Chương 3: Sau cơn mưa
Tình bạn suốt ba năm cấp ba bỗng dưng xuất hiện tấm kính mờ ngăn cách, khó có thể nhìn thấu được.
Tần Hàm còn nhớ cái lần kể cho Hồ Khả Viện nghe chuyện “Nhất kiến chung tình” là năm lớp mười.
Lúc ấy cô và Hồ Khả Viện ngồi bàn trước bàn sau, trong giờ nghỉ trưa, bọn con trai không chịu ngồi yên mà chạy ra ngoài chơi bóng rổ. Hai người các cô đi vệ sinh trở về liền tụm lại một chỗ, dùng cái rèm màu xanh da trời che đi ánh nắng gay gắt của buổi trưa, ghé sát vào nhau thì thầm to nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Tần Hàm nói chuyện đó với người khác, trước kia cô chỉ viết trong nhật ký của mình mà thôi.
“Là chuyện nhiều năm về trước.”
Tần Hàm hắng giọng nói, có chút trịnh trọng, giả vờ bày ra bộ dáng thâm tình.
Cô chỉ vừa bắt đầu câu chuyện Hồ Khả Viện đã cười phá lên: “Tần Hàm, cậu giống bà cụ non thật đó.”
“Im lặng trước đã, bà cụ non này sẽ kể lại tình sử cho cậu nghe.”
“Ha ha ha vậy cậu mau kể đi! Mình tuyệt đối không cắt ngang nữa đâu!”
Hồ Khả Viện làm động tác kéo khoá miệng lại, ra hiệu cho Tần Hàm biết cô đã bật chế độ im lặng rồi.
Đó là lúc Tần Hàm còn học cấp hai, nhà trường tổ chức một chuyến đi đến Bảo tàng địa chất.
Xe buýt lớp Tần Hàm bị kẹt ở ngã tư đường, ngoài cửa sổ là một cái công viên, bãi cỏ bên cạnh cắm đầy lá cờ màu sắc sặc sỡ của trường Đại học Sư phạm nổi tiếng trong thành phố, cũng không biết là đang diễn ra hoạt động gì nữa.
Ở mấy cái ngã tư, tài xế đạp phanh rất gấp khiến Tần Hàm cảm thấy hơi say xe.
Chủ nhiệm lớp không ngồi trên xe, hai nam sinh đằng sau tò mò hỏi về gia đình đối phương, còn tự nhận mình là bố của người kia, giành nhau cái điện thoại để chơi game.
Phía trước là hai bạn nam đang lớn tiếng tranh luận với cậu bạn mập mạp ngồi cạnh Tần Hàm xem ngôi sao bóng rổ nào giỏi nhất.
Trên xe quá ồn ào làm Tần Hàm ngày càng khó chịu.
Cô mở cửa sổ xe ra để hít thở không khí.
Trong làn gió có mang theo hương cỏ cây thoang thoảng, phía xa xa truyền đến tiếng cười lớn, Tần Hàm vô thức nhìn sang thì thấy mấy chàng trai trẻ tuổi mặc đồ thể dục màu trắng.
Ánh nắng chiếu lên bộ đồng phục màu trắng có hơi loá mắt.
Trong đó có một anh trai cực kỳ nổi bật, anh ấy rất cao, tay áo đồ thể dục xắn lên tới khuỷu tay lộ ra đường cong cơ bắp chạy dọc theo cánh tay, đang thong dong ném mũi tên đi.
Ngay khi mũi tên được phóng ra, bàn tay giơ trên không trung của anh chuyển thành số “1”.
Giống như đã nắm chắc phần thắng rồi vậy.
Đuôi mũi tên là một chiếc lông vũ màu nhạt, vẽ ra một vòng cung xinh đẹp trên không trung rồi chuẩn xác lọt vào thùng gỗ cách đó vài mét.
Mọi người xung quanh anh đều hò hét, có người còn huýt sáo nữa, mà cái anh trai kia một chút “khiêm tốn” cũng không có, tùy tiện đưa tay vuốt tóc mái rồi cười nói: “Ném bừa thôi.”
Dưới ánh mặt trời xán lạn, anh đứng ở nơi đó nở nụ cười.
