Chương 4: Sau cơn mưa
Tần Hàm không ngờ mình lại có thể gây ra hiểu lầm lớn như vậy, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Cô chắc chắn không thể nói với anh rằng mình đã nhìn thấy một bức tranh minh họa trong cuốn sách lịch sử ở thư viện và cảm thấy thanh kiếm sắc bén ẩn trong bức tranh tối tăm ấy rất giống anh.
Nói ra cứ thấy ngớ ngẩn làm sao.
Không chừng còn làm cho người ta tưởng đâu cô đang nhớ thương gì họ cũng nên.
Tần Hàm ôm cây xương rồng nhỏ ngập ngừng giải thích: “Tại em không biết tên của anh, cũng không biết nên xưng hô với anh như thế nào.”
“Trương Úc Thanh.”
“Là họ Trương có bộ cung và bộ trường đó sao?”
“Ừ.”
“Ngọc trong từ ngọc thạch ạ?”
“… Là Úc, chữ hữu có tai.”
“Ồ, vậy còn /qing/ thì sao? Là chữ /qing/ nào thế?”
“…”
Trương Úc Thanh đi phía trước dừng bước quay đầu lại nhìn Tần Hàm, có hơi khó tin.
Anh hiếm khi gặp người nào như vậy, chẳng biết sau này có gặp lại nhau nữa không mà cứ muốn hỏi rõ từng chữ trong tên anh.
Có thể đây là tật xấu chung của học sinh ngoan chăng. Làm cái gì cũng phải nghiêm túc hơn người khác.
Tần Hàm mặc cái áo thủy thủ ngắn tay, quần short denim và buộc tóc đuôi ngựa cao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không hề trang điểm, vài sợi tóc rủ xuống quét qua đuôi lông mày, nét mày cong tự nhiên trông đẹp hơn nhiều so với các kiểu phun xăm ở Hàn và Nhật.
Nhìn qua dáng vẻ cũng thông minh lanh lợi, có điều ăn nói thật thà như vậy thì biết ngay là một cô gái ngốc nghếch, không có mưu mô gì.
Trương Úc Thanh thu hồi ánh mắt. 𝙏𝗋ải 𝙣ghiệm đọc t𝗋𝙪yệ𝙣 số 1 tại — t 𝗋 ù m t 𝗋 𝙪 y ệ 𝙣.𝙫𝙣 —
Cũng đúng thôi, nhìn nhỏ tuổi như vậy mà.
Đoán chừng chỉ là học sinh cấp hai, có thể có tâm cơ gì được chứ?
Tần Hàm không biết trong lòng Trương Úc Thanh đã hạ cô xuống thành học sinh cấp hai, vẫn cười rạng rỡ tiếp tục suy đoán: “Là Khuynh trong khuynh thành, hay là Khinh trong dịu dàng ạ?”
“Là Thanh trong từ màu xanh”
“Trương Úc Thanh.”
Tần Hàm nhỏ giọng lặp lại cái tên này, cười nói: “Tên của anh thật đặc biệt nha.”
Trương Úc Thanh không nói gì, nhưng Tần Hàm cảm thấy đã biết được tên rồi thì không còn là người xa lạ nữa. Sự xấu hổ của ngày hôm qua cũng tan thành mây khói.
Cô ôm cây xương rồng nhỏ nhảy lên nhảy xuống, chiếc túi đeo vai cũng nảy lên theo chuyển động của cô rồi nhẹ nhàng rơi xuống vòng eo mảnh khảnh.
“Em tên là Tần Hàm, Tần trong Tần Thủy Hoàng. Còn Hàm là chữ hàm (晗) có bộ nhật (日) nằm cạnh chữ hàm (含) gồm chữ kim (今) cộng thêm bộ khẩu (口), nghĩa là trời hừng sáng.
Cô vừa nhảy vừa nói xong, giây tiếp theo đôi giày trắng đã giẫm vào vũng bùn, vài giọt bùn nhỏ bắn lên tung tóe.
Trương Úc Thanh: “…”
Thời tiết tháng sáu ở thành phố Đế Đô rất nóng, tiếng ve không ngừng kêu râm ran dưới bóng cây.
