[Dịch] Tướng Dạ - Q.1 - Chương 180: Chương 180: Ăn vào là thóc, chảy ra là trứng
Vẽ ra đạo phù đầu tiên trong đời, Ninh Khuyết đương nhiên rất cao hứng, xong rồi cũng bình tĩnh trở lại, tuy có điều cảm khái những cũng không đến mức thất thố mừng như điên hồi năm trước lúc bước vào con đường tu hành. Đó là vì chuyện tu hành đã hành hạ hắn cả hơn chục năm nay, vốn đã tuyệt vọng lại bỗng thành công. Còn chuyện tu thành phù đạo chính là đương nhiên, nước chảy thành sông, hắn biết mình khẳng định có thể lĩnh ngộ đạo lý trong đó, chẳng qua không biết khi nào mà thôi.
Bình tĩnh vui sướng, tự nhiên sẽ không khua chiêng gõ trống xuyên phố thông cáo khắp thiên hạ, hắn chỉ nói cho những người gần gũi nhất xung quanh. Sau đó hắn hơi bất ngờ khi thấy phản ứng của những người kia lúc biết chuyện này còn mãnh liệt hơn cả bản thân mình nữa, không khỏi hoang mang không rõ tờ giấy trắng tinh trên bàn học tạo ra đạo thủy phù rốt cuộc là ai viết ra.
Tang Tang đi Đắc Thắng Cư mời sư phụ về làm bàn bàn tiệc. Các sư huynh sư tỷ hậu sơn thư viện bôn ba thông báo cho nhau, nghĩ đến từ nay về sau tiểu sư đệ sẽ say mê phù đạo, nghĩ đến hắn sẽ không luyện cái chiêu phi kiếm nát kia nữa, đầu mình và mông con ngỗng to trắng sẽ an toàn hơn rất nhiều thì vui đến khoa tay múa chân, thổi sáo đánh đàn ngâm nga. Nhan Sắt đại sư lúc biết tin này, ngồi ngây người trong Nam Môn Quan một hồi, sau đó liền đi Hồng Tụ Chiêu uống một trận phóng túng, tới lúc rượu say hai hàng lệ già không biết tại sao theo khuôn mặt già nua chảy xuống.
Trận mưa đó qua đi ngày thứ ba, tế tửu lão đại nhân đức cao vọng trọng của Đại Đường đế quốc lấy cái lý do nào đó tổ chức yến hội lớn ở phủ nhà mình. Mấy chục vị quan viên đáp ứng lời mời, ở dưới hành lang trú mưa của đình viện uống rượu mua vui, mọi người tuy có không rõ những cũng chẳng tiện đặt câu hỏi.
Đại nhân vật của triều đình tự nhiên sẽ không ngồi cùng đám quan viên trung tầng đó ở đình viện, mà đang trong phòng chính nói chuyện phiếm với lão tế tửu đại nhân. Bọn họ nghe tế tửu đại nhân tiếng cười sang sảng mà càng thêm nghi hoặc hơn đám quan viên bên ngoài, đều đoán xem rốt cuộc là chuyện vui gì có thể khiến lão đại nhân lấy học thuật văn chương lãnh tụ văn đàn, xưa nay nghiêm túc có tiếng này vui vẻ như thế, chẳng lẽ là biên quân lại thay đế quốc đánh được mảnh ranh giới thật to, hay là cháu gái lão đại nhân sắp xuất giá?
Những trường hợp như thế này, dù không biết là có chuyện gì thì cũng phải nên náo nhiệt góp vui mới đúng, chẳng qua nhìn lão đại nhân tóc bạc phơ ngồi bên trái lão tế tửu kia, cho dù là Lễ Bộ thượng thư cũng không tiện nói nhiều.
Vị đại nhân đó chính là Văn Uyên Các đại học sĩ Vương Thị Thần, nhìn khắp cả triều trừ vẻn vẹn mấy người Tể tướng ra thì cũng chỉ có vị đại học sĩ này mới dám không thèm nể mặt lão tế tửu đại nhân, huống chi ai cũng biết hai vị lão đại nhân này xưa nay vốn bất hòa.
Tế tửu và đại học sĩ không hợp đã lâu, có điều cũng không phải liên quan đến đấu đá chính trị gì cả. Đại Đường coi trọng luật pháp, cho dù là vương huân quý tước cũng không dám tùy ý xúc phạm. Các bộ ti làm việc theo luật, tuy không có quy định hay hình phạt hà khắc nào nhưng muốn lách qua rìa luật pháp mà động tay động chân thì khó càng thêm khó, do đó cũng chẳng có đại thần nào dám to gan kết bè kết cánh.
