Chương 33 - Cảm giác thấp kém bào mòn trí óc của anh
- Trang Chủ
- Điên Cuồng Yêu: Cao Tổng Chớ Làm Loạn!
- Chương 33 - Cảm giác thấp kém bào mòn trí óc của anh
Tạ Hữu không chở cô về nhà, anh đưa cô đi đâu đó nhưng mà bây giờ cô cũng
không mấy bận tâm. Trần Ngọc Châu ngồi ở trên xe, hai mắt nhắm nghiền,
trên gương mặt là vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi.
Lúc thính giác truyền
đến tiếng sóng đánh, cô mới chậm rãi mở mắt. Khung cảnh phía trước là
một bờ biển vắng người, ban đêm nên chẳng nhìn thấy được rõ ràng bất cứ
thứ gì cả, chỉ có thính lực là hoạt động mạnh mẽ.
Tạ Hữu lấy từ hộc xe ra một bao thuốc, anh đưa cho cô một điếu, nhướn mày hỏi:”Hút không?”
“Cám ơn.”
Trần Ngọc Châu ngậm điếu thuốc trên môi, anh giúp cô châm lửa rồi cũng châm
cho mình một ngọn lửa. Cả hai ngồi trong xe cứ im lặng mà rít thuốc…
Mãi một lúc sau, Tạ Hữu mới nghe thấy tiếng thút thít của người bên cạnh.
Anh không biết phải làm sao với cô nữa. Vốn chẳng phải anh đi quay phim
trong bệnh viện, là do anh biết được chuyện hôn lễ của cô bị hoãn nên
mới nhờ người đi hỏi thăm tình hình.
Anh đã nói dối để che giấu tâm tư của chính mình ở trước mặt cô.
Tạ Hữu biết rõ, anh và Cao Tuấn là sự so sánh rất khập khiễng. Anh cũng
không dám so sánh, lần đầu tiên cảm giác thấp kém bào mòn trí óc của
anh.
“Mấy hôm nay công việc của anh như thế nào? Có ai làm khó làm dễ anh không?” Trần Ngọc Châu lại hỏi thăm anh.
Anh bật cười, nụ cười chua chát nhất từ trước tời giờ, anh nói:”Ai mà làm khó được Tạ ảnh đế này chứ.”
Nghe xong cô lại cảm thấy trái tim mình như đang vỡ ra từng mảnh nhỏ cái cảm giác ấy cực kì là đau đơn. Cao Minh Khải đã buông tay thật rồi, ngay cả mạng sống của hắn cũng vì cô mà buông bỏ, hắn nói cô phải làm sao đây?
Cố chấp ở bên cạnh hắn dù không biết ngày mai ra sao ư?
Vậy còn Tony thì sao? Nhỡ đâu con cô có mệnh hệ gì cô sẽ ân hận đến suốt đời mất.
Cô thấm mệt rồi, tự nhiên mí mắt nặng trĩu lại muốn ngủ một giấc, thật
lâu. Cô sẽ không suy nghĩ nữa, nếu có thể ngủ luôn thì càng tốt!
*
Tạ Hữu đưa cô đi hóng gió cho khuây khỏa rồi đưa cô về nhà. Lúc cô mặc bộ
váy cưới trở về chung cư cũ chịu đựng không ít ánh mắt dòm ngó, soi mói
từ những nhà láng giềng và cũng đã nghe không ít lời qua tiếng lại của
hàng xóm xung quanh.
Họ nói:”Tôi nói mà bước chân vào giới thương
lưu đâu có dễ. Tưởng đâu là thành phượng hoàng rồi, ai ngờ vẫn chỉ là
cóc ghẻ thôi.”
“Con gái thời nay đúng là… Chậc chậc… Toàn dùng nhan sắc để đi cửa sau. Tôi đoán chắc là bị phát hiện ra cái gì đó nên
nhà người ta mới không cho cưới nữa.”
“Nhiều khi đứa con nó không phải của người ta đó.”
Cô bỏ ngoài tai những lời nói ấy lẫn những ánh mắt kỳ thị đi thẳng lên
nhà, lúc cô vào đã thấy Cao Tuấn ngồi sẵn chờ ở đó. Thấy cô mệt mỏi đi
vào, anh mới chạy lại cầm bàn tay cô lên hỏi thăm:”Em đi đâu cả đêm sao
anh gọi điện em không nghe máy? Làm anh lo lắng lắm biết không?”
“Cao Tuấn…” Cô mấp mấy gọi tên anh, đôi mắt ngập nước,:”Em… Em không muốn kết hôn nữa.”