Có lẽ là do hôm qua trời mưa to quá, những thành phố khô cằn ở phía Bắc bây giờ trông hơi giống Tứ Xuyên và Trùng Khánh, trời oi bức mang theo hơi ẩm khiến người ta khó chịu.
Tần Hàm nhảy lò cò hai cái, vẻ rạng rỡ ban nãy đã không còn, dường như bị ánh mặt trời thiêu đi mất, vẻ mặt cô buồn bã nói: “Thôi xong, nước ngấm vào giày mất rồi.”
Trương Úc Thanh thản nhiên vẫy tay: “Trong tiệm có dép lê, em vào đó dùng máy sấy để hong khô giày đi.”
Kỳ thực Tần Hàm rất ngại khi lại làm phiền người khác. Dẫu sao bọn họ cũng chỉ mới quen biết nhau hôm qua, cô lại để người ta tắt giúp cái bộ phim bậy bạ kia, trú mưa nhờ dưới mái hiên, rồi lại mượn ô, bây giờ còn phải đến tiệm người ta hong giày.
Nhưng dường như cũng chẳng còn cách nào khác, Tần Hàm gật đầu: “Trương Úc Thanh, anh thật là tốt bụng.”
Trương Úc Thanh chẳng hiểu sao mình bị gắn cho cái mác người tốt: “… A.”
Tần Hàm đi theo Trương Úc Thanh vào trong tiệm.
Thấy anh luôn đeo găng tay cao su màu đen, Tần Hàm tưởng rằng anh làm nghề trang trí nội thất.
Diện tích cửa tiệm không lớn nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.
Gạch men sứ màu trắng được lau dọn không vương lại hạt bụi, bên phải cửa sổ đặt một cái bàn gỗ dài, chiếc quạt điện đời cũ đang thổi mấy bản phác thảo trên bàn.
Tần Hàm lại ngửi thấy một mùi hương thanh mát như trong rừng trúc.
Có lẽ vì trần nhà khá cao nên xây thêm một tầng nhỏ nữa trong cửa tiệm, cảm giác giống như một căn hộ có gác xép.
Tay vịn cầu thang màu đen bằng sắt, bên cạnh cầu thang còn đặt một cái giá vẽ treo bản phác thảo còn đang vẽ dở trên đó.
Tần Hàm nhìn bút chì trên bàn, có hơi tò mò: “Anh là họa sĩ à?”
“Thợ xăm.”
Tần Hàm im lặng một lát, cô không phải kiểu con gái giỏi giao tiếp cho lắm, chủ đề gì cũng có thể tiếp chuyện được, hơn nữa cô lại không hiểu biết gì về xăm hình.
Đối với xăm hình mà nói, cô gần như mù tịt, ấn tượng duy nhất của cô là hồi cấp ba, hình như là năm lớp 11, cô nghe nói trong trường có một nam sinh xăm lên người.
Đại khái là trong một buổi chào cờ, nam sinh đó bị gọi lên bục kéo cờ để đọc một bản kiểm điểm khá dài.
Thời cấp ba, mọi người đều không có tí kiên nhẫn nào ngồi nghe những bài phát biểu trong buổi chào cờ, nhưng ngày đó trong lúc nam sinh đọc bản kiểm điểm, Tần Hàm cảm nhận rõ ràng mọi người xung quanh đang thảo luận rất sôi nổi.
Hôm đó cô có hơi buồn ngủ nên không nghe kỹ lắm, khi quay về phòng học cô đi ngang qua phòng giáo viên thì thấy nam sinh kia đang cúi đầu đứng trong phòng, chắc là bị gọi phụ huynh đây mà.
Tần Hàm lúc đó rất thắc mắc, xăm mình là chuyện nghiêm trọng tới vậy sao?
Có lẽ là cực kì nghiêm trọng, bởi vì trong buổi sinh hoạt lớp tuần đó, cô chủ nhiệm lớp Tần Hàm dùng cả nửa tiết để nhấn mạnh vấn đề này, nhiều lần cảnh cáo học sinh trong lớp không được xăm hình.