Vẻn vẹn mấy vị thượng thư công khanh trong phòng chính thật ra đều biết ân oán của hai vị lão đại nhân hình như chỉ là chuyện tình ngây ngô tuổi trẻ nào đó ở mấy chục năm trước. Khi đó hai vị đại nhân đều là học sinh thư viện, cùng lớp mà tình nghĩa cũng sâu đậm, chỉ tiếc trong lớp còn có một nữ tử tuổi thanh xuân, càng đáng tiếc nữ tử đó là con gái tể tướng cộng thêm tính tình hoàn hảo một cách kỳ lạ, đáng tiếc nhất là tể tướng chỉ có một con gái, cho nên…
Vương Thị Thần đại học sĩ cười lạnh một tiếng, khẽ vuốt râu bạc trắng dưới cằm, nhìn lão tế tửu bên cạnh nói:
– Nghe nói ngươi gần đây thường xuyên phái quản sự đi ngõ bốn mươi bảy, còn mua được mấy bức thư thiếp từ tay người khác nữa?
– Không sai, chẳng lẽ ngươi hâm mộ hay sao?
Tế tửu đại nhân mỉm cười, nhìn hắn nói:
– Ngươi cũng chớ nói cái gì mất mặt triều đình, Ninh Khuyết kia vốn là học sinh thư viện, tính cẩn thận thì cũng liên quan đến ngươi ta, hơn nữa hắn đã vào tầng hai thì ta không để ý tuổi tác kính hắn ba phần có là gì? Nghe nói quản sự nhà ngươi những ngày qua cũng thường đi Lão Bút Trai, cần gì nói ta.
– Xem xem, lão gia hỏa ngươi nếu không phải trong lòng có quỷ thì cần gì hỏi mấy câu đã trả lời nhiều như vậy?
Vương đại học sĩ cười lạnh, trào phúng nói:
– Chữ của Ninh Khuyết quả thật viết tốt, bệ hạ thích, ta cũng thích, ta phái người đi Lão Bút Trai thì có sao? Ta thấy có chút thương hại ngươi ở bên ngoài cướp đoạt khắp nơi, cũng không biết có cướp được mấy bức thật không nữa.
Không đợi tế tửu đại nhân nói tiếp, Vương đại học sĩ bật cười sảng khoái, nhìn các đồng liêu bên cạnh bàn nói:
– Chắc là các vị đều biết bức kê thang thiếp của Ninh đại gia nay đã ở phủ ta, công việc bận rộn nên ta mới chỉ xem qua có hai lần, cảm giác quả thực không tệ.
Tế tửu đại nhân khẽ nhíu mày, biết lời này là nhắm vào mình.
Vương đại học sĩ hơi nhíu mày, không biết cố ý hay vô tình nói tiếp:
– Nói ra số thư thiếp của Ninh Khuyết truyền lưu bên ngoài cũng không ít, nhưng ngoài bức kê thang thiếp ẩn chứa phù ý này thì chẳng còn bức thứ hai nào có thể so với hoa khai thiếp trong cung được. Bức kê thang thiếp kia quả thật cũng tốn không ít công sức của lão phu, nếu không phải hồi trước ta với Nhan Sắt đại sư có chút giao tình thì sao cầm vào tay được chứ?
Hắn lại nhìn tế tửu đại nhân, cười nói:
– Lão già kia, nghe nói quản sự nhà ngươi đi Hồng Tụ Chiếu mua hai bức kê thang thiếp bản dập hả? Tội gì phải thế? Ngươi nếu muốn xem bản gốc kê thang thiếp thì chỉ cần nói ta một tiếng là được, cần gì phải đặc biệt mời ta bữa cơm này? Hơn nữa lại phiền nhiều đồng liêu như vậy nữa, tội gì phải thế chứ?
Tế tửu đại nhân tức quá, tay vịn mặt bàn cười lạnh:
– Nếu ta muốn xem thì ngươi sẽ đưa đến phủ ta à?
– Ngươi đừng có mơ.
Vương đại học sĩ mỉm cười nói:
– Bệ hạ từ khi biết kê thang thiếp ở trong phủ ta đã đòi ba lượt mà ta cũng không đưa, kê thang thiếp vào cung khẳng định có đi không có về. Kê thang thiếp nếu đưa đến phủ ngươi chắc chắn ngươi cũng sẽ mặt già không chịu trả, ta há có thể bị lừa? Bệ hạ tháng này đã tới phủ ta hai lần, ngươi muốn xem thì cứ thành thành thật thật tới cửa là được.
