Đuổi đi.
Lâm Giai Bân cầm lấy áo lông của cháu trai, cũng không đi lung tung, liền trở về nhà chị gái. Phòng bếp bay ra mùi thơm, khiến cho con sâu tham ăn trong bụng anh ngọ nguậy, đổi thành ngày trước, anh đã sớm chui đi ăn vụng, nhưng hôm nay, đối mặt với đầy người trong phòng, anh quả thực không có dũng khí.
Ngọc Lương đặt con trai trên ghế quý phi, cả nhà vây quanh nhìn, “Ngọc Lương, bé cưng ngủ thật say, ha ha, mẹ, mẹ nhìn bé cưng của Ngọc Lương xem, khỏe mạnh kháu khỉnh, xinh xắn.” Lâm Yến vui mừng nói với mẹ chồng.
“Ngọc Lương, trước ngồi nghỉ đa, mẹ đi nấu cơm cho con.” Mẹ Hoàng sợ con gái mệt mỏi, đói bụng.
“Mẹ, con không mệt, trong nhà thật ấm áp.” Hoàng Ngọc Lương ngồi trên ghế salon, dường như là không muốn động.
“Mẹ, Ngọc Lương ngồi ghế salon nghỉ chút cũng tốt, canh móng heo lập tức liền hầm xong, em uống xong lại ngủ tiếp.”
“Được được, các con nói thế nào tốt thì thế ấy.” Mẹ Hoàng bỏ qua ý định của mình, lập tức ngồi lên ghế salon, nhìn về hướng cháu ngoại trai, vẻ mặt tươi cười.
“Minh Thuận, ngồi xuống nghỉ đi, em xách nhiều đồ như vậy, nhà anh ăn không hết sẽ bị hư.” Hoàng Vĩ Lương hiền hòa nói với em rể.
“Anh, em thấy trước cửa nhà anh có chỗ trống, em giúp anh đào cái hố, đem những thứ này chôn xuống.”
Lâm Giai Bân khinh thường nhìn một đống lớn quả táo, quả hạch đào, khoai tây, dường như trong các túi nhỏ kia là các loại đậu, những thứ này ở nông thôn căn bản là không đáng tiền, cũng xách tới, không thấy mất mặt a.
Nhưng là dường như anh rể rất vui vẻ, đi cùng Minh Thuận kia, tìm cái cuốc nhỏ, ở bên ngoài mày mò, Lâm Giai Bân đi ra ngoài, thấy họ đem phần lớn khoai tây chôn xuống thật, phía trên còn đắp kín đất, còn dùng thùng giấy che ở phía trên.
“Không đắp cho tốt, đậy lại mới dễ dàng dẫn trộm đến.” Lâm Giai Bân nhắc nhở.
“Không phải chỉ là chút khoai tây thôi sao, ai muốn thì lấy đi. đắp lên là vì phòng đóng băng. Anh sợ rễ cây bị thương, đào hố cũng cạn.” Hoàng Vĩ Lương giải thích.
“Đúng vậy, khoai tây trong nhà rất nhiều, chính là quá nặng, xách theo không nhiều.”
“Còn không nhiều? Anh thấy có đến bốn mươi năm mươi cân.” Hoàng Vĩ Lương vỗ vỗ bả vai em rể, “Đủ để nhà anh ăn đến đầu mùa xuân.”
“Nghe Ngọc Lương nói. Anh thích ăn khoai tây em mới đem nhiều một chút.”
“Ha ha ha, chỉ làm em cực khổ.” Hai người nắm tay vào cửa. Lâm Giai Bân nhìn mà thèm. Trước kia anh rể đối với anh coi như tốt. Nhưng nào có nhiệt tình như vậy? Không phải chỉ là mười mấy cân khoai tây sao, đã vậy anh rể còn dễ dàng bị mua chuộc.
