Chương 25: Tổng giám đốc Tô?
Trần Bách Phú vội vàng tự tát mình hai cái, sau đó ông ta cười làm lành nói: “Tổng giám đốc Tô, thật ngại quá, tại tôi dùng người không thỏa đáng nên mới để xảy ra chuyện không vui như hôm nay.”
“Thôi được rồi, không liên quan đến ông.” Tô Vũ lắc đầu, bây giờ anh định đi ra khỏi Phòng thương mại Lộc Nguyệt. Nhưng lúc này.
Lại có một ông lão tóc bạc mặc bộ vest màu nâu đi tới đây. Ông lão tóc bạc vừa nhìn thấy Trần Bách Phú, liền cầu khẩn: “Quản lý Trần, lần này ông nhất định phải giúp tôi. Khách sạn quốc tế Hạn Phi chúng tôi gặp vấn đề về dòng tiền, ông cho tôi mượn hai trăm triệu, sau đó…”
“Khụ khụ, ông Liễu, bây giờ ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt tôi nói cũng không có tác dụng, ông muốn mượn tiền, thì phải hỏi tổng giám đốc Tô của chúng tôi. Trân Bách Phú ngắt lời ông lão tóc trắng tới mượn tiền.
“Tổng giám đốc Tô?” Liễu Nguyên Thanh ngạc nhiên nhìn sang Tô Vũ.
“Đúng vậy, cậu ấy chính là chủ tịch tân nhiệm của Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng tôi, cậu Tô Vũ.”
Dừng một lát, Trần Phú Bách lại bổ sung thêm: “Chúc Lăng Thiên tiền bối là người bổ nhiệm cậu ấy.”
Hít. Nghe thấy ba chữ Chúc Lăng Thiên, Liễu Nguyên Thanh lập tức rùng mình.
Đó là tông sư truyền kỳ của tỉnh Thục Châu, thực lực của ông ấy còn cơ hơn bí thư Trần nửa phần.
“Chào tổng giám đốc Tô, tổng giám đốc Tô tuổi còn trẻ đã có thể đảm đương vị trí chủ tịch của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, cậu đúng là anh tài kiệt xuất, anh hùng thiếu niên!”
Sau khi nịnh hai câu, Liễu Nguyên Thanh lại làm ra vẻ lấy lòng rồi nói: “Cái kia, tổng giám đốc Tô, tôi có thể mượn trước hai trăm triệu ở Phòng thương mại Lộc Nguyệt được không? Ngài yên tâm, tháng sau, không, cùng lắm là nửa tháng, tôi nhất định sẽ trả đủ! Tiền lãi tôi cũng không thiếu một xu!”
Nói xong, Liễu Nguyên Thanh thấp thỏm chờ Tô Vũ trả lời.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận dè dặt của Liễu Nguyên Thanh, Trần Bách Phú cũng nói nhỏ với Tô Vũ: “Tổng giám đốc Tô, ông Liễu đã hợp tác với Phòng thương mại Lộc Nguyệt chúng ta rất nhiều năm, ông ấy rất giữ chữ tín. À, phải rồi, khách sạn quốc tế Hạn Phi của ông Liễu còn là địa điểm tổ chức hôn lễ xa xỉ nhất ở tỉnh Giang Nam. Rất nhiều minh tinh và công chúa đều tổ chức hôn lễ ở khách sạn của ông ấy. Nếu sau này ngài có bạn bè muốn tổ chức hôn lễ ở khách sạn quốc tế Hạn Phi, ngài cứ gọi điện dặn ông ấy là được, hoàn toàn không cần hẹn trước.”
“Nếu ông ấy là người giữ chữ tín, vậy cho ông ấy mượn hai trăm triệu đi.” Tô Vũ cũng không làm khó Liễu Nguyên Thanh. “Cảm ơn tổng giám đốc Tô, cảm ơn tổng giám đốc Tô.”
Liễu Nguyên Thanh nghe thấy vậy thì mừng rỡ, ông ấy vội vàng cúi người cảm ơn Tô Vũ.
Mà đúng lúc này.
Điện thoại của Tô Vũ reo lên, cô vợ Lục Như Hoa gọi cho anh.
“Tô Vũ, anh đang ở đâu vậy? Lát nữa chị họ em sẽ đính hôn ở biệt thự nhà họ Lục, anh xong việc nhớ qua nhé, đừng đến muộn đó.” Trong điện thoại vang lên lời dặn dò của Lục Như Hoa.
“Được, anh qua luôn.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Vũ đi tới biệt thự nhà họ Lục.
Lúc này, biệt thự nhà họ Lục đã treo đầy chữ ‘hỉ màu đỏ rực rỡ.
“Tô Vũ, anh tới rồi à.”
Lục Như Hoa trang điểm nhẹ, ngoại hình thanh nhã, cô tiến lên khoác tay Tô Vũ.
“Hôm nay người chị họ nào của em đính hôn vậy?” Tô Vũ tò mò hỏi: “Chúng ta có cần chuẩn bị quà không?”
“Không cần.”
Lục Như Hoa lắc đầu, sau đó cô chỉ vào Lưu Văn Đồng đang được mọi người vây quanh.
“Là cô ta à?”
Tô Vũ nhận ra Lưu Văn Đồng, bởi vì đối phương là con gái của Lục Cầm Tâm, cái đứa con gái học sinh hỏi đi du học nước ngoài.
“Chị họ em vốn không định đính hôn sớm như này đâu, nhưng vì cô ba bị liệt chân, cho nên chị ấy muốn kết hôn sớm, một là để xung hỉ, hai là để cô ba yên tâm.”
Lục Như Hoa cứ thế kể cho Tô Vũ nghe.