Sống sót
– Thật lợi hại, bổn mạng thần binh của ngươi quả nhiên không bình thường, nhưng không biết tại sao Cửu Hoàng Châu lại khiến ta có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, ngươi phải sử dụng cẩn thận, bằng không rất có khả năng bị nó cắn trả, cũng nói lại, huyết thống của ngươi vô cùng cao quý thuần khiết, rốt cuộc ngươi xuất thân từ đâu?
Bỗng nhiên binh linh trong Liệt Dương Cuồng Phủ hiện ra rồi hóa thành một người lửa thu nhỏ, người lửa này không có thân dưới, từ bụng trở xuống chỉ có một cụm lửa dao động nhẹ nhàng, ngọn lửa cháy hừng hực, bất cứ ai liếc mắt qua cũng có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của người lửa này, con mắt như một viên mã não màu hồng, lóng lánh mà đầy hoang dã, trong lỗ mũi thường xuyên thở ra hai tia lửa thể hiện đặc tính cuồng bạo.
– Ta cũng cảm giác được Cửu Hoàng Châu không đơn giản, dường như trong nó vẫn tồn tại cấm chế nguy hiểm, có rất nhiều bí mật chưa được mở ra, với lại ta cũng muốn biết thân thế của mình, có lẽ chỉ khi biết được xuất thân của mình, ta mới có thể hiểu rõ bí mật của Cửu Hoàng Châu.
Ninh Hiên đang suy nghĩ, hắn nhìn binh linh người lửa, đột nhiên hỏi:
– Ngươi có tên chứ?
Binh linh nghe Ninh Hiên hỏi ngược lại hơi sững sờ, trong đầu liền suy nghĩ có cái tên nào đầy phong cách hay không, suy nghĩ một lúc, với chút từ ngữ có hạn của nó thì không nghĩ ra một cái nào phù hợp.
– Tên Thiên Viêm thì sao?
Ninh Hiên đề nghị.
– Thiên Viêm… Tên này không tệ, vậy từ giờ trở đi ta tên Thiên Viêm, ha ha ha ha!
Thiên Viêm có tên của mình liền tỏ ra vui thích, trong lòng có cảm giác bản thân đã được tán thành.
– Tốt rồi, Thiên Viêm ngươi là binh linh nên chắc có thể tự tu luyện chứ?
Ninh Hiên hiếu kỳ, kiến thức của hắn ở phương diện này quả thật có hạn.
– Ừm, ta có thể tự tu luyện, nhưng như vậy thì tốc độ cực kỳ chậm chạp, nếu thực lực của ngươi trở nên lợi hại thì có thể tế luyện Liệt Dương Cuồng Phủ bổ sung lực lượng, thậm chí khi đột phá Võ Tông Cảnh lên Tam Hoa Thông Linh Cảnh có thể sinh ra linh khí, dù là binh linh hay thần binh thì linh khí đều là tài nguyên quý giá, chúng sẽ giúp thực lực chúng ta tăng lên.
Thiên viêm nói chậm rãi.
– Ngươi thật biết được không ít.
Tâm thần Ninh Hiên nối với binh linh nói ra, bây giờ hắn chỉ mới bước vào võ đạo, hắn cảm thấy không cần phải cố gắng tìm hiểu các cảnh giới cao hơn, khi nào tu vi đạt tới thì tự nhiên biết, tự thân thử nghiệm mới là tốt nhất, bây giờ có nói nhiều đến mấy cũng chỉ là mong muốn chứ chưa đạt được.
– Tất nhiên, ta biết chắc một kiện thần binh có binh linh càng cường đại thì uy lực phát ra sẽ càng mạnh, thời Viễn Cổ, có vài đại năng biết không thể chống được lôi kiếp liền tiến hành binh giải, trở thành binh linh ngủ say sâu dưới Thâm Uyên, người hữu duyên nếu có được một binh linh Viễn Cổ thì thực lực sẽ tăng vọt, thậm chí Võ Tông đánh chết yêu thú tinh luyện linh hồn bọn chúng tế luyện thành binh linh giết chóc chỉ vì tìm uy lực mạnh hơn mà thôi, vừa rồi ngươi cũng thấy, ta liên tục hấp thu máu của chín mươi bảy tên nô lệ đã trở nên rất cuồng bạo, ta vốn cũng do rất nhiều linh hồn yêu thú tinh luyện ra ý thức, chỉ khi tiếp xúc với máu của ngươi ta mới xử lý sạch sẽ những cảm xúc giết chóc kia, chưa kể ta cũng nhận được chỗ tốt cực lớn, không gian phát triển cũng khả quan hơn.