Vào khoảnh khắc chàng trai ấy cười lên, Tần Hàm bỗng nhiên cảm thấy thật có lỗi với giáo viên dạy Văn, cô không nghĩ ra được từ nào để có thể miêu tả anh cả.
Lúc kể chuyện này cho Hồ Khả Viện nghe, cô nghĩ thầm:
Đó có lẽ là loại khí phách chỉ có ở thiếu niên. Mà mùa hè oi bức năm ấy, Tần Hàm vì say xe nên mới ghé vào cửa sổ vừa hay thấy được cảnh tượng này không khỏi kinh ngạc.
Khi đó cô nghĩ, sau này mình lớn lên nhất định sẽ tìm một người bạn trai như vậy.
Thật ra mặt mũi anh trai đó ra sao cô cũng không nhớ nữa, “Nhất kiến chung tình” chẳng qua chỉ là nói đùa chút thôi, ngày đó kể cho Hồ Khả Viện nghe, trong lòng cô đã biết rõ điều này.
Tần Hàm thật sự xem Hồ Khả Viện là bạn thân nên mới nói ra tâm sự thiếu nữ đầy ngại ngùng này cho cô ấy nghe, thẳng thắn kể lại khoảnh khắc trái tim mình rung động.
“Mình còn hy vọng tắc đường lâu thêm chút nữa, đáng tiếc đợi có hai cái đèn đỏ thôi xe buýt đã lăn bánh mất tiêu rồi.”
Tần Hàm ôm mấy quyển sách mượn ở thư viện về nhà, đặt chúng lên trên bàn học.
Lúc chia tay, Hồ Khả Viện nói “Bai bai” nhưng cô chỉ uể oải giơ tay lên vẫy vẫy vài cái.
Ngày hôm sau, thời tiết trong thành phố quang đãng nắng ấm, một tia nắng chiếu rọi lên bàn học, cuốn sách lịch sử dày cộp đang mở ra nằm trên đó, thanh bảo kiếm trong tranh minh họa bị mặt trời chiếu sáng một góc.
Tần Hàm chuẩn bị đến phố Dao Nam Tà để trả lại cái ô.
Lúc bước chân ra cửa thì Hồ Khả Viện gọi điện tới.
Cô ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, đột nhiên xin lỗi: “Mình xin lỗi cậu, Tần Hàm.”
Tần Hàm bên này cũng im lặng nốt, cô không giỏi cãi nhau cho lắm.
Cô thuộc kiểu con gái ngoan ngoãn được bao bọc trong một gia đình hạnh phúc.
Hồi cấp hai có một đề cô giải mãi không ra đáp án, Tần Hàm vò đầu bứt tai tính toán suốt cả tiết học, lúc hết tiết bạn cùng lớp ngồi trước bảo cô đừng tính nữa, nhất định là đáp án sai rồi.
Tần Hàm lấy làm ngạc nhiên: “Bài thi sao mà sai được?”
Giáo viên luôn đúng, sách vở không thể sai, đến khi lên cấp ba cô vẫn ôm khư khư lối suy nghĩ này, cái gọi là phản nghịch tuổi dậy thì một chút cũng không dính dáng đến cô.
Bởi vì không màng thế sự nên tính tình cũng cực kỳ tốt.
“Tần Hàm, ngày hôm qua cậu giận mình phải không, xin lỗi cậu, mình thực sự sai rồi, không nên nói chuyện đó trước mặt Từ Duy Nhiên.”
Giọng điệu Hồ Khả Viện mềm mỏng, Tần Hàm cũng không phải loại người hay so đo, cô im lặng một chốc liền mủi lòng: “Bỏ đi, không có gì to tát đâu.”
Hồ Khả Viện lập tức vui vẻ trở lại: “Thế lát nữa chúng ta đi ăn bánh ngọt đi, trên đường Thể Dục có một tiệm bán Crepe ngàn lớp siêu ngon luôn. Trong tiệm còn có mèo Garfield và mèo Mỹ lông ngắn để sờ nữa.”
“Bây giờ mình phải ra ngoài một chuyến, hẹn buổi chiều nhé.”
“Đi đâu vậy? Đến nhà bà nội cậu à?”
Nếu là trước kia, Tần Hàm nhất định sẽ thành thật nói mình đến phố Dao Nam Tà trả lại chiếc ô, nhưng giờ thì khác, giữa hai người dường như đã xuất hiện một vách ngăn vô hình.