Cho nên trong nhận thức của Tần Hàm thì việc xăm trổ, hút thuốc, đi chơi net đều giống nhau, đều là những thứ không tốt lành gì.
Nhưng bây giờ mà im lặng luôn thì có vẻ không được hay cho lắm, cô rặn mãi mới ra một câu cứng nhắc: “… Nghề này cũng thật đặc biệt.”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tần Hàm đã nói “Thật đặc biệt” hai lần.
Nhưng Trương Úc Thanh nghe ra được khi cô nói đến nghề nghiệp của anh lại không có tâm như lúc cô khen tên anh đặc biệt.
Hình tượng thợ xăm trong tưởng tượng của Tần Hàm không phải kiểu như Trương Úc Thanh.
Cô lặng lẽ nhìn cánh tay Trương Úc Thanh, vô cùng sạch sẽ, một chút hoa văn cũng không có.
Cổ cũng sạch, da dẻ trắng trẻo, chỉ có yết hầu nhô ra.
“Nhìn cái gì đó.”
Tần Hàm giật mình, vội vàng rời mắt khỏi yết hầu của anh: “Anh không có hình xăm.”
“Có.”
“Không có mà.”
Tần Hàm lại liếc nhìn Trương Úc Thanh: “Em không nhìn thấy.”
Trương Úc Thanh nói: “Ở nơi mà em không thấy được.”
Lúc này Tần Hàm mới phản ứng lại. Ở chỗ nào mà cô không nhìn thấy được…
Đôi mắt Tần Hàm liếc nhìn áo phông ngắn tay màu đen của Trương Úc Thanh một vòng, lại nhìn xuống quần jean của anh, sau đó nghe được giọng nói mang theo ý cười: “Em nhìn đi đâu thế hả?”
“Em không có nhìn!” Tần Hàm thẳng thừng phủ nhận.
Tiệm xăm lớn như vậy, trong phòng xăm đóng cửa kín mít ở tầng dưới, có một vị khách đang nằm sấp nghỉ ngơi với cánh tay được xăm gần một nửa.
Không gian còn lại là tiền sảnh.
Anh cho rằng cô bé da mặt mỏng lắm, khả năng cao là sẽ thấy ngại khi thay giày trước mặt người lạ, Trương Úc Thanh không nghĩ nhiều mà dẫn cô lên phòng ngủ của anh trên lầu.
Đi đến cửa phòng ngủ rồi anh mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Đưa một cô bé vào phòng ngủ của mình… Hình như càng không thích hợp thì phải?
Tần Hàm không biết làm sao, từ lúc theo Trương Úc Thanh lên lầu thì chỉ chú ý đến đôi giày của mình.
Cầu thang được trải vải nhung đen, cô sợ đôi giày dính bùn của mình sẽ làm bẩn sàn nhà trong tiệm người ta nên mỗi bước đi đều bám vào tay vịn cầu thang, gần như là nhảy lò cò.
Cảm giác được Trương Úc Thanh dừng lại, cô cũng dừng bước theo, nhìn về phía trước thăm dò.
Bên trái Trương Úc Thanh có một cánh cửa màu nâu, tay anh đang đặt trước tay nắm cửa. Sau đó anh thoáng khựng lại rồi cười nhẹ một tiếng, cả người đột nhiên đổi hướng, đẩy cánh cửa bên phải ra, hất cằm: “Vẫn nên vào đây đi.”
Phòng chứa đồ bị đẩy ra, nhìn bên trong không được ngăn nắp như ở ngoài tiệm, không có cửa sổ nên ánh sáng cũng ít đi.
Tần Hàm đứng trước cửa đang định nói lời cảm ơn thì nhìn thấy đồ đạc trong phòng, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Bên trong phòng chứa đồ có một cái giường.
Chiếc giường này trông khá thô sơ, ván giường làm bằng gỗ, không có đệm, cũng chẳng có gối.
Nhưng cấu tạo của giường rất phức tạp, có một cái dàn khung bằng sắt, những vòng vải bông màu trắng treo lủng lẳng như còng tay, còn có mấy món đồ y hệt lò xo và cả dây da đen.
Dường như có thể treo người lên trên đó. Hoặc có thể trói chặt người ta vào giường.