Cảnh tượng trong nhà rất hài hòa, bé cưng đi ngủ, Lâm Yến bưng chén canh đang đem đi cho em gái chồng, Hoàng Bằng Tường ngồi trên bàn ăn. Hoàng mẹ ngắt đậu giác. Hoàng Vĩ Lương cùng Trần Minh Thuận ngồi trên ghế salon, đại khái là muốn kiềm chế mình không hút thuốc, vừa cắn hạt dưa vừa thấp giọng nói chuyện, Lâm Giai Bân nhìn thế nào cũng thấy mình dư thừa, trong lòng lại chua xót lại ghen tỵ, chị gái đã tùng che chở anh khắp nơi như vậy, tiếc là, cuộc sống tốt như vậy đã không còn tồn tại nữa, kể từ khi cùng chị gái cãi nhau, anh liền bắt đầu gặp trắc trở khắp nơi, thật năm tháng xui rủi nha.
Ăn cơm trưa xong, Trần Minh Thuận tạm biệt đi về, Lâm Yến cùng Hoàng Vĩ Lương cùng nhau đưa đến cổng tiểu khu, nhìn anh lên taxi mới trở về, bé cưng Ngọc Lương thức dậy, Lâm Yến ôm nó đến phòng khách, đặt trên giường trẻ con, cả nhà lại xúm qua, Lâm Giai Bân không thể tiếp tục ở chỗ này trơ mặt nữa, mỗi một giây đối với anh mà nói giống như một năm. Thật vất vả đợi bé cưng ngủ, anh rể rảnh rỗi, anh kéo anh rể thấp giọng cầu xin: “Anh rể, anh nói với ông Tổng công ty một tiếng, giúp em đổi chỗ làm khác đi”
Hoàng Vĩ Lương hơi có chút khó xử ngừng một chút, dường như đang suy nghĩ nói như thế nào, cuối cùng,nói ra lời làm Lâm Giai Bân ủ rũ không dứt.
“Tiểu Bân, nhân viên làm công việc tiêu thụ thuốc này, hay là cậu bỏ đi.”
“Tại sao? Em thật thích công việc này,thu nhập cũng tốt nữa.” Trong lòng Lâm Giai Bân căng thẳng, gấp gáp không thể chờ nói.
“Cậu ở tỉnh L chọc cho người ta tức giận, mà ở Thành phố Y người làm dược cũng nhiều như vậy,bọn họ trong ngành ít nhiều cũng có liên lạc, rất dễ dàng hỏi thăm cậu ở đó biểu hiện như thế nào, không người nào nguyện ý làm chung với cậu, hay là cậu làm nghề khác đi.”
“Anh rể, anh không thể tin lời họ nói, bọn họ bắt nạt em…”
Hoàng Vĩ Lương nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được, cậu nói xem bọn họ bắt nạt cậu thế nào?”
“Em mới đến, người mới, chuyên môn khẳng định hơn hẳn bọn hắn, mới đầu Lưu Quản lý cho em tiền lương chia đều như bọn họ, ba tháng sau lại không chịu nữa,cũng không nên căn cứ theo công trạng của em mà tính lương, cái này không công bằng.”
“Cậu biết tiền lương các cậu tính thế nào không? Tính theo công trạng đúng không? Bởi vì Tổng giám đốc đưa cậu vào, Lưu Quản lý mới đặc biệt chiếu cố cậu, cứng rắn đem tiền lương của người khác chia đều cho cậu, cậu có thấy tốt hay không? Tại sao còn có thể oán giận người khác? Liên tục ba tháng đã vô cùng hiếm có.” Hoàng Vĩ Lương kiên nhẫn giải thích.
Lâm Giai Bân không ngờ anh rể lại nói vậy, nhất thời không biết nói gì hơn, một lát sau mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Vậy cũng không thể nói chuyện thiên vị cho bọn họ nha.”
Mặt Hoàng Vĩ Lương đen lại: “Cậu được chỗ tốt thế nhưng lại không biết ơn. Vì sao cậu không làm việc cho tốt? Tất cả mọi người vất vả chạy ngược xuôi vì cửa hàng, cậu lại vụng trộm lên mạng chơi trò chơi, chuyện này có hay không?”
