng sẽ mắng anh một trận cho ra
trò, dám bỏ mặc cô một tuần lễ không tung tích gì, đã vậy còn gọi phụ nữ nữa chứ!
Sau khi nhìn thấy cục diện trong phòng gương mặt của Bối Kiều thoáng chốc xanh mét. Cô đứng chết trân tại chỗ, hai chân giống
như bị ai đó đóng đinh lại khó lòng mà duy chuyển.
Cao phu nhân đứng cùng một chỗ với Daniel Will, rõ ràng vừa rồi anh ta nói đi nghe điện thoại sao lại xuất hiện ở đây?
Bối Kiều cố gắng hệ thống lại mọi chuyện, sau cùng cô cũng đã hiểu là mình
bị gài vào tròng. Cao phu nhân lấy Cao Tuấn để câu cô, hẳn là bà ấy cũng biết chuyện rồi nhỉ?
“Bối Kiều em hãy giải thích đi?” Daniel Will nói tiếng địa phương không rành, nên lúc anh nghiêm giọng cũng không
doạ được cô sợ hãi.
Cô nhìn thẳng vào mắt Cao Huệ, bà ta cũng nhìn về cô bằng đôi mắt chất chứa hận thù lẫn tức giận.
“Cao Tuấn là người rất quan trọng với em, nghe tin ảnh bị chuốc thuốc. Em dĩ nhiên không thể bỏ mặc không lo.” Cô chỉ có thể nói vậy, vì cô không
thể dối gạt lòng mình được.
Càng không thể đứng trước mặt Daniel Will mà khăng khăng rằng cô và Cao Tuấn không có liên quan gì.
“Một người đàn ông bị chuốc thuốc cần phụ nữ, em lại là phụ nữ. Sau đó em
tình nguyện đi tới đây. Bối Kiều em có nghĩ em là vợ chưa cưới của anh
hay không?”
Anh liên tục chất vấn, đổi lại chỉ là sự im lặng của
Bối Kiều. Mãi cho tới một lúc lâu sau đó, cô cắn môi nhìn về phía Daniel Will dõng dạc nói:”Xin lỗi anh Daniel, người em thật sự yêu là anh Cao
Tuấn.”
“Cô… Cô lừa gạt tình cảm của tôi. Thật là phí thời gian.”
Daniel Will bỏ đi một nước, cô cũng không có ý định đuổi theo. Chuyện này sớm
muộn gì cũng phải thừa nhận, chi bằng cô thừa nhận sớm một chút, cũng
tốt.
…Clap Clap…
Cao Huệ sau khi xem xong màn kịch hay thì vỗ tay, nụ cười trên môi bà ta đắt ý.
“Bà cố tình?” Mặc dù biết rõ nhưng cô vẫn cố hỏi.
Cao Huệ chỉnh lại tóc phùng của mình, bà hả hê nói:”Mày còn non lắm con ơi, muốn mượn tay tao giết người hả? Thằng Tuấn nó chỉ giúp được mày thoát
tội chứ nó không giúp được nhà mày thoát khỏi phá sản đâu.”
“Bà
biết anh ấy ở đâu, bà đang giấu anh ấy ở đâu hả? Mau trả anh ấy lại cho
tôi, Cao Huệ!!!” Cô nắm cánh tay bà siết chặt, mất bình tĩnh vừa khóc
vừa gào.
Cao phu nhân thẳng thừng hất cô ngã xuống đất, bà ta hừ lạnh rồi lắc mông bỏ đi.
Bối Kiều ngồi ở sàn nhà khóc lớn, cô sợ Cao Tuấn xảy ra chuyện. Như lời bà
ấy nói, anh đang cố bảo vệ cô. Anh sẽ không phải làm loại chuyện dại dột như đánh đổi thứ gì đó để bảo vệ cô đó chứ?
Cô, rất sợ… Xin đừng!
*
Trần Ngọc Châu đã thành công bẻ gãy cái kính xe hơi đậu bên đường, đúng là
xe xịn có khác rất chắc chắn. Cô đã dùng đá chọi mấy lần mới gãy được,
sức chịu đựng của cái kính này thật khủng bố.
Từ quán bar người đàn ông với vẻ mặt tức giận đi ra, vì là người
ngoại quốc nên gương mặt anh ta có đường nét rất đặc biệt không lẫn đi
đâu được.
Daniel Will, chủ nhân của chiếc xe phiên bản giới hạn có biển số ngũ quý tám. Trần Ngọc Châu không biết là ai đã gửi hồ sơ của
người đàn ông này vào hòm thư khách sạn nơi cô đang ở. Lúc đầu cô còn
tưởng là ai đó gửi nhầm, nhưng nhìn thấy dòng ghi chú dưới tài liệu mà
người đó cố ý nhấn mạnh. Trần Ngọc Châu mới biết anh ta chính là chủ
nhân của chiếc xe ngũ quý tám mà cô cần tìm, thế là cô liền tìm cách
tiếp cận để hỏi thăm.
“Anh là chủ nhân của chiếc xe này à?” Cô giả vờ bắt chuyện.