“Hoang đường, chuyện hôn nhân là để cho mày tùy hứng hả con!” Cha Trần đập nát cái máy nghe nhạc cũ kỹ, gương mặt ông đang rất tức giận.
“Kìa ông…” Mẹ trần thấy vậy nên mới đứng ra khuyên can.
“Cao Tuấn em… Hiện tại anh biết em đang mệt mỏi, thay quần áo ra rồi ngủ
một giấc trước đi. Chúng ta từ từ nói chuyện, anh không vội.”
Anh
ngắt lời, kéo cô vào phòng rồi đóng cửa. Cao Tuấn ở bên ngoài cuối đầu
nhìn cha mẹ Trần, anh nói:”Xin cha mẹ đừng la rầy em ấy. Con sẽ lựa lời
nói chuyện với em ấy sau.”
“Đi đi con, có công chuyện cứ đi đi. Để mẹ nói với cha, không có gì đâu.”
Mẹ Trần giục anh, biết anh còn nhiều việc cần xử lý. Cao Tuấn đã ở đây từ
khuya hôm qua đến giờ chắc cũng đã thấm mệt, trong chuyện này ai ai cũng đều mệt mỏi…
*
“Cô nói sao mà không cho tôi vào. Tôi là bạn gái của anh ấy đó. Anh yêu em là Trác Ny nè, anh yêu ơi!!!”
Triệu Tâm thật sự rất nhứt đầu với cô ảnh hậu này, tới đây làm khùng làm điên từ sáng sớm. Cao Minh Khải đã dặn dò không cho ai vào phòng, ngay cả
Cao phu nhân còn không vào được huống hồ gì là cô ta.
Vậy mà cô ta rất lỳ lợm, đuổi thế nào cũng không đi, hơn nữa còn làm ầm ầm lên khiến nhiều người chú ý.
“Nó vẫn không chịu gặp ai sao?” Cao phu nhân xuất hiện từ bao giờ, lạnh nhạt hỏi.
Trác Ny thấy bà ấy liền ngay lập tức nhõng nhẽo nói:”Mẹ, bọn họ không cho con vào thăm anh ấy. Mẹ coi họ kì chưa?”
Cao phu nhân gạt tay cô ta ra, lạnh nhạt liếc mắt rồi một đường đi thẳng ra khỏi cổng bệnh viện.
Triệu Tâm đứng ở bên này không nhịn được che miệng cười, sau đó thấy Trác Ny
trừng mắt nhìn cô nên cô mới làm mặt nghiêm túc sau đó quay lại phòng
làm việc.
Đợi tới giữa trưa Triệu Tâm mới đi vào phòng bệnh thăm
khám cho Cao Minh Khải, hắn nằm trên giường không nói chuyện cũng không
mở mắt. Trạng thái này đã duy trì ba ngày rồi, cô sợ chuyến này hắn
không vượt qua nổi.
“Cái cô ảnh hậu tới tìm anh, náo loạn cả bệnh viện rồi.” Triệu Tâm nói.
“…”
“Không gặp ai thật sao, học trưởng Trần cũng hỏi thăm anh. Anh ấy cũng muốn đi thăm anh.”
“…”
“Nếu cô Trần đến, có cho cô ấy vào hay không đây?”
“Cô ấy không đến đâu.” Hắn đáp.
Triệu Tâm trong lòng đưa ra suy luận, quả nhiên cô gái kia luôn là điểm mấu
chốt, chỉ cần liên quan tới cô ấy thì hắn sẽ không làm lơ.
“Hôm nọ cô ấy bị mẹ anh tát đấy, tát rất mạnh đến tôi còn ngạc nhiên. Cô ấy mặc áo cưới, tới đây chờ ở trước phòng cấp cứu và khóc rất nhiều.”
“Ừ.”
“Vậy anh nghỉ ngơi, tôi ra ngoài đây.”
Cô chỉ có thể nói vậy, chuyện của bọn họ như một cái vòng lẩn quẩn khó
thoát ra. Cô không muốn xen vào, vì càng gở càng thấy rối.
*
Trần Ngọc Châu ôm một nồi canh gà đứng trước cửa phòng bệnh một hồi lâu,
chẳng biết thế nào nữa… Cao phu nhân nói cô đến chăm sóc hắn.
Người cấm cản là bà ấy, người bắt cô dây vào lần nữa cũng là bà ấy.
Vốn cô cũng không muốn đi, nhưng cô lại không nỡ từ chối cơ hội này. Cho
nên cô mới bấm bụng, bây giờ công việc của cô cũng không thuận lợi. Cô
giống hệt một kẻ thất nghiệp vậy, vô cùng nhàn rỗi.
