Chương 2: Chiếc ô che mưa
Tần Hàm xấu hổ đến ngây người, do dự mấp máy môi, còn chưa kịp nói đã thấy chàng trai kia cầm điện thoại lên.
Anh bấm thoát khỏi bộ phim, rồi đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Âm thanh ái muội trong phim dừng lại, Tần Hàm vẫn còn lúng túng, chỉ cầm một góc điện thoại, lí nhí nói “Cảm ơn”.
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đuôi lông mày chàng trai hơi nhếch lên, hiển nhiên là anh không hài lòng với lời cảm ơn này.
Mặt Tần Hàm vẫn còn nóng bừng, cô có chút sợ anh sẽ nhiệt tình mời mình vào trong trốn mưa.
Vừa mới trải qua chuyện như vậy, cô thật sự không có can đảm ở cùng một chỗ với anh chàng cực kỳ điềm tĩnh này.
Xuất phát từ tâm lý trốn tránh, Tần Hàm xoay người đưa lưng về phía cửa sổ.
Lúc xoay người lại, cô bắt gặp chàng trai trong cửa sổ đang rũ mi mắt xuống.
Dường như anh ta không định nói chuyện với Tần Hàm nữa.
Tần Hàm không dựa vào bệ cửa sổ, cô hơi cứng nhắc đứng dưới mái hiên nhìn những hạt mưa rơi xuống, không khỏi nghĩ ngợi trong lòng:
Hình như lúc nãy anh ấy không nhìn thấy hành động ngốc nghếch của cô, cũng không nghe được tiếng heo kêu của cô đâu nhỉ?
Có lẽ chỉ là vô tình đẩy cửa sổ ra thôi?
Nếu như không nghe thấy, vậy thì cô chẳng có gì phải xấu hổ cả!
Nghĩ đến đây, Tần Hàm nghiêng đầu nhìn trộm chàng trai này một cái.
Vóc người anh cao lớn, đôi mắt cụp xuống, đang đeo một chiếc găng tay cao su màu đen. Đôi găng tay dùng một lần nhàu nát bao lấy bàn tay thon dài, lại bị các khớp xương kéo căng ra, lớp cao su mềm mại khắc hoạ từng đường nét của đôi tay.
Không biết vì sao Tần Hàm bỗng nhiên cảm thấy xương cổ tay nhô lên của anh mang lại cảm giác thật quyến rũ, rất có sức hút của đàn ông.
Trời mưa to làm bùn bắn tung tóe trên mặt đất, đôi giày nhỏ màu trắng của Tần Hàm hơi lùi về phía sau một chút.
Để giảm bớt xấu hổ, cô bèn phá vỡ bầu không khí im lặng này, nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi: “Vừa rồi trước khi mở cửa sổ, anh có nghe thấy tiếng động lạ nào không?”
“Không có.”
Có vẻ như không nghe thấy gì thật?
Phần lớn xấu hổ tích tụ trong đầu đều biến mất, Tần Hàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếc là chỉ mới thở được một nửa, Tần Hàm phát hiện nụ cười giễu cợt kia lại xuất hiện trong đáy mắt anh, trong lòng cô lập tức reo lên hồi chuông cảnh báo.
“Không nghe được âm thanh gì lạ cả.”
Chàng trai đeo xong cả hai chiếc găng tay, rồi cầm chiếc máy giống khẩu súng lục lên, giọng nói ẩn trong lớp khẩu trang tràn ngập ý cười: “Nhưng mà hình như tôi nghe thấy có người đang học tiếng heo kêu thì phải.”
Tần Hàm: “!”
Anh ta nghe thấy mất rồi!
Tần Hàm ngượng chín cả mặt luôn rồi, tình cờ ở góc phố xuất hiện một chiếc xe taxi đề hai chữ “Xe trống”. Cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi tình huống xấu hổ trước mắt.
Tần Hàm lập tức đưa tay ra vẫy gọi taxi. Lúc cô vẫy tay gần như nhảy dựng cả lên, không biết đã chạm phải dây thần kinh cười nào của chàng trai phía sau, giữa tiếng mưa rơi lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh ta.
Chiếc taxi dừng lại cách Tần Hàm mấy bước, cô đang định lao vào làn mưa thì sau lưng truyền đến một tiếng gọi nhỏ: “Này.”
Tần Hàm ngoái đầu nhìn lại, một chiếc ô màu đen từ cửa sổ vọt ra, cô theo phản xạ mà bắt lấy nó.
Tần Hàm ngẩn ra một lát rồi ngẩng đầu định nói cảm ơn, nhưng cửa sổ đã bị một đôi tay đeo găng đen đóng lại.
Khung cửa sổ bằng gỗ phát ra âm thanh cũ kỹ: “Lạch cạch” bị tiếng mưa lấn át mất.
