Q.2 - Chương 277: Đây không phải chuyện xưa viết ở trên sách
Từ thật lâu trước đó, quân đội đã bắt đầu điều tra liên hệ giữa Ninh Khuyết và mấy vụ án mạng ly kỳ kia, tuy chưa tìm được chứng cứ gì nhưng lời đồn về thân thế hắn đã sớm truyền lưu khắp thành Trường An.
Mọi người đều tin Ninh Khuyết là con trai Tuyên Uy tướng quân Lâm Quang Viễn, con mồ côi thảm án diệt môn năm đó, ẩn náu trên đời nhiều năm cuối cùng tiến vào thư viện, nhất thời đắc thế liền muốn triển khai báo thù tanh máu. Thậm chí hoàng đế bệ hạ và Hạ Hầu, kể cả đám sư huynh sư tỷ hậu sơn thư viện cũng tin lời đồn này.
Chính bởi vì như thế, mọi người trước hoàng thành sau khi nghe thấy Ninh Khuyết nhẹ giọng nói ra lời đó liền bị rung động khó nói nên lời, hoàn toàn không thể tin, thầm nghĩ ngươi đã không phải con mồ côi của Lâm Quang Viễn, vậy ngươi vì sao phải làm những việc này?
Hạ Hầu nhìn Ninh Khuyết dưới cái ô đen, nhíu mày, không biết đang nghĩ cái gì.
Ninh Khuyết cúi đầu nhìn những đốm máu như hoa mai trên tuyết, như thể nhìn thấy những đốm máu trên mặt đất trong phòng chứa củi mười lăm năm trước, trên mặt nở nụ cười mơ hồ.
Gió tuyết lúc lên lúc xuống, dần mạnh lên. Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn mọi người hỏi ba vấn đề.
– Vì sao các ngươi đều cho rằng ta là con trai tướng quân?
– Ta vì sao nhất định phải là con trai tướng quân?
– Vì sao các ngươi đều hi vọng ta là con trai tướng quân?
Mọi người vẫn còn đang chấn động cực kỳ, căn bản không thể trả lời vấn đề của hắn.
Ninh Khuyết cười tự giễu, nói:
– Thật đáng tiếc, ta thực không phải.
– Cha ta không phải Tuyên Uy tướng quân, không phải giáo úy, không phải quan phụ thuộc, thậm chí không phải quan văn, hắn chỉ là gác cửa phòng tướng quân, hơn nữa là người gác cổng cửa thứ hai, dù là ngay cả cửa cũng động vào được bao nhiêu.
– Mẫu thân ta tất nhiên không phải tướng quân phu nhân, bà chỉ là một tỳ nữ xuất thân thấp kém, tuy bà từng cho thiếu gia sữa, có thể ra vào nhà sau, nhưng bà vẫn chỉ là một tỳ nữ.
– Bệ hạ lật lại bản án cho tướng quân, ta rất vui, đây là cảm nhận chân thật, bởi vì tướng quân và tướng quân phu nhân đều là người tốt. Bọn họ chết rất oan uổng, chỉ là ta rất tiếc… chưa nghe được tên cha mẹ ta.
Hắn nhìn mọi người trước hoàng thành nói:
– Đây là chuyện rất tự nhiên, cha mẹ ta vốn chỉ là những người bình thường, tên bọn họ cũng rất bình thường.
– Cha ta là trẻ mồ côi, tướng quân ban họ là Lâm, ông tên Lâm Tiền.
– Mẹ ta thậm chí không có tên, bà là bị người ta từ quận Hà Bắc bán tới thành Trường An, từ nhỏ đến chết người ta đều gọi là Lý Tam Nương, bởi vì bà mơ hồ nhớ mình ở nhà đứng thứ ba.
Máu theo bàn tay Ninh Khuyết tiếp tục nhỏ xuống nền đất tuyết trắng, biểu cảm trên mặt hắn rất bình tĩnh, giọng kể cũng rất bình tĩnh, không phải lạnh lùng, là thật sự bình tĩnh.
Nhưng loại bình tĩnh không chút nào kích động này lại khiến mọi người nhìn thấy khuôn mặt Ninh Khuyết đều cảm thấy thấy lạnh cả người, từ lòng bàn chân phát lên sau đó cứng đừo toàn thân.
Loại bình tĩnh này thật sự đáng sợ.
