Không trở về.
“Đừng đánh! Đừng đánh!” Lâm mẹ hô to, lần này bà không dám chạy tới che chở, sợ thằng hai không nhìn thấy rõ, đánh cả bà.
“Thằng hai, dừng tay!” Ông Lâm nhoài người lên cửa sổ gọi, “Đánh hai cái dạy bảo là được rồi, đừng đánh bị thương.” Ông cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy.
Lâm Giai Bình thở phì phò đi rửa tay, vào phòng, thành thục băm nhân bánh bao bỏ vào trong chậu, phía trên dùng vải sạch đậy lên, bưng ra ngoài, trong nhà không có tủ lạnh, nhưng thời tiết hiện tại bên ngoài có thể giữ được tươi nhất.
Sáng hôm sau, Lan Hương dậy thật sớm, bảo Lâm Giai Bình bưng thau bột từ trong phòng mẹ chồng, chuẩn bị gói bánh bao. Nhưng vừa chạm tay vào một đống bột trước mặt, không nhịn được cười khổ một cái. Cô không nghĩ đến mẹ chồng lười như vậy, đống bột trước mặt bên trong còn có chỗ khô, còn có rất nhiều cục bột cứng, căn bản là không có nhào, bà chỉ là đổ nước vào trộn mấy cái, hơn nữa nhìn chung bột còn quá nhão, như vậy khi hấp, bánh bao sẽ nhũn ra như cái đĩa, rất khó xem, Lan Hương không thể làm gì khác hơn là chó thêm chút bột mì, nhào qua một lần nữa, lại bảo chồng đặt lên đầu giường mẹ chồng gần lò sưởi.
Ông Lâm đã dậy từ sớm, nhưng hôm nay có chút choáng, cả người mềm nhũn, ông miễn cướng mặc quần áo, thấy vợ nằm trong chăn chớp mắt, tức giận đạp một cái lên đùi bà: “Vợ thằng hai dậy một lúc lâu rồi, bà không thấy mất mặt sao? Đi nấu cơm cùng vợ nó đi.”
Lâm mẹ thấy chồng mình uể oải yếu ớt, có chút cả gan nói thầm: “Trời lạnh như vậy, sao lại kêu tôi đứng lên, thật là!”
Thấy ông chồng trừng mắt nhìn, lúc này bà mới không tình nguyện đứng dậy mặc quần áo, đợi bà rửa mặt xong, Lan Hương đã xắt thức ăn xong, lấy nhân bánh bên ngoài vào, sau đó lại lần nữa bưng thau bột ra, bắt đầu gói bánh bao.
Lâm Giai Bình kéo Lâm Giai Thần cùng anh đi vườn trái cây, đem vài nhánh củi khô lên xe đẩy đẩy về. Chất một đống ở cửa, để nấu cơm.
Tám giờ hơn, nồi bánh bao đầu tiên chín.
Lan Hương làm chút nước gừng rồi thu dọn bàn cơm. Lâm Giai Bình đi gọi cha ăn cơm, thấy mặt ông ửng hồng, ỉu xìu không có sức lực, đưa tay lên sờ trán, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.
Ông Lâm chỉ là bị cảm. Bác sĩ nhìn bộ dáng mệt mỏi của ông. Cho ông truyền nước biển, đến buổi tối, tinh thần ông tốt hơn rất nhiều, ngày hôm sau chính là tết, bác sĩ cho ông chút thuốc, dặn dò ông ăn uống đúng giờ, liền đi.
Có Lan Hương bận rộn bên ngoài, cuối cùng đến mùng bốn, họ hàng nhà họ Lâm mới đến chơi.
Ông Lâm sĩ diện, không muốn để cho người ta thấy Lan Hương con dâu mới vào cửa một mình ở trong phòng bếp bận bịu, đen mặt buộc vợ mình đi làm việc. Lâm mẹ lười, làm thức ăn càng đơn giản càng tốt, Lan Hương cảm thấy tết nhất món ăn vô cùng đơn sơ thì rất mất mặt,liền làm thức ăn cầu kì một chút, mẹ chồng nói cô kiếm chuyện làm, ở phòng bếp lải nhải, thật khó khăn tiễn họ hàng đi, Lâm Giai Bình đi giúp Lan Hương thu dọn, nghe thấy mẹ mình trách móc nhiều lần, rốt cục nhịn không được rống to mấy tiếng, còn vung nắm tay, mặc dù không đánh xuống nhưng thật làm Lâm mẹ sợ hãi, Lâm Giai Bình ôm một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, lập tức thu dọn hành lý, liền trở về Thành phố Y.
Nhà họ Hoàng đang chuẩn bị ăn cơm tối, Lâm Giai Bình đến làm cho Lâm Yến rất ngoài ý muốn. Tiểu Tường đối với cậu hai rất là chào đón, vội vội vàng vàng lấy giúp hai người cháo yến mạch, Lâm Yến dùng lò vi ba làm nóng mấy cái bánh bao, lột hai quả trứng muối, cắt dưa leo, mời Lâm Giai Bình và Lan Hương ăn cơm.
“Lan Hương, mặc dù lễ tết chợ vẫn còn bán, nhưng hàng của chúng ta bán cũng không được bào nhiêu, chị còn tính mùng tám mới khai trương đây, em gấp cái gì nha.”
Lan Hương cười cười không nói chuyện, Lâm Giai Bình tâm tình không tốt, chỉ kêu một tiếng chị, cũng không nói thêm gì nữa, ăn cơm xong, Hoàng mẹ đi rửa chén, Hoàng Vĩ Lương kêu họ ngồi lên ghế salon.