Tần hàm chỉ nói: “Không phải.”
Hồ Khả Viện không tiếp tục hỏi Tần Hàm đi đâu nữa, chỉ cười cười rồi dặn dò cô chiều nay đi ăn bánh ngọt với nhau.
Lúc Tần Hàm tới phố Dao Nam Tà, cô cảm giác như mình đã đi lạc đến nơi khác mất rồi.
Rõ ràng so với con phố yên tĩnh dưới bầu trời giăng đầy mây đen ngày hôm qua hoàn toàn khác nhau.
Bên tấm bia đá đầu phố, có mấy cụ ông ngồi dưới gốc cây đánh cờ, những quân cờ làm bằng gỗ chắc nịch khi hạ xuống bàn cờ phát ra âm thanh chói tai, một ông lão hừng hực khí thế hô to: “Chiếu tướng!”
Cách đó không xa có quầy hàng treo bảng hiệu làm bằng bìa cứng – Nước ô mai ướp lạnh.
Trong cửa sổ tiệm cắt tóc, anh thợ đang cạo râu cho một người đàn ông bằng dao cạo truyền thống.
Có người xách theo giỏ rau dưa đi ngang qua, rồi không biết ai dùng cái radio kiểu cũ mở một khúc hí kịch.
Con phố nhộn nhịp này khác xa với nhận thức thường ngày của Tần Hàm, tựa như chốn Đào Nguyên toạ lạc giữa dòng xe tấp nập và những toà nhà cao chót vót trong thành phố.
Chẳng qua chốn Đào Nguyên này đường xá chẳng ra làm sao cả.
Sau cơn mưa ngày hôm qua, khắp nơi đều là vũng nước hố bùn, một cụ bà đang đẩy một chiếc xe chở đầy cây xanh và hoa, bánh xe bị kẹt trong hố nước, kéo mấy lần cũng không di chuyển được.
Bà cụ buông tay vịn của xe đẩy ra, khập khiễng đi về phía trước để kéo mép xe, bánh xe hơi dịch chuyển nhưng vẫn không ra khỏi hố nước.
Tần Hàm chạy tới, đặt hai tay lên thành xe gỗ, dùng sức đẩy: “Để cháu giúp bà.”
Lúc cô chuẩn bị giúp một tay không nghĩ là xe sẽ nặng như vậy, trên xe đẩy chất đầy chậu hoa, mấy cái chậu nhựa trồng đủ các loại cây lớn bé khác nhau.
Tần Hầm gần như dùng toàn bộ sức lực, đôi giày thể thao màu trắng giẫm lên một đống bùn trên mặt đất mà xe vẫn chưa hề xê dịch tí nào.
“Ai da, cảm ơn cô bé nha, nhưng mà con gầy quá nên không có sức đâu, để bà tự làm thì hơn.” Bà cụ cười nói.
“Bà đừng nóng vội, để cháu thử lại xem.”
Tần Hàm nhét chiếc ô vào trong túi đeo vai, rồi kéo túi ra sau lưng, cô hít một hơi thật sâu dùng sức đẩy về phía trước.
Phía sau không biết tự bao giờ đã xuất hiện một bóng người cao lớn.
Chàng trai đeo găng tay dùng một lần màu đen, bình tĩnh nắm lấy tay vịn của chiếc xe dùng sức đẩy mạnh.
Lúc này Tần Hàm cũng cố gắng đẩy, nhưng chẳng tốn xíu sức lực nào chiếc xe đã được đẩy ra khỏi hố nước.
Tần Hàm không ý thức được có người ở đằng sau giúp cô một tay, ngơ ngơ ngác ngác nhìn thoáng qua bàn tay của mình.
“Quả nhiên sức trẻ có khác, bà đúng là già cả rồi.”
Bà cụ mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn các cháu nhé.”
Tần hàm lúc này mới hoàn hồn.
Cảm ơn các cháu?
Các cháu?
Cô ngạc nhiên ngoái đầu lại, mới thấy người đứng đằng sau mình.
Chàng trai vẫn ăn mặc như ngày hôm qua, áo ngắn tay màu đen, đeo khẩu trang đen, dáng người cao lớn.