Thiên Viêm nói ra tất cả những gì mình biết, suy nghĩ thông suốt, đạo lý rõ ràng, Ninh Hiên nghe được âm thầm gật đầu, cảm thấy nói chuyện với Thiên Viêm giống như nói chuyện với người bình thường, hơn nữa cảm giác rất thoải mái, không giống như lúc tiếp xúc với loại lòng dạ thâm hiểm như Vũ Thất, lúc nào cũng phải đề phòng.
– Được rồi, bây giờ thời gian là quan trọng nhất, ta trước tìm hiểu Cửu Hoàng Châu, ngươi cũng đi tu luyện đi.
Ninh Hiên dặn dò, lúc này giọng điệu của hắn vô cùng hiền lành.
– Bây giờ ngươi hợp tác với Vũ Thất muốn giết chết Hoa Câu Ngọc? Tuy khí tức Phượng Hoàng Lửa đồng nguyên với ta, nếu dùng để tế luyện Liệt Dương Cuồng Phủ quả thật có thể thăng cấp, nhưng ta cho rằng Vũ Thất sẽ làm điều bất lợi với ngươi, ngươi phải đề phòng gã, lúc cần thiết ta có thể chém giết gã, thực lực của ta bây giờ có ngọn lửa ngũ phẩm cộng thêm lực bạo phát ngũ phẩm, kết hợp lại, hoàn toàn cuồng bạo, tạo thành một kích tất sát, có thể đánh gã không kịp trở tay, rất có khả năng giết chết gã.
Thiên Viêm hung dữ nói, khí tức riêng biệt của nó lưu chuyển toàn thân, dường như lúc nào cũng có thể bộc phát.
Ninh Hiên cười cười, biết được tâm ý của Thiên Viêm trong tâm linh hắn không khỏi bốc lên một dòng khí nóng, đây là cảm xúc hắn chưa từng cảm nhận được, hắn vốn chuẩn bị chìm vào tu luyện lại tự buộc bản thân dừng lại, đáp:
– Vũ Thất muốn giết ta, hơn nữa gã muốn có được Liệt Dương Cuồng Phủ nên thi triển dương mưu, mặc kệ ta có đồng ý giết Hoa Câu Ngọc hay không, ta đều không có lựa chọn khác, đương nhiên ta cũng không ngồi chờ chết, cứ chờ xem, còn chưa biết hươu chết về tay ai, hiện tại có ngươi cùng Cửu Hoàng Châu ta không còn chiến đấu một mình, không cần tham sống sợ chết, Vũ Thất chính là tấm ván cầu quan trọng đầu tiên trong đời ta hay nên nói là một viên đá mài đao.
Nói xong, Ninh Hiên đắm chìm trong ánh sáng của Cửu Hoàng Châu, Thiên Viêm cười ha ha một tiếng, cũng không hỏi nhiều, trở về Liệt Dương Cuồng Phủ, bốc lên ngọn lửa, nuốt vào nhả ra bắt đầu tu luyện.
Cửu Hoàng Châu chầm chậm xoay vòng, một vòng ánh sáng ngưng thành thực chất tràn ra lượng lớn nguyên khí cung cấp cho Ninh Hiên hấp thu, Cửu Hoàng Châu có thể hấp thu nguyên khí trong trời đất nhanh hơn giúp tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Có nguyên khí của Cửu Hoàng Châu, tốc độ tu luyện của Ninh Hiên phải nhanh hơn gấp năm lần lúc trước và vẫn tiếp tục tăng lên.
Cửu Hoàng Châu không những đẩy nhanh tốc độ hấp thu nguyên khí mà còn có thể tinh luyện khiến nguyên lực càng thêm tinh thuần, phẩm chất càng thêm được áp súc, sau đó được Ninh Hiên hấp thu, bất luận là lượng hay chất đều trở nên khác biệt, cảm giác như nhìn thấy tương lai tươi sáng, hắn tham lam hấp thu tu luyện lực phòng ngự và lực phá hoại của mình.
Nguyên khí là tài nguyên không thể thiếu đối với Cửu Phẩm Võ Tông Cảnh, như lực phòng ngự, lực đánh nát, lực phong ấn, lực cắt, lực xuyên thấu… những nguyên lực này cần lượng lớn nguyên khí mới có thể tu luyện lên cao hơn, còn số ít lực càng mạnh mẽ và hiếm thấy như Hoả lực, Lôi lực, Sinh Mệnh lực, lực nổ tung, Phong Bạo lực… các loại nguyên lực thuộc tính thì cần nguyên khí tương tự, như Hoả lực cần Hoả nguyên khí, Lôi lực cần Lôi nguyên khí, Sinh Mệnh lực cần Mộc nguyên khí…
Cửu Phẩm Võ Tông Cảnh hấp thu nguyên khí, Tam Hoa Thông Linh Cảnh hấp thu linh khí, đến cảnh giới này mới chính thức bước vào con đường nghịch thiên, tranh mệnh với trời, trở thành Linh Tông.