Tang Tang không sợ, chỉ là cảm nhận được cảm xúc của hắn lúc này, bi thương của hắn lúc này, lạnh lẽo thể xác lẫn tinh thần của hắn lúc này, theo bản năng đưa tay cầm tay hắn muốn cho hắn một ít ấm áp.
– Ta biết, trên sách đều là viết như vậy.
Ninh Khuyết bình tĩnh nói:
– Vương tử bị cướp ngôi vị hoàng đế đi xa tha hương, sau đó về nước báo thù. Nhà đại thần bị gian thần hãm hại, một vị thiếu gia trốn ra, nhiều năm sau hắn thi đỗ trạng nguyên, được bệ hạ ân sủng, sau đó một lần nữa lật lại bản án.
Hắn nhìn phía mọi người, nghiêm túc hỏi:
– Nhưng vì sao nhân vật chính của chuyện báo thù đều phải là vương tử? Chẳng lẽ con người gác cổng với tỳ nữ sinh ra không có tư cách báo thù?
Đối mặt vấn đề bình tĩnh lại lời lẽ khí phách này, mọi người trước hoàng thành chỉ có thể trầm mặc, Tằng Tình muốn nói cái gì đó lại không mở nổi miệng, Lý Thanh Sơn khẽ thở dài một tiếng.
– Trên sách đều là viết như vậy, mọi người cũng đều nghĩ như vậy, ta biết chuyện này không thể trách bất luận kẻ nào, cái thứ cảm xúc hối hận kia thật sự ngu xuẩn, nhưng ta vẫn ghét cay ghét đắng cái suy nghĩ đó.
– Tựa như mười mấy năm trước.
Ninh Khuyết nhìn Hạ Hầu nói:
– Ngày đó, ta mang theo thiếu gia đi chơi trên đường, hình như ta thường xuyên làm như vậy, bởi vì hắn coi ta là bạn rất tốt… Nói có chút nhiều rồi, tóm lại chính là quản gia muốn giữ lại huyết mạch cho tướng quân, nhân tiện cũng đưa ta vào phủ Thông nghị đại phu đối diện phố.
Nghe câu này, vẻ mặt Tằng Tĩnh đại học sĩ khẽ cứng lại, nhớ tới ngày đó phu nhân vẫn còn là tiểu thiếp sinh một đứa con gái, con phố đối diện máu chảy thành sông.
Ninh Khuyết tiếp tục nói:
– Lúc ngươi mang theo binh mã giết vào tướng quân phủ, ta và thiếu gia còn có quản gia đang tránh ở trong phòng chứa củi bên phủ Thông nghị đại phu.
Sắc mặt Hạ Hầu nặng nề nói:
– Thủ hạ của ta cuối cùng vẫn đuổi tới phòng chứa củi, hơn nữa thấy được hai cái xác, ta lúc ấy xác nhận công tử của Lâm Quang Viễn đã chết, cho nên ta luôn khó hiểu thân phận của ngươi, hiện tại không khó hiểu nữa. Ta bắt đầu tò mò ngươi lúc ấy là làm như thế nào.
Ninh Khuyết nhìn gió tuyết quanh mình, tựa như đang nhớ lại cái gì, mỉm cười nói:
– Dưới Hạo Thiên vốn không có chuyện gì mới mẻ, không phải chính là những chuyện cũ khuôn sáo sao.
– Con trai tướng quân muốn sống, con người gác cổng nhất định phải chết, đều là đứa bé trai hơn bốn tuổi, chém cho máu thịt mơ hồ rồi đổi quần áo thì còn nhận ra ai với ai?
– Quản gia cho rằng không cần cảnh giác cẩn thận một đứa bé trai bốn tuổi, cho nên hắn lúc ấy kinh ngạc nhìn ta, trong ánh mắt xuất hiện cảm xúc áy náy, đồng tình, bi thương, ở một khắc đó ta đã biết hắn muốn làm gì.
Hắn buông hai tay, mỉm cười nói:
– Trên sách không phải đều là viết như vậy sao?
Sau đó vẻ tươi cười trên mặt hắn dần dần biến mất, nhìn Hạ Hầu, nhìn Tằng Tĩnh, nhìn Lý Thanh Sơn, nhìn mọi người hắn có khả năng nhìn thấy, mặt thản nhiên hỏi:
– Nhưng dựa vào cái gì?
– Dựa vào cái gì trên sách viết như thế nào, ta sẽ phải như thế đó?
– Dựa vào cái gì con tướng quân phải sống, con người gác cổng phải chết?