Sự hiện diện của chiếc giường này đã khiến căn phòng chứa đồ nhá nhem tối mang lại cảm giác ái muội nguy hiểm.
Ánh mắt Tần Hàm rơi vào đống đồ kim loại không biết tên kia, dần dần trở nên hoang mang.
Một loạt từ ngữ không mấy hay ho hiện lên trong đầu cô, ngày càng phóng đại, thậm chí cô còn nghĩ đến việc bị giam cầm.
Trương Úc Thanh đang định tìm một đôi dép cho Tần Hàm thay thì quay lại nhìn thấy vẻ mặt của cô, không khỏi nhướng mày.
Cô bé này đang nghĩ gì đều viết rõ ràng hết lên mặt, Trương Úc Thanh liếc nhìn đồ đạc trong phòng rồi khẽ “chậc” một tiếng.
Trên bức tường đối diện với cửa là một đống bản vẽ hình xăm đã vứt đi, trên cùng là một mẫu hình xăm full lưng, trông chẳng giống người tốt theo quan niệm truyền thống gì cho cam.
Đó là bức tranh sư tử hoang dã đang gầm thét, rất giống phong cách của bọn người chơi bời lêu lỏng.
Điểm quan trọng của bức tranh này là bản vẽ hiệu ứng mà Trương Úc Thanh in ra theo yêu cầu của khách hàng, xăm hình kín hết lưng.
Nhìn chiếc giường Pilates, Trương Úc Thanh lại cười.
Anh liếc mắt về phía Tần Hàm một cái.
Mặt cô bé vốn đã đỏ bừng, tay dùng sức cầm chặt chậu xương rồng, có thể thấy được cô đang bất an.
Trương Úc Thanh không nói cho Tần Hàm biết đây là giường Pilates.
Cũng không phổ cập kiến thức cho cô, Pilates gần giống với Yoga.
Anh tựa người vào cửa, vô cùng thích thú trêu cô: “Sao thế, em cảm thấy anh không phải là người tốt nữa à?”
Tần Hàm cứng đờ mà xoay người, không trả lời lại, ánh mắt ngày càng cảnh giác hơn.
Trương Úc Thanh từ từ giơ tay lên, ngón trỏ móc vào tháo khẩu trang ra.
Anh chỉ vào gương mặt của mình, trêu chọc cô: “Cô bé, kẻ xấu sẽ không đẹp trai như vậy đâu.”
Đang nói chuyện thì có tiếng mở cửa ở tầng dưới, tiếp theo là giọng của một người phụ nữ: “Anh Thanh? Em nghỉ ngơi ổn cả rồi, đi trước nhé?”
“Ừ.”
Đó là người phụ nữ với cánh tay xăm đầy hoa văn trong phòng xăm ở tầng dưới, chắc là đến lúc phải về rồi.
Trương Úc Thanh đứng dậy, chuẩn bị đi xuống tầng dưới.
Suy cho cùng cũng là khách hàng mà, phải xuống tiễn người ta chứ.
Trước khi rời đi, anh chỉ vào phòng chứa đồ: “Cái này gọi là giường Pilates, một dụng cụ tập thể hình.”
Sau đó anh chỉ vào mình: “Anh, là người đứng đắn, hiểu chưa?”
Người phụ nữ ở tầng dưới lại nói vọng lên: “Này, thanh toán tiền trước nhé. Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rồi… Một giờ là bao nhiêu tiền ấy nhỉ?”
“Có điều kỹ năng của anh Thanh rất tốt, làm không hề đau chút nào. Em còn ngủ được một lát nữa, thấy rất thoải mái.”
Người phụ nữ đang duỗi người vặn eo lẩm bẩm một mình, lẩm bẩm xong lại cất cao giọng: “Chiều mai làm tiếp nhé?”
Trương Úc Thanh cảm thấy tư duy của cô bé lại chạy lạc đi đâu mất rồi, anh ngước mắt lên, quả nhiên thấy Tần Hàm đột nhiên nhìn về phía mình, trong mắt viết năm chữ thật lớn – Anh, không, phải, người, tốt.
Trương Úc Thanh: “…”