“Không cần gấp gáp như vậy, hai đứa lại nghỉ ngơi mấy ngày nữa đi.” Lâm Yến đem táo họ mang đến đi rửa sạch, lại đem chuối tiêu trong nhà, nho, bưng lên bàn, cô vừa ngồi xuống điện thoại liền vang lên.
Là mẹ cô gọi tới, nói bà có chút khó chịu. Đầu năm đúng là người nhà họ Lâm phải đến thăm Lâm Yến, Lâm Yến nghe mẹ ôi a, ý tứ là không thể tới.
Lâm Yến dặn dò bà nghỉ ngơi cho tốt, cúp điện thoại, quay đầu hỏi em trai tình hình trong nhà.
“Cha có chút khó chịu, ba mươi đã truyền nước biển sẽ không có chuyện gì, mẹ rất tốt, xế chiều còn cãi nhau với em, còn nhảy cao ba thước đó.” Lan Hương lặng lẽ kéo áo chồng.
Lâm Yến đỏ mặt, len lén nhìn thoáng qua chồng, Hoàng Vĩ Lương giống như không nghe thấy, vô cùng chuyên tâm gọt táo.
“Yến, để hai đứa ăn trái cây đi, anh đi giúp mẹ một chút.” Thật khó khăn gọt xong trái táo, Hoàng Vĩ Lương lấy cớ tránh đi, để vợ xử lý chuyện nhà.
Lâm Giai Bình hạ thấp giọng nói lại một lần chuyện trong nhà, cuối cùng nói: “công ty em nhận một hợp đồng lớn, muốn em qua đó, em còn đang do dự, xem ra đi không được rồi, không có ai trông chừng, Giai Thần sẽ giống như Giai Bân không lo học hành, đến trường chỉ là tránh phiền nhiễu.”
“Em…..được không?” Lâm Yến sợ thằng hai không trông chừng thằng út được.
“Không học cho tốt, xem em đánh chết nó.”
Lâm Yến không nói gì, có lẽ đó là một biện pháp tốt, thằng ba ý nghĩ sai lệch, cô còn không có cách nào uốn nắn đây. Giảng giải lý lẽ với thằng út có lẽ cũng là người mù đốt đèn…..uổng phí công sức.
***
Nếu là lúc trước, Lâm Yến nghe nói cha mẹ khó chịu nhất định sẽ xách túi lớn túi nhỏ về thăm, Lâm mẹ đợi đến trưa, còn không thấy bóng dáng con gái, tức giận mắng trên điện thoại: “Cô càng ngày càng quá đáng, tôi bị bệnh, cô cũng không trở về nhìn một chút.”
“Mẹ không cần cả ngày giả bộ bệnh được không? “Sói đến đấy”* gọi mấy lần cũng sẽ không có người tin.”
*Sói đến đấy: cậu bé chăn cừu trong câu chuyện Cậu bé chăn cừu từng nhiều lần đùa giỡn nói sói đến, làm người dân xung quanh vác gậy gộng đến đánh sói, vài lần như vậy nên người ta không tin cậu nữa. (nếu cpu của ta không bị lỗi thì chình là như vậy :v mọi chi tiết xin mọi người ra gúc gồ tìm hiểu thêm =.:).
“Cô trở về cho tôi!”
“Không! Con đi đứng không tiện.”
“Cô, cô dám nói không về, vậy thì chờ nhặt xác tôi đi, ô ô ô ô.”
Hóa ra là Lâm cha bị cảm, mặc dù đã tốt nhưng cả người không có sức lực, ăn cơm không có khẩu vị, buổi sáng Lâm mẹ lười ra khỏi giường, cố chịu nấu nước nóng rửa mặt, đem thịt Lan Hương làm hôm trước nóng lên, bữa sáng ăn nhẹ, chỉ có một chút mì sợi chán ngấy với thịt hôm trước hâm lại, ai mà chịu nổi. Ông Lâm và con trai không chịu ăn, lại la mắng bà một trận, còn bắt bà mỗi lần xào thức ăn đều phải làm cái mới. Lâm mẹ muốn gọi con gái về, hầu hạ ông chồng đến khi khỏi bệnh, không ngờ tới con gái lại không nghe lời.
Đến buổi tối, Lâm cha cũng gọi điện tới: “Yến, mẹ con nấu cơm không thể nào ăn nổi, con có về hay không? Cha có chút khó chịu.”
“Cha, mẹ không phải là không biết làm, chỉ là lười biếng thôi, cha không có chuyện gì thì nhìn bà chằm chằm chút đi. lần này con mang thai không được tốt lắm, một chút lại cao huyết áp, bác sĩ yêu cầu một ngày nằm trên giường ít nhất mười tiếng, còn phải chú ý dinh dưỡng, không thể về nha.”
Lâm Yến nghe mẹ ở một bên mắng cô, khó chịu cúp điện thoại, nhưng trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn, đi tản bộ một vòng trở lại, nhịn không được gọi điện thoại cho cha: “Cha, nếu không cha ngồi xe tới đây đi, ở nhà con mấy ngày, dưỡng bệnh xong rồi nói.”
“Không cần.” Lâm cha không thể nhịn nổi nữa đạp vợ mình một cước, cơm tối, Lâm mẹ lấy lại tinh thần làm cho chồng mì súp chua, còn làm hai chén trứng chần nước sôi, vẫn còn nóng hổi ăn xuống bụng, ăn đến không di chuyển nổi.
Lâm Yến nghe cha nói mẹ làm đồ ăn ngon, lúc này mới yên lòng.