“Em chơi không có được vài lần.” Lâm Giai Bân không phục la lên, Lâm Yến quay đầu trợn mắt nhìn cậu, chỉ chỉ phòng Ngọc Lương, ý muốn anh nhỏ giọng chút.
“Người khác một tháng công trạng có đến ba bốn vạn, làm sao cậu một vạn cũng không được?”
“Em…cái kia…khu vực khách hàng được phân đến rất khó.”
“Lưu Quản lý cho cậu đổi khu vực một lần đúng không? Nhân viên khu vực đó một tháng hoàn thành hơn ba vạn, đến lượt cậu, hai tháng cũng không đủ một vạn, cậu còn tranh cãi cùng khach hàng, làm cho Lưu Quản lý mất một khách hàng lớn, Lưu Quản lý tự mình đi xin lỗi khách hàng, đối phương cũng không chịu tha thứ, có chuyện này không?”
“khách hàng kia mắng em!”
“Mắng cậu là bạch nhãn lang đứng không? Khách hàng kia quê ở tỉnh S, cùng bọn Lưu Quản lý quan hệ rất tốt, mới đầu đối với cậu cũng rất tốt, thường xuyên mời cậu ăn cơm, mùa động lạnh còn tặng cho cậu quần áo chăn đệm, cậu nhưng lại đem đồ tặng đi bán, người ta đòi hỏi yêu cầu một chút, cậu liền nói năng lỗ mãng, mắng nhà người ta thấy tiền là sáng mắt, tham tiền, vợ người ta nói cậu mấy câu, cậu nói người ta mập, chửi nhà người ta là heo?”
“Em lúc ấy nhất thời tức giận, không lựa lời mà nói….”
“Sau khi xảy ra chuyện, Lưu Quản lý muốn cậu đi xin lỗi, sao cậu không đi?”
“Ông ấy là Quản lý của bọn em, lấy tiên lương cao như vậy, vốn phải thay bọn em dọn dẹp hậu quả, dựa vào cái gì mà bắt em đi xin lỗi?”
Hoàng Vĩ Lương tức đến tay run run, anh tức giận chị vào em vợ: “Lâm Giai Bân, tôi cho là đối phương nói bao nhiêu cũng có chút thổi phồng lên, không ngờ đến Lưu Quản lý miệng còn chút đạo đức, còn giúp cậu che giấu việc xấu. Tôi, tôi thật không ngờ cậu so với ông ấy nói còn tồi tệ hơn.” Hoàng Vĩ Lương tức giận đến xanh cả mặt, vì anh nhịn xuống không để mình rống to lên, hít sâu nhiều lần rồi mới lên tiếng: “Lâm Giai Bân, cậu chỉ biết đến bản thân mình, căn bản là không còn nhân tính, chị cậu không quan tâm đến cậu, là tôi cảm thấy cậu còn trẻ muốn cho cậu một lối thoát, xem ra tôi sai rồi, thập phần sai rồi.”
“Anh rể, em sai chỗ nào anh có thể dạy em, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, anh rể, anh rể…” Lâm Giai Bân không ngờ được anh rể lại nói lời khó nghe như vậy, nhưng anh biết, đây là người duy nhất chịu giúp mình, anh sợ mình phẩy tay áo bỏ đi không được giúp đỡ, cả đời này phải sống ở nông thôn.
Cuối cùng Hoàng Vĩ Lương nén giận nói: “Giai Bân, nếu muốn đảo ngược công lý, cậu cũng thay Quản lý và đồng nghiệp của cậu nghĩ một chút xem, người khác đỗi với cậu như vậy, cậu sẽ nghĩ thế nào.đi về nhà đi, khi nào cậu nghĩ kỹ thì đến tìm anh, cậu đi đi.”
“Anh rể, anh không thể đối với em như vậy….” Lâm Giai Bân thấp giọng kêu.
