Chương 45: Đệ nhất võ giả?
Trần Bách Phú kính cẩn đi tới trước mặt Tô Vũ.
“Dương Võ Bưu ư?”
Tô Vũ cảm thấy cái tên này nghe hơi quen tai.
“Anh ta chính là võ giả cửu phẩm làm đàn em cho con trai bí thư Trần ngày trước.”
Trần Bách Phú bổ sung thêm.
“Anh ta tìm tôi làm gì?” Tô Vũ thuận miệng hỏi.
“Tôi không rõ cho lắm, nhưng… tốt nhất là tổng giám đốc Tô cứ ra gặp anh ta. Bởi vì bây giờ ở thành phố Kim Lăng, Dương Võ Bưu chính là đệ nhất võ giả chỉ đứng dưới Thu Phục Long.
“Đệ nhất võ giả?”
Tô Vũ bật cười, sau đó anh nói với Trần Bách Phú: “Đi thôi, đi gặp Dương Võ Bưu.”
Rất nhanh.
Tô Vũ đã gặp được Dương Võ Bưu ở phòng tiếp khách của Phòng thương mại Lộc Nguyệt. Anh ta mặc chiếc áo khoác màu đen.
Dương Võ Bưu có nước da màu đồng cơ bắp chắc khỏe, thoạt nhìn rất cường tráng.
“Anh chính là hội trưởng mới nhận chức của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, Tô Vũ đúng không?”
Dương Võ Bưu nhìn thẳng vào Tô Vũ với ánh mắt sắc như diều hâu.
“Là tôi”
Tô Vũ gật đầu thản nhiên: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn Phòng thương mại Lộc Nguyệt các anh tìm giúp tôi một người.” Dương Võ Bưu cường thế nói: “Sau khi tìm được người, tôi trả anh năm nghìn vạn.”
Nói xong, Dương Võ Bưu đưa qua một bức ảnh.
Trong ảnh.
Là một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.
“Không có hứng thú.”
Tô Vũ cũng không nhìn ảnh, anh trực tiếp từ chối Dương Võ Bưu luôn.
“Tốt nhất là hội trưởng Tô hãy suy nghĩ lại, bởi vì tôi nghĩ, sau này ở thành phố Kim Lăng, hai bên chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội hợp tác.”
Đang nói chuyện, rầm! Quanh thân Dương Võ Bưu tỏa ra một cỗ năng lượng khủng bố.
Cỗ năng lượng này đã làm vỡ cái bàn trước mặt anh ta.
Thấy thế, con ngươi của Trần Bách Phú co lại, ông ta trợn tròn mắt nói: “Nửa, nửa bước đại sư võ đạo? Dương Võ Bưu, anh đột phá rồi à?”
“Được cậu Trần chỉ điểm, nên may mắn đột phá.”
Dương Võ Bưu nói xong, anh ta lại cười như không cười nhìn Tô Vũ: “Hội trưởng Tô, bây giờ anh còn muốn từ chối giúp tôi nữa không? Chắc anh biết một vị nửa bước đại sư võ đạo có ý nghĩa như nào ở tỉnh Giang Nam.”
“Tôi nói rồi, không có hứng thú.”
Tô Vũ ngẩng mặt lên, anh bình tĩnh nhìn Dương Võ Bưu.
Nhưng chỉ với một ánh mắt.
Lại khiến trái tim Dương Võ Bưu run lên. Nhưng ngay sau đó, Dương Võ Bưu hồi thần lại, anh ta lại hẹn quá hóa giận nói: “Hội trưởng Tô, Phòng thương mại Lộc Nguyệt có thể sống yên ở Giang Nam, đó là vì có nhà họ Chúc ở Nam Lăng, nhưng anh có từng nghĩ qua, rồng mạnh cũng không đè được rắn bản địa. Suy cho cùng, nhà họ Chúc không phải thế lực ở Giang Nam chúng ta, đợi tiền bối Chúc Lăng Thiên và cô chủ Chúc Văn Trúc rời khỏi Giang Nam, sau này còn ai có thể làm chỗ dựa cho anh ở Giang Nam này?”
“Bây giờ anh giúp tôi một lần.”
“Sau này khi hội trưởng Tô gặp khó khăn, đương nhiên Dương Võ Bưu tôi sẽ không thấy chết không cứu!”
“Gặp khó khăn?” Nghe thấy chữ này, Tô Vũ bật cười: “Chuyện của tôi, không nhọc Dương Võ Bưu anh phải lo. Quản lý Trần, tiên khách.”
“Anh”
Thấy Tô Vũ không chịu nghe, Dương Võ Bưu kìm cơn giận rồi nói: “Tốt, tốt, tốt! Hội trưởng Tô, tuổi trẻ khí thịnh tất nhiên là chuyện tốt, nhưng cương thì dễ gấy, nhu thì trường tồn. Đường còn dài, hy vọng một ngày nào đó, hội trưởng Tô đừng có mà tới cầu xin tôi giúp đỡ. Không thì, hừ hừ!”
Thả lời hung dữ xong.
Dương Võ Bưu đi thẳng ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Sau khi anh ta đi.
Trần Bách Phú lập tức nhìn Tô Vũ với vẻ mặt khổ tâm: “Hội trưởng Tô, vừa nấy cậu không nên từ chối Dương Võ Bưu. Bây giờ anh ta đã trở thành nửa bước đại sư võ đạo, e là có rất nhiều thế lực ở Giang Nam muốn lôi kéo anh ta.”
“Chúc Lăng Thiên có lôi kéo Dương Võ Bưu không?”
Tô Vũ không trả lời, anh chỉ mỉm cười hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là Chúc tiền bối sẽ không, ông ấy là tông sư truyền kỳ, làm gì ông ấy đi để ý một nửa bước đại sư võ đại nho nhỏ chứ?”
Trần Bách Phú lắc đầu.
“Người mà đến Chúc Lăng Thiên còn không thèm quan tâm, tại sao tôi còn phải lôi kéo?”
Tô Vũ ý vị sâu xa nói, mà anh vừa dứt lời thì điện thoại reo lên, trong điện thoại truyền ra giọng nói sốt ruột của Lý Quế Phương: “Tô Vũ, cậu đang ở đâu vậy? Lục Như Hoa và người khác đánh nhau, cậu còn không mau đến đây hỗ trợ?”