Khi Tần Hàm đến thư viện, mưa vẫn còn nặng hạt như muốn nhấn chìm cả thành phố, cảnh sát giao thông mặc áo mưa dài đứng ở ngã tư đang phân luồng điều tiết dòng xe ùn tắc.
Hồ Khả Viện và Từ Duy Nhiên từ trong cửa kính tiệm trà sữa gần thư viện vẫy tay chào Tần Hàm.
Bây giờ Tần Hàm rất không thoải mái khi nói chuyện với người khác qua cửa sổ nên vội vàng xuống xe taxi, thậm chí chiếc ô màu đen trên tay cô cũng không kịp bung ra.
Cô chạy về phía thư viện, Từ Duy Nhiên đột nhiên cầm ô chạy ra, đem hơn nửa chiếc ô che cho Tần Hàm, cậu ta ân cần hỏi: “Tần Hàm Tần Hàm, cậu muốn uống trà sữa gì?”
Tần Hàm không thân với Từ Duy Nhiên lắm, cô chỉ lo cúi đầu chạy, thản nhiên trả lời cậu: “Không uống đâu, các cậu đợi tôi lâu như vậy rồi, chúng ta vào thư viện thôi.”
Thư viện thành phố nằm ở tầng trên của quán trà sữa, nhưng lại không được phép mang đồ uống vào thư viện.
Tần Hàm và Từ Duy Nhiên chạy lên thư viện, Hồ Khả Viện bình tĩnh liếc nhìn bờ vai ướt đẫm của Từ Duy Nhiên, sau đó khoác tay chào Tần Hàm, cô cười hỏi: “Sao cậu xuống nhầm trạm xe buýt vậy?”
“Mình mải mê nhìn điện thoại nên nhầm tí, để các cậu chờ lâu rồi.”
Hồ Khả Viện chú ý đến chiếc ô trong tay Tần Hàm, giúp cô gạt mái tóc ẩm ướt sang một bên: “Cậu có đem theo ô mà, sao lại không mở ra dùng? Tóc ướt hết rồi đây này.”
Trong suốt ba năm cấp ba, tình bạn của Tần Hàm và Hồ Khả Viện vẫn luôn rất tốt, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, cô thở dài: “Haiz cậu đừng nhắc đến nữa, hôm nay mình mất mặt lắm rồi.”
Ba người bọn họ đi vào thư viện, Tần Hàm sợ làm phiền người khác đọc sách nên đành phải nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ở phố Dao Nam Tà. Còn nhân tiện bóc phốt luôn cái bộ phim trong nhóm lớp trung học.
Lỗ tai Tần Hàm đỏ lên, nhỏ giọng nói với Hồ Khả Viện: “Cậu đừng có xem, sắc tình lắm đó.”
Trong thư viện có dãy giá sách màu gỗ nhạt, những cuốn sách được xếp ngay ngắn tỏa ra mùi mực thoang thoảng.
Hồ Khả Viện đột nhiên hỏi: “Anh chàng kia có đẹp trai không?”
“Ai cơ?”
“Thì cái anh hôm nay cậu gặp được đó, có đẹp trai không?”
Tần Hàm thường xuyên gặp phải những câu hỏi kiểu này.
Dường như dù cô đi đâu, gặp ai, Hồ Khả Viện luôn hỏi một câu: Đẹp trai không? Cậu gặp được anh nào đẹp trai không? Có đẹp trai nhiều không?
“Rất đẹp.”
Dù cô chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh ấy.
Nghe Tần Hàm nói xong, Hồ Khả Viện cũng không cười nói chuyện với cô như mọi khi mà chợt lớn tiếng nói: “Cậu sẽ không nhất kiến chung tình với người ta đấy chứ?”
Tần Hàm sửng sốt, bước chân cũng chậm lại.
Từ Duy Nhiên nãy giờ vẫn luôn đi sau Tần Hàm và Hồ Khả Viện cũng thò người tới hỏi: “Cái gì nhất kiến chung tình cơ?”
Hồ Khả Viện tỏ ra thân thiết quen thuộc với Tần Hàm, cười nói: “Trước kia Tần Hàm gặp được một anh trai, cậu ấy thích thầm rất nhiều năm rồi, có đúng không Tần Hàm?”
Tần Hàm khẽ nhíu mày, lại nghe Hồ Khả Viện nói: “Có khả năng lần này cậu ấy trúng tiếng sét ái tình nữa đấy.”
Thư viện rất an tĩnh, khu sách lịch sử nơi ba người đang đứng cũng vắng tanh, vài bàn đọc sách trống không, chỉ có tiếng mưa ngoài cửa sổ liên tục và vào cửa kính.
Bỗng nhiên Tần Hàm có chút cáu kỉnh.
Từ Duy Nhiên hơi kinh ngạc, cũng chẳng biết cậu ta kinh ngạc cái gì nữa.