– Vương đầu to! Ngươi chớ vội khinh người quá đáng!
Lão tế tửu vỗ mạnh mặt bàn, lớn tiếng trách mắng.
Đạo đức văn chương đại sư hôm nay dưới cơn giận dữ lại dùng ngoại hiệu hồi còn ở thư viện của đối phương, quả thật không thể nén nổi nữa rồi. Nếu như lúc bình thường thì Vương Thị Thần chắc cũng sẽ dựng râu trừng mắt mắng lại ngay, nhưng hôm nay hắn bằng bức Kê Thang Thiếp đó chiếm thượng phong tuyệt đối rồi nên có thể ban cho kẻ thất bại chút thương hại, lơ đễnh lắc lắc đầu, đồng tình nói:
– Thất thố, ngươi quá thất thổ rồi.
Lão tế tửu nghĩ mục đích đãi khách hôm nay, dằn cơn giận, chậm rãi ngồi xuống rồi cười lạnh:
– Hôm nay lão phu đãi khách tự nhiên có mục đích, chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng đầu ngươi to thì mặt cũng “to” sao?
Vương đại học sĩ mỉm cười, không để ý chút nào. Hai nguyên lão ba triều đấu võ mồm trào phúng nhau, đám thượng thư công khanh trên bàn đều không dám xen miệng. Thường ngày bọn hắn xem đã quen rồi, biết khuyên cũng vô dụng nên đành lúng túng duy trì vẻ trầm mặc.
Không lâu sau bỗng trong đình có tiếng rộn lên, hình như có khách tới.
Vương đại học sĩ nhìn phía ngoài bậc cửa, khẽ nhíu mày.
Lão tế tửu cười cười, nhìn thiếu niên bị mấy người trẻ tuổi khác vây quanh đang đi vào đình viện, thỏa mãn khẽ vuốt râu dài, liếc hắn một cái, nói:
– Bản gốc kê thang thiếp hử? Hay là chúng ta gặp chủ nhân của kê thang thiếp trước đi đã.
Lúc này những đại nhân vật triều đình đã đoán được thân phận thiếu niên kia, tuy trước kia đã biết ít biết nhiều về hắn nhưng bây giờ tận mắt thấy đối phương trẻ tuổi như thế, vẫn khó tránh cảm khái được.
Vẻ mặt Vương đại học sĩ phi thường khó coi.
Hồi mùa xuân, cả thành Trường An vì chủ nhân bức hoa khai thiếp hiện thân mà chấn động. Bao nhiêu quan to quý tước muốn tiếp xúc với người nọ để mua vui cho thánh thượng. Chính bản thân hắn trừ chuyện nửa mua nửa cướp được bức kê thang thiếp từ tay Nhan Sắt ra cũng từng phái quản sự mời người nọ vào phủ một chuyến, nhưng chẳng ai ngờ là người này chẳng buồn quan tâm đến đống thiệp mời mà vẫn bình tĩnh an ổn sống trong ngõ hẻm.
Nếu là một thư gia bình thường tỏ thái độ như này với đám đại nhân vật đế quốc, cho dù hắn là thư thánh thứ hai cũng sẽ bị đánh dập đầu, chẳng mấy chốc liền không còn ai quan tâm. Chẳng qua thư gia trẻ tuổi này rất được bệ hạ yêu thích, lại là học sinh thư viện tầng hai cho nên đám đại quan quý nhân cũng không dám giở thủ đoạn gì, đành vừa yêu vừa hận xuôi theo hắn.
Thời gian dần qua, các phủ Trường An phát hiện người này với ai cũng đều tỏ thái độ như vậy, chưa bao giờ đến yến hội nhà nào. Nghĩ hẳn là do người tu hành không cùng chung chí hướng cho nên dần lơ đãng, không còn mặn nồng gì với hắn cả, tất nhiên thời điểm mua thư thiếp vẫn không nương tay gì cả. Không ai ngờ đến hôm nay hắn lại.. Xuất hiện ở tiệc rượu của lão tế tửu!
Đám quan viên Đại Đường trong đình đều là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, phút chốc đã đoán được đại khái vì sao vị thư gia này lại ngoại lệ đến đây. Vương Thị Thần Thị Thần cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn lão tế tửu, trào phúng:
– Chúc mừng ngươi có cháu gái tốt.
Lời này ẩn ý cũng thật độc, nhưng hệt như hồi nãy Vương đại học sĩ công kích ngôn ngữ với lão tế tửu, kẻ thắng mới có tư cách ban phát chút thương hại, lão tế tửu mỉm cười trào phúng ngược:
– Ai bảo cháu gái ngươi không thi được vào thư viện?