“Ngay lúc anh còn có thể nhịn được, cậu đi nhanh đi, nghe lời anh, trở về suy nghĩ thật kỹ hành động của mình, tìm ra tất cả sai lầm, nếu cậu có thể hối cải sau này vẫn còn có thể có tiền đồ, dù sao cậu cũng còn trẻ tuổi.” Hoàng Vĩ Lương cố nén giận nói.
“Hừ! Đều ghét bỏ tôi, không phải không cho anh mặt mũi nha, thế nhưng lại bắt tay với người ngoài….” Nhẫn nại của Lâm Giai Bân rốt cuộc đã đến cực hạn, anh liều mạng rống lên.
Lòng tốt ý tốt của mình thế nhưng lại bị xem là lòng lang dạ thú, Hoàng Vĩ Lương lại nổi giận lần nữa: “Cút!”
Người ôn hòa nổi giận so với người tính tình thô bạo nổi giận thường xuyên đáng sợ hơn, Lâm Giai Bân cũng chột dạ trong lòng, anh đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa, liên tục do dự, thế nhưng lại quay ngược trở về, ngồi trên ghế salon: “Tôi không có tiền, không thể về!” Anh ăn vạ.
Hoàng Vĩ Lương tức giận đến nổi điên, đứng dậy kéo cậu em vợ ra ngoài, Lâm Giai Bân còn muốn giãy dụa, bất đắc dĩ anh rể cao to một mét tám, anh thì chỉ một mét bảy, vùng vậy mấy cái căn bản không có tác dụng,cứ như vậy bị lôi ra cửa.
Hoàng Vĩ Lương đẩy anh: “Ngoài chợ có thuê người dỡ hàng, tự mình làm ra tiền mà về, đừng có ỷ lại tôi.”
Lâm Giai Bân vừa thấy anh rể buông tay, lập tức nhào trở lại, Hoàng Vĩ Lương đã đóng cửa từ bên ngoài: “Lâm Giai Bân, từ hôm nay trở đi, nếu cậu nghĩ muốn ăn vạ ở nhà tôi, thì đừng trách tôi gọi 110 kêu cảnh sát.”
“Chị, chị….” Lâm Giai Bân gào to.
“Đây là ý của chị cậu, cậu tốt nhất là gào mấy câu để chính chị cậu gọi 110.” Hoàng Vĩ Lương đuổi Lâm Giai Bân ra khỏi cư xá mới trở về.
Lâm Giai Bân mờ mịt ngơ ngác đứng giữa đường, không biết làm thế nào, qua hồi lâu, chợt nhớ đến anh hai còn đang ở thành phố Y, chắc ở chỗ chị gái ở trước kia, anh đi nhanh ra khỏi cổng lớn cư xá, tìm khắp túi vẫn còn hai đồng, may xe buyt đi một lần một đồng, ngồi đến điểm cuối, lại đi bộ mười mấy phút mới đến xưởng máy móc.
Lâm Giai Bình mệt mỏi một ngày, vừa ăn cơm xong thấy em ba đến đây, nửa dựa vào trên giường, miễn cưỡng chỉ bàn cơm: “Trong nồi còn chút cơm thừa, ăn xong đem ra ngoài rửa giúp anh.”
Lâm Giai Bân: “Anh! Anh…”
Anh vốn định kháng nghị, thấy anh hai căn bản là không muốn cùng anh thương lượng, không thể làm khác hơn là biết điều ăn xong đem chén đi rửa sạch, trở lại chen chúc cùng anh hai trên một chỗ ở một đêm.
Lâm Giai Bân thấy vách tường phòng anh hai ố vàng, cửa sổ cũng gỉ loang lổ cũ kỹ, quệt miệng nói: “Anh hai lăn lộn hơn một năm, vẫn không có cấp bậc gì, học thợ mộc thối nát gì a, cả đời cũng không có tiền đồ gì.”
Lâm Giai Bình liền lôi anh ném ra cửa. (@.@)