Hồ Khả Viện vẫn còn nói tiếp, gương mặt cô tươi cười hỏi Tần Hàm một câu quen thuộc: “Tần Hàm, cậu nói mình nghe xem, anh chàng cậu gặp hôm nay đẹp hay anh trai trước kia đẹp hơn?”
Hai người họ cũng hay nói về mấy chủ đề riêng tư này. Nhưng không nên nói ra trước mặt người khác như vậy.
Bất kể cậu ấy có phải nói đến mấy chuyện kiểu như nhất kiến chung tình này hay không, cũng không cần phải lôi cái giọng điệu “Cậu ấy không phải nhất kiến chung tình mà là đang bước trên con đường nhất kiến chung tình.*” ra để nói chuyện chứ.
*Nguyên văn「她不是在一見鍾情,就是在一見鍾情的路上」: dựa vào ngữ cảnh mình nghĩ là Hồ Khả Viện đang ám chỉ Tần Hàm hễ gặp trai đẹp là trúng tiếng sét ái tình.
Giống như bí mật nho nhỏ giữa hai đứa bạn thân bỗng nhiên bị phơi bày ra, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Tần Hàm nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười của Hồ Khả Viện một lúc, nhẹ nhàng nói: “Mình đi qua đó đọc sách lịch sử.”
Nói xong, Tần Hàm không thèm quay đầu lại mà đi thẳng đến phía giá sách lịch sử. Cô lờ mờ nghe thấy Hồ Khả Viện cười nói với Từ Duy Nhiên: “Thật hết cách với Tần Hàm mà. Rõ ràng là đến để đọc tiểu thuyết, không hiểu sao tự nhiên lại bật chế độ học tập. Đi thôi, chúng ta qua kia đọc truyện tranh.”
Tần Hàm đứng trước một hàng sách lịch sử, cô nghiêng đầu nhìn thấy Hồ Khả Viện đang đi bên cạnh Từ Duy Nhiên.
Ở góc độ mà Từ Duy Nhiên không nhìn thấy, Hồ Khả Viện cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn nhỏ trên váy, đưa tay chỉnh lại phần tóc mái.
Hôm nay Hồ Khả Viện còn son môi nữa.
Ba năm cấp ba hai người suốt ngày dính lấy nhau, thậm chí giáo viên còn nói Tần Hàm và Hồ Khả Viễn giống y chang hai chị em sinh đôi.
Từ khi nào tình bạn của họ lại có những thứ khác xen vào nữa vậy?
Những cuốn sách trước mặt dường như đã lâu không có ai đọc, dưới ánh đèn của thư viện có thể nhìn rõ một lớp bụi mỏng phủ ở trên nó.
Tần Hàm vốn đến đây đọc tiểu thuyết, cô không có ý định đọc bất kỳ cuốn sách lịch sử nào trong kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, nhưng khu tiểu thuyết nằm cạnh khu truyện tranh, hiện tại cô không muốn nói chuyện với Hồ Khả Viện nên đành chọn lấy một cuốn lịch sử dày cộp.
Quyển sách rất nặng, Tần Hàm ôm nó ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, tùy ý lật ra xem.
Trong sách lịch sử in hình minh họa đầy màu sắc, tờ giấy trắng có kết cấu đẹp mắt trượt giữa ngón tay của Tần Hàm, khi cô lật đến trang có hình minh họa là một thanh kiếm, Tần Hàm hơi khựng lại.
Màu nền của bức minh họa này thật tối tăm, nhìn giống với tông màu trong tranh sơn dầu thời Trung cổ, màu nâu xen lẫn màu đồng cổ trông khá trầm lắng.
Trong bức ảnh có một thanh bảo kiếm, tương phản rõ rệt với tông nền, một phần thân kiếm lộ ra trong bao kiếm được chạm khắc sáng sủa và sắc bén, toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Tần Hán chợt nhớ đến cảnh tượng trước khi lên xe taxi.
Con phố Dao Nam Tà xưa cũ dù được làn mưa cọ rửa một hồi cũng chẳng thấy mới mẻ hơn, gạch ngói đều xám xịt một màu.
Chỉ có tấm bảng màu trắng gạo treo trong cửa hàng nơi cô trốn mưa chẳng dính một hạt bụi, nó được viết bằng chữ thảo sắc nét, không ghi rõ cửa hàng kinh doanh cái gì, trên tấm bảng chỉ có một chữ duy nhất – Dưỡng.
Chàng trai đang đứng ở cửa sổ phố Dao Nam Tà tựa như một thanh bảo kiếm sắc bén khảm trên phông nền màu nâu đỏ.
Chiếc ô anh ném cho Tần Hàm đang nằm trên bàn đọc sách trong thư viện, lớp sơn trên cán ô hơi bong tróc.
Tần Hàm nghĩ, xấu hổ thì xấu hổ thật đấy, nhưng đợi đến lúc mưa tạnh, cô vẫn nên quay lại phố Dao Nam Tà trả chiếc ô cho anh.