Phóng viên,
báo chí chỉ đợi cô xuất hiện để phỏng vấn, mà hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm. Chị Apple cũng đã nói tạm thời cô cứ tránh mặt trước, đợi
nguôi ngoai một thời gian.
Trần Ngọc Châu hít thở vài hơi lấy tinh thần rồi đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là căn phòng chìm trong bóng
tối chỉ có đúng duy nhất ánh đèn vàng le lói ở trên đầu giường bệnh. Mùi thuốc khử trùng xộc vào khoang mũi khiến cô khịt khịt mũi, tay mò tìm
công tắc bật đèn sáng trụ đèn chính lên.
Nam nhân nằm trên giường đắp chăn không hề động đậy, hắn nằm đưa lưng về phía cô tựa đã ngủ.
Cô thấy vậy mới đi vòng qua trước mặt hắn, đặt nồi canh gà xuống bàn thì
mới giật mình, hắn đâu có ngủ hai mắt còn mở to thế kia.
“Không ngủ sao lại không lên tiếng, doạ người hả?”
Hắn kéo chăn quay mặt đi chỗ khác, giống hệt như đang giận dỗi. Cô biết
thừa cái tính trẻ con của hắn rồi, nên không mảy may nôn nóng. Trước
tiên mở canh gà ra rồi kéo tay hắn ngồi dậy, cô nói:”Mau ngồi dậy ăn đi, đừng trẻ con nữa.”
“Em về đi.”
Hắn đẩy tay cô ra, một mực muốn dùng thái độ lạnh nhạt để ứng phó.
Nhưng khi nghe thấy tiếng giày cao gót đi lại trong phòng, hắn mới cố ý hé mắt nhìn xem cô có phải đã đi về thật rồi hay không?
Rõ ràng lúc thấy cô xuất hiện, trong lòng hắn vui sướng vô cùng.
Cô ngồi lên giường cởi giày cao gót rồi nằm xuống bên cạnh hắn, cô mệt mỏi nói:”Anh tự ăn, em mệt rồi không dỗ anh nổi nữa.”
Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Mãi
một lúc Cao Minh Khải mời chồm qua người cô, hắn sờ lên gò má của cô,
ánh mắt hắn đau xót.
“Bà ấy đánh em có đau không?” Hắn thương xót
xoa xoa cái gò má trắng mịn của cô, bảo bối này hắn không dám mạnh tay
vậy mà lại bị người ta đánh.
“Không đau, so với việc anh lấy cái chết ra để doạ em thì nhiêu đó có thấm thía gì.” Một câu trả lời mang nhiều hàm ý.
Hắn không hiểu, cô đang giận dỗi vì hắn phá hỏng lễ cưới của cô hay là đang đau lòng cho sinh mạng của hắn?
Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô hồi lâu. Môi hắn mím lại, hắn đuối lý nên không thể nào cãi được.
Cuối cùng Cao Minh Khải ngồi dậy ăn canh gà, hắn dùng cách này để trốn
tránh. Mặc kệ đi, dù sao cô cũng không cưới nữa. Hắn có thể chúc cô hạnh phúc, nhưng cô phải hạnh phúc với người xứng đáng.
Hắn không thể nào để cho cô bị người khác lừa gạt tình cảm, cái thứ mà hắn ngày đêm mong cầu mà chẳng đặng.
Trần Ngọc Châu nằm một lúc, nghe cái tiếng chén đũa va vào nhau đều đều mà
ngủ thiếp lúc nào không hay. Nữ nhân đi thăm bệnh đã ngủ say, hắn cũng
không gọi cô dậy.
Cho tới khi Triệu Tâm đi vào khám bệnh, nhìn
thấy cảnh tượng lạ đời này thì thật sự không thể nói được. Người bệnh
thì ôm máy vi tính làm việc, còn người thăm bệnh thì ngủ say trông có vẻ rất ngon giấc, chăn êm, nệm ấm.
“Không cần khám đâu, cô ra ngoài đi. Tránh động làm cô ấy thức giấc.” Hắn lạnh lạnh, nhạt nhạt nói.
Triệu Tâm:”…” Cô tự hỏi từ bao giờ bác sĩ khám bệnh lại phải sợ người nhà bệnh nhân thức giấc thế?
Nhưng lời của hắn là lệnh, vì hắn là khách hàng vip của bệnh viện mà. Viện
trưởng bảo cô hãy chiều ý hắn, tốt nhất là để hắn vui vẻ mà khỏi bệnh.