Người đàn ông vốn đang rất khó chịu vì bị lừa gạt, sau khi anh nhìn thấy đại mỹ nhân trước mặt thì tâm trạng đã dịu đi vài phần.
Daniel Will nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt để đánh giá, ngay sau đó liền
tỏ thái độ lịch thiệp ngay:”Đúng vậy, tiểu thư cô có chuyện gì không?”
Anh đưa mắt nhìn kính xe bị gãy của mình, rồi nhìn tới”chứng cứ” đang nằm
trong tay của cô gái trẻ thì cũng hiểu ra được vài phần câu chuyện.
Người đẹp này vô ý làm gãy kính xe của anh, đại loại là vậy…
“Chuyện là vậy, thật ngại quá lúc nảy tôi sơ ý làm gãy kính xe của anh rồi. Tôi sẽ bồi thường cho anh, có thể không chúng ta đi tới trung tâm sửa chữa
để gắn lại kính?”
“Được chứ, chuyện nhỏ mà. Tiểu thư xin mời cô.”
Anh lịch thiệp mở cửa xe cho Trần Ngọc Châu, sau đó cũng ngồi vào phía sau
chứ không muốn làm tài xế lái xe. Một người vệ sĩ của anh đã thay anh
lái, thấy vậy cô cũng hiểu được bảy, tám chục phần trăm con người của
anh rồi.
Háo sắc, suy nghĩ bằng nửa thân dưới?
“Tôi là Annie Trịnh, có tiện giới thiệu tên không tiên sinh?” Cô mở lời trước.
“Ồ, tên của cô nghe đặc biệt quá. Còn tôi là Daniel Will, tôi là người nước M.”
“Nước M sao? Tôi có ghé qua du lịch vài lần ở đó, phong cảnh đẹp tuyệt! Nhưng mà… Hình như tôi đã nghe qua họ của anh rồi… Để tôi nhớ xem nào…
Chủ nhân của chiếc xe phiên bản giới hạn mang biển ngũ quý tám đúng
không?” Cô giả vờ, chủ yếu là để hỏi chuyện càng thêm tự nhiên.
Daniel Will cảm thấy thân thiết, anh ta cố ý nhích lại ngồi gần cô hơn rồi cao hứng trò chuyện thêm mấy câu…
“Anh tới thành phố này làm việc sao? Anh ở khách sạn nào thế?”
“Tôi tới thăm người quen thôi, nhà họ Bối, cô có biết không?”
“Bối gia sao? Bối Kiều tiểu thư và tôi có quen biết.”
Giây phút này bàn tay nhỏ bé của Trần Ngọc Châu siết chặt tới mức trắng dã,
cô giận đến run rẩy bã vai. Thì ra chính là Bối Kiều, chính cô ta đã
dàng xếp mọi chuyện.
“Đừng nhắc tới cô ta, mất cả hứng.”
Nói xong câu này cũng đã tới chỗ bảo trì xe, Trần Ngọc Châu bỏ tiền túi ra
đền cho Daniel Will một cái kính xe. Sau khi gắn lại kính, anh ta vẫn có ý muốn cô lên xe cùng trò chuyện tiếp.
Cô thì không thích trò
chuyện nhiều với người lạ nên sớm đã gọi Cao Minh Khải tới đón, chủ yếu
là lấy địa vị của anh để giải vây cho cô. Vì theo như thông tin mà cô
biết được qua tài liệu thì Daniel Will này, thân phận anh ta không tầm
thường.
Nên nếu anh ta có giở trò cưỡng ép, cô cũng không có khả
năng khiến anh ta bỏ cuộc được. Nếu có sự xuất hiện của Cao Minh Khải
thì mọi chuyện sẽ khác.
“Khách sạn của tôi cũng ở gần đây thôi, nếu tiện tiểu thư Annie lên dùng một tách trà nóng nhé?”
“Ngại quá bạn tôi đến đón rồi.”
“Bạn?” Gương mặt anh ta thoáng chốc xám xịt.
Cao Minh Khải bước xuống từ xế hộp sang trọng, hắn đi tới ôm eo cô sau đó
dùng nửa con mắt nhìn người đàn ông ngoại quốc đang cố ý đụng chạm cô.
“Đây là bạn tôi, Cao Minh Khải.” Trần Ngọc Châu cố ý giới thiệu.
“Cao Minh Khải? Lại là họ Cao?? Mẹ khiếp!!!”
Anh ta chửi thề một câu, vì có vẻ không rành tiếng địa phương nên nghe qua có chút buồn cười.
Anh ta không câu nệ bất cứ ai, cứ như vậy mà phóng xe đi. Bỏ lại một Cao Minh Khải chưa hiểu sự việc gì đang diễn ra…
“Anh ta là ai?”
“Em đi đường không cẩn thận làm gãy kính xe của người ta, sau đó bồi thường thôi chứ không có quen biết.” Cô nói.
“Gọi tôi ra đây làm gì đấy?”
“Vài bữa nữa em được làm ảnh hậu rồi, định tìm anh để cảm ơn vì anh đã chiếu cố em.” Giọng cô ngọt như đường đáp.