Câu này đâm thẳng vào vết thương lớn nhất ba năm nay của Vương đại học sĩ, chỉ thấy sắc mặt hắn thay đổi, ngón tay run run chỉ vào mặt lão tế tửu, giận dữ mắng:
– Lão thất phu ngươi chớ vội đắc ý!
Lão tế tửu cảm khái nói:
– Làm lão thất phu đầu tiên của thành Trường An mời được Ninh đại gia tới phủ một chuyến, muốn không đắc ý cũng khó.
Vương đại học sĩ quay đầu nhìn phía Ninh Khuyết đi đến ngoài bậc cửa, căm tức nói:
– Muốn húp canh gà còn phải xin phép gà mẹ à?
Lão tế tửu cười rộng lượng, lắc đầu thở dài:
– Thất thố, ngươi quá thất thố rồi.
…
Ngày hôm trước giữa hè mưa một trận xối xả, Ninh Khuyết viết xuống tờ giấy trắng một đạo mực phù, sau đó nói câu kia với Tang Tang rồi bắt đầu đi yến hội các phủ. Chủ tớ hai người xem xét qua mới phát hiện chưa được hai tháng mà đã có hơn mười mấy vị đưa danh thiếp đến rồi.
Hắn rõ ràng những đại nhân vật kia đãi ngộ mình như thế toàn bộ là xem trên phần hoàng đế bệ hạ. Lúc trước đối xử bình đẳng không đi nhà nào, chỉ cần thư viện chống lưng thì chẳng lo lắng gì, có điều đã bắt đầu đi thì nhất định phải chú ý thứ tự trước sau rõ ràng, bằng không… Nếu vì cấp bậc lễ nghĩa mà đặc tội vị đại lão nào trong triều thì thư viện cũng không tiện ra mặt thay hắn.
Hôm qua bên ven hồ thư viện hắn đã nghiêm túc thỉnh giáo Tư Đồ Y Lan một phen, cuối cùng quyết định đến tửu yến của lão tế tửu đầu tiên. Lý do rất đơn giản, tế tửu đại nhân là văn thần thanh quý cho nên dùng lễ vãn bối đệ tử thư văn đến gặp. Đương nhiên lý do quan trọng hơn là bởi vì Kim Vô Thải là đồng học của hắn, quan hệ thế này đặt vào nơi nào cũng không thể bắt bẻ gì.
Đồ ăn trong phủ tế tửu nhiều hơn trong hoàng cung không ít, chẳng qua quá thanh đạm, thêm vào đó nói chuyện cũng chẳng vui vẻ gì lắm. Ninh Khuyết tuân theo chân lý đại nhân vật nể mặt ngươi thì ngươi phải nể mặt người ta lại, cho nên thành thành thật thật nghiêm túc khiêm tốn trả lời, biểu hiện vô cùng đúng mực.
Tiệc rượu xong xuôi, lão tế tửu rất tự nhiên gọi người mang giấy bút lên mời Ninh Khuyết lưu chữ.
Để lại chữ xong, Kim Vô Thái và Tư Đồ Y Lan cùng nhau tiễn hắn rời phủ. Ba người nói chuyện phiếm một lát, Ninh Khuyết mới biết thì ra thời điểm mình cảm ngộ phù đạo mấy ngày trước thì Tạ Thừa Vận đã trở về Nam Tấn. Ninh Khuyết chú ý thấy lúc Tư Đồ Y Lan nhắc tới Tạ Thừa Vận, sắc mặt Kim Vô Thải vẫn bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có chút ảm đạm thương tâm, không khỏi có chút thổn thức.
Đã bắt đầu dự tiệc vậy thì không có khả năng chỉ đến một nhà. Theo lịch trình Tư Đồ Y Lan an bài cho hắn ngày thứ hai hẳn là nhà Lễ bộ thượng thư bái phỏng, chẳng qua vì đêm qua ở phủ tế tửu gặp Vương đại học sĩ cho nên bị ép bất đắc dĩ đến phủ Vương đại học sĩ ăn cơm chiều. Lúc Ninh Khuyết ở trên bàn đáp ứng rõ ràng cảm giác được nếu hắn không đồng ý vị Vương đại học sĩ tóc trắng xoá kia thì đối phương rất có thể sẽ phái người đến ngõ bốn mươi bảy đập nát cửa hàng của hắn.