Anh đứng dưới cái nắng gắt của buổi trưa đầu hạ, cụp mắt nhìn Tần Hàm rồi kinh ngạc nhướng mày: “Ồ, là em à.”
Cụ bà bán hoa rất nhiệt tình, nhất quyết muốn đưa cho bọn Tần Hàm mỗi người một chậu cây nhỏ: “Thích cái nào thì cứ lấy nha, đây là bà tự trồng đấy, dễ nuôi lắm, mấy chậu này là sen đá, bọn trẻ các cháu không phải đều thích cái này à?”
Tần Hàm có hơi ngại ngùng, liên tục xua tay: “Không cần đâu bà ơi…”
“Chê hoa của bà không đẹp sao?”
“Không phải ạ!”
Tần Hàm có chút sốt ruột, cảm thấy chàng trai phía sau hẳn là có kinh nghiệm ứng phó tình huống này tốt hơn cô, đưa mắt nhìn anh cầu cứu, còn duỗi tay chọc chọc vào mu bàn tay anh.
Người này rõ ràng hiểu ý của cô, nhưng lại cố tình phát ra một tiếng bằng giọng mũi: “Hả?”
Tần Hàm nhìn anh, sốt ruột đến mức muốn nhảy dựng lên.
Chàng trai cười khẽ một tiếng rồi mới dùng giọng điệu thân thiết nói với bà cụ: “Không phải bà muốn đi nhanh ra chợ sao? Còn dây dưa ở đây nữa thì chỗ tốt sẽ bị người ta chiếm hết đấy.”
“Phải để bà cảm ơn cô bé đã chứ.”
Bà cụ và chàng trai này rõ ràng có quen biết nhau: “Cháu thì thôi đi, nhưng cô bé này phải chọn lấy một chậu, coi như đây là tấm lòng của bà.”
Chàng trai hất cằm về phía xe đẩy: “Chọn đi, bà cụ này cứng đầu lắm, em không chọn một chậu bà ấy sẽ không đi đâu.”
Tần Hàm liếc nhanh một vòng, hoa của bà lão thật sự rất đẹp, đều xanh tươi mơn mởn, cô chọn lấy một chậu, cầm lên, thoải mái cười cười: “Cháu thích thích cái này.”
“Đổi đi, cái này không đẹp.” Bà cụ nói.
“Không cần đâu ạ, cháu rất thích chậu này.”
Đó là cái chậu cây duy nhất không được đẹp cho lắm.
Một cây xương rồng nhỏ bằng ngón tay cái, không biết có bị vật gì va phải hay không, thân hình bầu dục ở phía trên hơi nứt ra để vết sẹo màu nâu nhạt.
Chậu cây sứt sẹo này thường không bán được, chỉ có thể tặng cho khách hàng.
Không ngờ cô lại chọn một chậu như vậy, ngay cả chàng trai đang đút tay vào túi quần bên cạnh cũng nghiên đầu nhìn Tần Hàm một cái.
Sau khi bà lão rời đi, Tần Hàm cầm chậu cây xương rồng, tay còn lại lấy ô đưa cho anh: “Cảm ơn chiếc ô và mái hiên của anh ngày hôm qua.”
Chàng trai cầm lấy chiếc ô, nhẹ giọng nói: “Không có gì.”
Tần Hàm nhìn cây xương rồng trong tay, cảm thấy hổ thẹn khi nhận nó. Rõ ràng là do anh ấy giúp đỡ nhưng người nhận được cây xương rồng lại là cô.
Nghĩ đến đây, tai cô lại đỏ lên, đưa chậu cây đến trước mặt anh: “Cây xương rồng này…”
“Bà tặng em thì em lấy đi.”
Cách đó không xa có một cửa tiệm tên “Dưỡng”, thấy anh muốn đi về tiệm, Tần Hàm có chút khẩn trương nhưng lại không biết nên xưng hô thế nào.
Cô chợt nhớ đến hình minh họa trong sách lịch sử, buột miệng gọi: “Kiếm!”
Chàng trai dừng bước, nở nụ cười thâm sâu khó đoán: “Tôi? Hèn*?”
*Kiếm [劍] và hèn [賤] có cách đọc giống nhau. Đều đọc là /jiàn/