– Dựa vào cái gì ta phải chết?
Gió tuyết trước cửa cung, mọi người đều trầm mặc.
Không ai có thể trả lời vấn đề này, vì thế một mảnh tĩnh lặng, chỉ có giọng Ninh Khuyết còn luẩn quẩn trong tuyết lớn, hơn nữa bay càng lúc càng cao, càng lúc càng lạnh.
…
…
– Ta chỉ là con một người gác cổng.
– Nhưng ta muốn sống.
– Ta muốn sống.
Giọng Ninh Khuyết bình tĩnh mà kiên định, kể rõ ý nghĩ của mình năm đó, giống như đang kể những chân lý vạn đời không đổi kiểu mặt trời chắc chắn mỗi ngày mọc lên, nước chảy từ trên xuống dưới.
Hắn tiếp tục nói:
– Cho nên thời điểm quản gia định gạt ta cởi quần áo để tự mình đi lấy con dao chẻ củi kia, ta giành trước dao chẻ củi vào trong tay, sau đó đâm vào bụng hắn.
– Đâm không chỉ một đao.
Ninh Khuyết nhớ lại chuyện năm đó, nhíu mày nói:
– Hình như là năm đao.
– Bởi vì sức không đủ lớn, đâm không đủ sâu, nhất thời chưa đâm chết hắn, cho nên phải đâm thêm mấy đao, chỉ là không biết vì sao quản gia lại không kêu, hắn chỉ hoảng sợ nhìn ta như nhìn một con quỷ, mấy năm nay ta luôn nghĩ, hắn là bị dọa đến không nói nên lời hay là không muốn lên tiếng kinh động người ngoài phòng chứa củi.
Hắn trầm mặc một lát sau đó tiếp tục nói:
– Thiếu gia… cũng chính là công tử của tướng quân, cũng không biết lúc ấy đã xảy ra cái gì, chỉ thấy quản gia luôn thương yêu nhất nằm ở trong vũng máu, nó giống như nổi điên lao về phía ta, muốn đánh ta, muốn cắn ta.
Hắn lắc đầu nói:
– Ta lúc ấy cũng rất hoảng loạn, cầm dao chẻ củi vung loạn, không biết tại sao lại cắt qua cổ nó, sau đó nó ôm cổ lui về phía sau, ngã xuống trên đống củi.
– Máu trong cổ thiếu gia từ trong kẽ tay hắn phun ra, ta muốn bịt cho hắn, lại bịt như thế nào cũng không bịt được, thẳng đến cuối cùng máu hắn chảy ở ngón tay ta ngưng tụ thành tương…
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn nhìn mọi người trong tuyết, trầm mặc thời gian rất lâu mới lắc lắc đầu, nói:
– Không phải ngộ sát.
– Có lẽ ta lúc ấy chính là muốn giết hắn.
Hắn nhìn Hạ Hầu mỉm cười nói:
– Bởi vì chỉ có hắn chết, người giống ngươi và thân vương điện hạ mới không còn để ý tới đứa con người gác cổng là ta nữa.
Thế giới chìm trong gió tuyết, chìm trong tĩnh mịch như tử vong.
Bông tuyết bay lên trên mặt Ninh Khuyết, vẻ mỉm cười kia chạm vào bông tuyết, như thể đông cứng càng thêm rét lạnh.
Nụ cười nhìn như ôn hòa, thực tế lại lạnh lẽo giá rét tới cực điểm.
Mọi người nhìn vẻ cười trên mặt Ninh Khuyết, rung động khó nói nên lời, cảm thấy lạnh lẽo chưa từng có.
Bọn họ tựa hồ nhìn thấy hình ảnh mười mấy năm trước, trong phòng chứa củi phủ Thông nghị đại phu.
Một đứa bé trai bốn tuổi, hai tay cầm dao chẻ củi rỉ sét, đứng trước hai cái thi thể nọ, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tuyệt vọng lẫn sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy, tùy thời có thể tê liệt ngã xuống.
Nhưng đứa bé trai chung quy không ngã xuống.
Hiện tại, đứa bé trai năm đó đang đứng ở trong gió tuyết, đứng ở trước hoàng cung nguy nga, đứng ở trước mặt mọi người, kể lại câu chuyện xa xưa nọ.
Chuyện xưa trên sách thường thường đều là viết như vậy.
Chuyện xưa hắn kể, không ở trên sách.
———-oOo———-