Với Võ Tông, cho dù lĩnh ngộ nguyên lực không thuộc tính cũng cần thiên phú, muốn lĩnh ngộ nguyên lực thuộc tính thì càng thêm khó khăn.
Mà Cửu Hoàng Châu có thể thúc đẩy Ninh Hiên lĩnh ngộ nguyên lực thuộc tính một cách gián tiếp, Xích Hoàng Châu liên tục sản sinh ra Hỏa nguyên khí, Mộc Hoàng Châu cũng có thể diễn sinh ra Mộc nguyên khí, chỉ trong ba canh giờ, Ninh Hiên đã lĩnh ngộ được Sinh Mệnh lực.
Mộc đại diện cho thiên nhiên, là tính mệnh, lĩnh ngộ Sinh Mệnh lực nhất phẩm, Ninh Hiên cảm giác khí lực toàn thân như dùng không hết, tinh lực dư thừa, máu được khai thông, có vẻ sống được lâu hơn, tu luyện đơn giản là muốn chính mình sống càng lâu, thậm chí thọ cùng thiên địa, trở thành bất hủ, cái được gọi là tính mệnh song tu thiếu một cũng không được.
Kiếp sống tu đạo dài dòng buồn chán, sống lâu cực kỳ quan trọng, đạo trường sinh còn xem Sinh Mệnh lực của ai hùng hậu hơn.
Được cái này mất cái kia, Cửu Hoàng Châu cho Ninh Hiên hai loại nguyên lực thuộc tính cường đại, đã thế còn sinh ra lượng lớn nguyên khí tất nhiên phải trả giá lớn, bên trong võ thai, Cửu Hoàng Châu hơi nhảy lên như có được tính mạng và tư duy của mình, trong mỗi viên Hoàng Châu đều ẩn sâu một tròng mắt, tròng mắt trong Hoàng Châu cũng không mở ra mà đóng chặt lại.
Ninh Hiên phát hiện điều này trong lòng liền chấn động, cảnh này sao tương tự như hắn trước kia, lúc hắn còn rất nhỏ, con mắt không thể mở ra được, hắn không biết tại sao nên cho rằng mình trời sinh bị mù, nhưng năm tháng qua đi, hắn lớn lên, hai mắt có thể chầm chậm mở ra, mãi đến khi hắn bị bắt vào Quỷ Minh Phong, hắn có thể mở hai mắt tuy khó khăn và cực kỳ đau đớn nhưng cũng có thể nhìn mọi vật một cách bình thường.
Dưới tình huống này, Ninh Hiên cảm giác mình thật giống như một em bé khi mới sinh không thể mở mắt, khi hắn sáu tuổi vẫn vậy, hắn sống mà phải bò dưới đất chịu đánh, gian khổ không ai biết được, trong lòng hắn tin tưởng không phải chính mình bị mù mà chính ông trời mới bị mù!
Trong mỗi viên Hoàng Châu có một khe hở khép kín lúc ẩn hiện lúc hiện, không biết khi mở ra sẽ thế nào?
Thân là chủ nhân Cửu Hoàng Châu hai mắt Ninh Hiên lại bỗng nhiên chảy máu, từng cơn đau kéo đến sâu trong đồng tử, giống như có vô số ánh sáng đang thiêu đốt bắn phá kịch liệt trong mắt hắn, những cột sáng như thực thể kia xé mở một bức tranh, trong bức tranh, trống rỗng, nhưng lại vang lên một tiếng nói hoa mỹ và đầy hàm xúc.
“Huyết thống chân chính cao quý, bắt nguồn ở sâu trong linh hồn, chúng ta cần trung với lý tưởng, nhưng phải đối mặt với hiện thực. Một ngày nào đó đứa trẻ sẽ lớn lên, quá trình này cần một đoạn thời gian rất dài, nhưng thời gian sẽ vĩnh viễn đứng ở bên chúng ta, vì vậy cần ngủ đông, ở ẩn, để cho chúng ta trung với lý tưởng, để cho chúng ta đối mặt hiện thực…”
Một tiếng nổ vang, hào quang tan vỡ, tinh thần Ninh Hiên phục hồi lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sau đó hắn thở dốc từng cơn, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói kia.
Mạnh mẽ áp chế cảm xúc đang kích động, hắn suy ngẫm một lát rồi trầm mặc thật lâu, hắn lẩm bẩm:
– Cái này là cái gì, chẳng lẽ nói bây giờ ta vẫn còn là một đứa trẻ, học mở mắt xong chẳng lẽ còn muốn học đi, cái quái gì là trung với lý tưởng, hiện thực! Hiện thực là ta cần sống sót.
Ninh Hiên còn chưa kịp tìm đến nơi phát ra câu nói kia liền nghe thấy ở một góc hẻo lánh cách đó không xa vang lên một thanh âm, nó cầu khẩn:
– Hi vọng thời gian thật sự đứng ở bên ta.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: