Chương 46 - Annie Trịnh xuất hiện rồi!
“Xin chào tôi là Annie Trịnh tôi có hẹn với Lý tổng phỏng vấn hôm nay.”
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân thổi qua tai. Nữ tiếp tân ngước mặt lên nhìn, ngay lập tức trợn mắt cả kinh.
Cô gái tự xưng là Annie Trịnh này gương mặt giống hệt như Trần Ngọc Châu vợ chưa cưới của Cao Minh Khải.
Sáng sớm đã gặp ma rồi, cô lễ tân thầm nghĩ.
“Xin chào?” Trần Ngọc Châu biết là mình xuất hiện với bộ dạng này sẽ doạ không ít người sợ.
Vốn dĩ theo giấy tờ cô đã chết rồi, chết trong vụ hoả hoạn lần đó.
Bối Kiều giúp cô làm giả thân phận khác, cô gái này có cái tên rất giống cô “Trịnh Minh Châu”. Tốt nghiệp đại học điện ảnh chuyên ngành diễn xuất,
năm nay hai mươi hai tuổi và là trẻ mồ côi. Cô ta nhận tiền của Bối Kiều sau đó thay tên đổi họ biến thành một con người khác, còn cô sau này sẽ sống dưới thân phận là cô gái kia.
Cô cũng không biết vì sao Bối Kiều lại sắp xếp được chuyện này một cách tỉ mỉ như vậy nữa, đến nổi cô còn cảm thấy kinh ngạc.
“A! Cô đợi một chút, tôi liên lạc với Lý tổng ngay.”
Nữ lễ tân quay lưng đi làm việc, gương mặt cô ấy tỏ ra bần thần, sợ hãi.
“Được rồi, cô đi theo tôi.” Sau khi gọi điện thoại cho ai đó, nữ lễ tân dẫn
cô đi về phía thang máy, đợi bấm thang máy cho cô lên lầu.
Khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô lễ tân liền thở phù một hơi lầm bầm:”Má ơi sáng sớm tưởng đâu gặp ma, ghê quá, huhu.”
Trần Ngọc Châu đã tới tổng công ty Cao Thị rất nhiều lần rồi, cho nên địa
hình tương đối là quen thuộc. Cô đi tới trước phòng giám đốc Lý, thư ký
của anh lại một phen kinh hãi, giống hệt với cô lễ tân lúc nảy.
“Cô… Cô Trần?” Nữ thư ký lấp bấp hỏi lại.
“Tôi là Annie Trịnh, tôi có hẹn trước phiền cô thông báo một tiếng.”
“Vâng… Vâng ạ.”
Nữ thư ký gõ cửa phòng, sau đó bên trong giọng người đàn ông nói”mời vào” cô liền đi vào luôn.
Lý Cảnh đang ngồi ở bàn làm việc xem hồ sơ, giây phút anh ngước mặt lên
nhìn thấy Trần Ngọc Châu ánh mắt anh từ lạnh nhạt chuyển sang kinh ngạc.
“Cô là…”
“Tôi là Annie Trịnh thưa Lý tổng.” Cô bình tĩnh đáp.
Anh gấp tới mức buông hồ sơ xuống đi ra ngoài, đứng ngay ở trước mặt cô
trừng lớn mắt để quan sát. Trần Ngọc Châu cũng để cho anh nhìn, cô biết
khi mình trở lại mọi người đều sẽ có biểu cảm này, nên sớm đã chuẩn bị
tâm lý từ lâu rồi.
“Trong hồ sơ của cô, ảnh chụp không giống với hiện tại?”
“Tôi phẩu thuật thẩm mỹ, vài tháng trước…”
“Ừ?” Anh ngờ nghệch, lần đầu tiên anh ngờ nghệch trước một thông tin như vậy.
Trần Ngọc Châu ngồi xuống ghế sofa, cô đi thẳng vào vấn đề chính luôn:”Tôi
muốn tìm kim chủ, cho nên cố ý phẩu thuật giống với người đó. Mục đích
của tôi là tranh giải ảnh hậu với Trác Ny. Anh nhìn xem Lý tổng, tôi đâu có cái gì thua Trác Ny?”
“Cô liều lĩnh quá rồi đó!” Lý Cảnh cũng ngồi xuống ghế nói.
Chân mày Trần Ngọc Châu nhướng lên, cô không có lựa chọn nào khác cả.
Một là tự kết liễu, hai là sống để trả thù. Khi cô xuất hiện ở đây, đồng nghĩ với việc cô chọn vế sau.
“Tôi có thể làm nhân tình của Cao tổng, dựa trên gương mặt này, an ủi anh ta vui vẻ thời gian tới. Đổi lại, Lý tổng anh nâng đỡ tôi. Anh biết đó tỷ
lệ người phẩu thuật thẩm mỹ thành công như tôi, rất hiếm. Tôi nghe nói
Cao tổng đang trong thời kỳ sa sút khó chấp nhận.”
“Cô đang nói điều kiện với tôi?” Lý Cảnh nhướn mày làm ra vẻ mặt nguy hiểm để doạ cô.
Nhưng Trần Ngọc Châu là ai chứ, cô bây giờ chết cũng không sợ.
“Tôi không phải nói điều kiện với anh, chúng ta… Trao đổi công bằng.”
*
Lý Cảnh không biết nên làm thế nào, nên anh gọi cho Trần Huy hỏi ý kiến.
Sau khi nghe tin này, Trần Huy chỉ vỗ trán nói đúng một câu:”Sao tôi lại quên mất cái trò thế thân chứ, được, được cứ để cho cô ta thử.”
“Như vậy… Ổn không?” Lý Cảnh nghi ngờ.
“Đỡ hơn là nhìn Cao Minh Khải chết dần chết mòn, chúng ta cứ thử thôi. Nhỡ đâu lại tốt…”
Vậy là kế hoạch coi như thành công được bước đầu tiên, Lý Cảnh nói bây giờ cô tới nhà của Cao Minh Khải xin hắn thu nhận cô.
Xin được thì mới tính!
Nghe xong Trần Ngọc Châu thoáng căng thẳng, trong lòng cô có cái mụn nhọt
chính là hắn. Sau khi biết tin cô chết, hắn sống như thế nào?
Báo đài chỉ đưa tin hắn sống ẩn trong nhà không ra khỏi cửa.
Cô đã xem lại vụ hoả hoạn qua tin tức, lúc đó hắn như phát điên muốn nhào
vào đống lửa để cứu mẹ con cô. Nghĩ tới cảnh tượng ấy, hốc mắt cô lại đỏ lên.
Cô thề là cô sẽ bắt kẻ hại chết cả nhà cô phát trả giá thật đắt…
*
Lúc Trần Ngọc Châu đến nhà, Triệu Tâm cũng có ở đó để thăm khám cho hắn.
Người mở cửa cho cô cũng là cô ấy, lúc đi vào trong nhà cô thấy hắn đang nằm dài trên sofa, tay gác lên trán che đi đôi mắt vốn dĩ là đẹp đẽ.
Cơ thể hắn gầy nhom, dưới cằm râu ria mọc lúng phún trông xuề xoà vô cùng.
“Cao tổng… Tôi là Annie Trịnh. Lý tổng nói tôi đến gặp anh.”
Cao Minh Khải ngay lập tức mở mắt, hắn tưởng mình nghe nhầm, rõ ràng đây là giọng nói của Trần Ngọc Châu, vợ hắn.
Nhìn thấy cô, hắn như người mất kiểm soát nhào tới ôm chầm lấy cô vào lòng.
Triệu Tâm đứng ở bên cạnh nhìn mà không khỏi xót xa cho hắn, vừa rồi còn ủ rũ chỉ cần nhìn thấy cô gái đó hắn liền có sức sống.
Bệnh của
Cao Minh Khải là tâm bệnh, phải dùng đúng tâm dược mới trị được. Mà Trần Ngọc Châu chính là thuốc của hắn, đáng tiếc cô ấy vắng số.
Triệu
Tâm có nghe Trần Huy nói về cô gái Annie Trịnh này. Anh nói nếu có thể
nhờ cô dùng cô gái này để chữa bệnh cho Cao Minh Khải, nhìn qua thì
Annie Trịnh và Trần Ngọc Châu giống như đúc.
Công nghệ phẩu thuật thẩm mỹ bây giờ tiên tiến đến vậy sao?
“Cao tổng cái gì cũng phải từ từ, còn có người kìa.” Trần Ngọc Châu giả vờ nũng nịu, ôm lấy thắt lưng của hắn.
Muốn người khác tin cô là Annie Trịnh thì cô phải thay đổi lẫn tính cách, thoát khỏi cái mác của Trần Ngọc Châu.
“Châu, anh nhớ em. Có phải thật sự là em không?” Hắn siết cô trong lòng, giống như giam cô vào thế giới cô độc của hắn vậy.
“Cao tổng em là Annie Trịnh, em tới ôm đùi của anh đó. Lý tổng có nói với anh chưa?”
Cô ta không phải Trần Ngọc Châu, trong lòng Triệu Tâm thầm nghĩ. Cách nói
chuyện của hai người hoàn toàn khác nhau, nghĩ nghĩ Triệu Tâm liền cười
nhàn nhạt, đúng rồi làm gì có người giống nhau về ngoại hình lẫn tính
cách chứ.
Cho dù cô Annie Trịnh này có bắt chước dáng vẻ của vợ
hắn, nhưng tính tình không giống. Trần Ngọc Châu mà cô gặp qua không có
bộ dạng xu nịnh người khác như vậy. Tính của cô gái này, giống với Trác
Ny hơn.
Cao Minh Khải hơi nơi lỏng tay, hắn nhìn cô chăm chú. Chân mày hơi nhíu lại, rồi hắn đưa tay sờ lên gương mặt xinh đẹp của cô.
Mất một lúc lâu sau đó, hắn mới chậm rãi hỏi:”Muốn nổi tiếng sao?”
“Vâng ạ, em muốn làm ảnh hậu đó Cao tổng. Anh mà nâng đỡ em cái gì em cũng có thể dâng cho anh.” Cô ngọt ngào dựa vào lòng hắn, như mèo nhỏ dụi dụi
Cao Minh Khải đột nhiên mạnh tay đẩy cô ra, rồi hắn siết cằm cô rất chặt đến mức làm cô đau nhói.
“Ở bên cạnh tôi, ngoan ngoãn và nghe lời thì cái gì tôi cũng cho em.”
“Được ạ.”
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua được ải này rồi. Cô còn
sợ Cao Minh Khải cố chấp không nhận người, nếu vậy sợ rằng cô phải đi
một vòng lớn nữa.
“Cao tiên sinh, tôi phải về đây anh nhớ uống
thuốc đầy đủ đó.” Triệu Tâm xách túi rời đi, mấy người bị bệnh tâm lý
tâm tư của họ rất khó đoán.
Giống như bây giờ cô thật sự không biết Cao Minh Khải đang muốn cái gì…
Căn nhà phút chốc chỉ còn có hai người, Trần Ngọc Châu dựa vào lòng hắn ôm
ấp, thật ra cô cũng nhớ hắn. Hai người thật sự yêu nhau, điều đó vĩnh
viễn không phải là giả.
“Đừng cố gắng làm những chuyện vô ích. Sau này tôi bảo em làm cái gì thì em làm cái đó, đừng quá phận, hiểu chưa?”
Hắn đẩy cô ra một cách lạnh lùng, cô khó hiểu nhìn hắn. Trần Ngọc Châu cứ
tưởng sau khi không còn người ngoài, hắn sẽ ôm cô vồ vập chứ. Nghĩ là
nghĩ vậy thôi, chứ nghe lời hắn nói cô cũng gật đầu rất ngoan ngoãn.
Mục tiêu kế đến của Trần Ngọc Châu là vị trí ảnh hậu của giới giải trí!