Tiệc tối ở phủ Vương đại học sĩ càng thêm khoa trương hơn cả phủ tế tửu. Vị lão đại nhân này rõ ràng không coi Ninh Khuyết là con gà mẹ kia, tùy ý vứt cho chút cháo gạo rồi coi như xong mà gọi hết đám quan viên lục bộ tam viện đến phủ, cẩn thận tính thì chắc hơn phân nửa số quan viên có tư cách triều hội đều đứng trong đình viện này!
Nhìn đình viện đám quan viên quan phục đủ màu xanh tím kia mà Ninh Khuyết khiếp sợ khó nói nên lời, thầm nghĩ tiểu tử tài đức gì đâu, chỉ là tên viết chữ kém cỏi nào xứng với trận thế này?
Nhưng Vương đại học sĩ cho rằng hắn gánh vác được, lại dắt tay hắn đứng ở trước bậc giới thiệu cực kỳ long trọng.
Vì thư viện và phu tử, vì hoàng cung và bệ hạ, vì Nam Môn Quan và Nhan Sắt, Vương đại học sĩ không ngại nâng cao tầm cỡ của hắn. Đương nhiên trong mơ hồ cũng có chút sĩ diện, vừa muốn miệng chư công tuyên bố ra toàn bộ đế quốc tin tức Ninh Khuyết đến ăn cơm, mặt khác cũng muốn mượn chư công trong sảnh nói cho Ninh Khuyết biết lão phu đối đãi ngươi có tâm hơn lão thất phu tế kia, sau này có thư thiếp gì phải để cho ta xem trước, bệ hạ có ý gì phải để cho ta biết trước…
Tiệc tàn người chưa tan, Vương đại học sĩ lấy bức kê thang thiếp trân quý kia ra mời chư công thưởng thức, cuối cùng lại mời Ninh Khuyết lấy ra ấn riêng, ở trên tờ giấy tuy đã khôi phục lại vẫn khó mà phẳng phiu kia trịnh trọng in lên con dấu của mình.
Ngón tay Ninh Khuyết khẽ nhấc con dấu rời khỏi kê thang thiếp, để lại một mảng đỏ tươi loá mắt. Trong phủ học sĩ rộn ràng, chư quan ủng hộ tán thưởng vỗ tay hoan nghênh, quản gia phủ đệ mặt mày đắc ý, vú già hạ nhân khe khẽ bàn luận. Có người đầy tớ già đại học sĩ tới Trường An, hầu hạ gần bảy mươi năm càng cảm động lệ nóng doanh tròng, tay chống quải trượn nhìn đình viện đèn đuốc sáng trưng, run giọng nói:
– Lão gia, thiếu gia rốt cuộc thắng Kim lão thất phu, mối hận cướp vợ cuối cùng đã báo được vài phần rồi…
Sau khi làm xong chuyện này, Ninh Khuyết thở phào nhẹ nhàng, thầm nghĩ đại khái đã xong. Nhưng hắn nào ngờ Vương đại học sĩ lại chưa có ý định thả hắn đi mà cũng như lão tế tửu đêm qua sai người dọn giấy bút mực. Nhìn tốc độ bày giấy bút của đám quản sự kia, muốn nói bọn họ không tăng ca luyện tập thì chư công nơi đây chỉ sợ chẳng có ai tin.
Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn mặt giấy Hoàng Châu mở lớn đến kinh người mà khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ đêm qua lão tế tửu đại nhân cũng chỉ cầm thư quyển bình thường, ngài đây là… Muốn ta viết bức đại trung đường sao? Thế này có phải quá ác độc rồi không?
Rời khỏi phủ học sĩ, hắn thống khổ nói với Tang Tang:
– Về sau không bao giờ tham gia loại yến hội này nữa.
Tang Tang khó hiểu hỏi:
– Thiếu gia, mấy hôm trước ngươi còn nói muốn thành đại sự không thể chỉ ỷ vào một phương diện được, tuy lập chí tu hành nhưng vẫn phải làm tốt quan hệ trong thế tục. Sao bây giờ lại nói không bao giờ tham gia yến nội như này nữa?
– Mấy chuyện như ăn cơm nói chuyện phiếm tụng thánh nịnh hót ta vẫn tương đối am hiểu, vì da mặt ta khá là dày.
Ninh Khuyết lắc đầu cảm khái nói:
– Nhưng ăn chút cơm liền phải lưu lại bức chữ, hôm qua vẫn là thư quyền bình thường, hôm nay đã biến thành đại trung đường, ngày mai quốc công mời ăn cơm ta nên viết những gì? Chẳng lẽ phải trát đen bức tường trắng nhà quốc công mới được sao?
– Đám đại nhân vật đó có phải mời ta ăn cơm à, thuần túy muốn cướp tiền của ta thì có!
———-oOo———-