Chương 42: Để nói sau đi
Thấy Chu Tử Lăng nói với vẻ thâm ý sâu xa, Tô Vũ lắc đầu tỏ vẻ anh không nghĩ vậy: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, anh nghĩ với thân phận của tôi, tôi sẽ để ý đến chút rắc rối đó sao?”
“Thân phận của anh?”
Chu Tử Lăng sửng sốt, sau đó anh ta cười to: “Tô Vũ, một người miền núi như anh thì có thể có thân phận gì? Anh…”
Đang nói thì điện thoại của Chu Tử Lăng reo lên.
Sau khi nhìn thấy số điện thoại gọi tới, mặt anh ta biến sắc, sau đó anh ta rời đi với vẻ mặt lo lắng.
Chu Tử Lăng vừa đi.
Thì Trần Bách Phú đi ra từ Phòng thương mại Lộc Nguyệt, ông ta nhìn thấy Tô Vũ và Chu Tử Lăng có vẻ có quen biết, vì thế ông ta dè dặt tiến lên nói: “Tổng giám đốc Tô, cậu quen Chu Tử Lăng kia à?”
“Ừ, anh ta là chồng của chị họ vợ tôi.”
Tô Vũ gật đầu.
“Hóa ra Chu Tử Lăng là thân thích của tổng giám đốc Tô à?”
Trần Bách Phú hốt hoảng, sau đó ông ta mỉm cười nói: “Nếu Chu Tử Lăng đã là thân thích của tổng giám đốc Tô, vậy nể mặt tổng giám đốc Tô, tôi sẽ không so đo năm mươi vạn mà anh ta lừa Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng ta nữa.”
“Lừa tiền?”
Tô Vũ sửng sốt: “Chuyện này là sao?”
“Chẳng lẽ tổng giám đốc Tô không biết à? Trước đây, Chu Tử Lăng này là một tên lừa đảo tài chính. Anh ta đã lừa tiền của rất nhiều công ty ở thành phố Kim Lăng. Nếu không sao anh ta mở được công ty?”
Trần Bách Phú nói xong, ông ta lại cười: “Nhưng dạo này Chu Tử Lăng khá chật vật.”
“Vì sao?”
Tô Vũ thuận miệng hỏi.
“Bởi vì Dương Võ Bưu đã trở lại.”
Trần Bách Phú giải thích: “Dương Võ Bưu là võ giả cửu phẩm, ông trùm xã hội đen của thành phố Kim Lăng chúng ta, một lần tình cờ anh ta đã đánh nhau với con trai của bí thư Trần ở Giang Nam, vì thế anh ta bèn rời khỏi
thành phố Kim Lăng, đi làm đàn em cho con trai của bí thư Trần mấy năm.”
“Nhưng dạo gần đây, con trai của bí thư Trần đã đổi một đám đàn em khác, nên Dương Võ Bưu liền về Kim Lăng.
“Dương Võ Bưu về Kim Lăng thì có liên quan gì với Chu Tử Lăng?” Tô Vũ không hiểu.
“Bởi vì năm đó Chu Tử Lăng từng lừa tiền của Dương Võ Bưu! Hơn nữa con số còn không nhỏ, hẳn hai nghìn vạn.”
Trần Bách Phú nghiêm mặt nói: “Mấy hôm trước, tôi nghe nói Dương Võ Bưu chuẩn bị tìm người xử lý Chu Tử Lăng.”
Dừng một lát, Trần Bách Phú lại sửa lời: “Tổng giám đốc Tô, nếu Chu Tử Lăng đã là thân thích của ngài, vậy Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng ta có cần giúp anh ta không?”
“Để nói sau đi.”
Tô Vũ phất tay.
Về Chu Tử Lăng ý hả? Anh chẳng có hảo cảm gì. Chu Tử Lăng sống hay chết? Anh chẳng quan tâm.
Cùng lúc đó. Ở thôn Đông Giao thành phố Kim Lăng.
Lục Như Hoa nhìn mảnh đất rộng mấy trăm mẫu vẫn chưa khai phá được trước mặt, vẻ mặt cô rất xấu.
Mảng đất này.
Chính là mảnh đất xây ‘trường âm nhạc quốc tế của nhà họ Chúc. Nhưng giờ phút này, lại có một hộ dân không chịu di dời.
Lục Như Hoa đã tìm người đi thuyết phục, nhưng kết quả… chỉ đổi lại những lời chửi bới và sỉ nhục đổ lên đầu.
“Cô Lục, hộ gia đình đó không chịu chuyển đi, dự án của chúng ta cũng không tiến hành được.”
Một người phụ trách xây dựng nhìn Lục Như Hoa với vẻ mặt khó xử. “Các anh về trước đi, để tôi nghĩ cách tiếp.” Lục Như Hoa mặc bộ trang phục công sở, cô gượng cười.
Đợi sau khi người phụ trách xây dựng đưa các nhân viên thi công đi xong. Lúc này, Lục Như Hoa mới gõ cửa hộ gia đình kia: “Bà ơi, cháu…”
“Cút, cút nhanh cho tôi! Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không chuyển đi!”