Bạch Y lại hiện
Nam tử trẻ tuổi đi theo Phượng Phi Ly cùng nhau đến Ninh Võ thành, một thân cẩm bào hắc sắc, đường viền cẩm bào hắc sắc thêu màu vàng, làm cho cả người hắn hiển lộ ra một loại xa hoa điệu thấp.
Khuôn mặt thon gầy cương nghị, sống mũi cao thẳng, bạc môi rõ ràng, trong con ngươi tối đen lộ ra một loại quang mang trí tuệ, giống như tụ tập nhật nguyệt tinh hoa thiên địa, liếc mắt một cái liền vào lòng người.Còn có linh hồn ở chỗ sâu nhất phát ra mà khí chất lạnh nhạt cao quý, thế nhân không kịp.
Hắn là người Huyền Thiên đại lục-Tần Mặc, cùng Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh giống nhau, đều là một thế hệ cường giả trẻ tuổi đứng đầu trên Huyền Thiên đại lục cùng Bồng Lai tiên đảo, quan hệ cùng Phượng Phi Ly vô cùng tốt, mấy ngày hôm trước đụng tới Phượng Phi Ly đang muốn chạy về sư môn.
Hai người đã nhiều năm không gặp, nâng cốc ngôn hoan, Phượng Phi Ly không cẩn thận nói lỡ miệng, nói chính mình yêu thích tiểu sư muội, hắn liền thập phần tò mò, nữ tử có thể được Phượng Phi Ly yêu thích đến tột cùng là dạng nữ tử gì, sau đó cũng không vội vã đi làm chuyện của chính mình, một đường đi theo hắn, chuẩn bị đi đến Phiêu Miểu Tông dạo một vòng.
Lúc này nghe Phượng Phi Ly kêu tiểu sư muội, liền biết đây là nữ tử hắn yêu thích, ánh mắt loé nhẹ, tinh tế đem Tần Lạc Y đánh giá.
Tóc đen như mực, khuôn mặt minh diễm xinh đẹp, da thịt tuyết trắng trong suốt, lóe ra nhiều điểm sáng bóng, mắt như hồ thu, ánh sáng như ngọc lưu ly đủ để chiếu rọi khiến hàng ngàn hàng vạn phấn trang khắp thiên hạ cũng mất đi nhan sắc.
Lúc này cùng Phượng Phi Ly đứng chung một chỗ, nam tuấn nhã cao quý, nữ tiếu mĩ động lòng người, thoạt nhìn thập phần xứng đôi.
Tần Mặc cong môi nổi lên một chút ý cười, ánh mắt nhìn về phía Phượng Phi Ly mang theo cười nhạo nhàn nhạt, trong lòng cũng không nhịn được âm thầm gật đầu, nữ tử có thể được hảo huynh đệ hắn coi trọng, quả thực không tầm thường.
Nghĩ đến thân thế Phượng Phi Ly cao quý, tư chất tu luyện phi phàm, ngắn ngủn hơn trăm năm, liền tu luyện ra ngọc phủ, trên Huyền Thiên đại lục, nữ tử xinh đẹp đối với hắn ái mộ đếm không hết, lại không có một người có thể nhập được mắt hắn, nay hắn có người ái mộ, không biết làm cho bao nhiêu nữ tử thất vọng tan nát cõi lòng.
Phượng Phi Ly mỉm cười nhìn Tần Lạc Y,trong mắt hoa đào lóe ra quang mang như hắc diệu thạch, vui sướng gần như tham lam nhìn kiều nhan nàng trổ mã càng thêm minh diễm mê người.
Thời gian như trôi qua quá nhanh, nhoáng lên một cái hắn đã một thời gian dài không nhìn thấy nàng, tuy rằng lần trước trở về, lúc ấy nàng còn đang bế quan, cũng không thể cùng nàng nói được lời nào.
Mấy ngày nay, hắn càng thêm tưởng niệm nàng, dĩ vãng trong sinh mệnh hắn, chưa từng tưởng niệm một người như vậy, tưởng niệm làm cho hắn hận không thể lập tức bay đến bên cạnh nàng, giải toả nỗi tương tư trong lòng.
Đối với ánh mắt Tần Mặc cười nhạo, hắn căn bản làm như không nhìn đến, lúc này trong lòng trong mắt, đều chỉ có Tần Lạc Y, không nghĩ tới hai năm không gặp, nàng cư nhiên đã tu luyện ra phủ đệ, vừa rồi ở trên không trung ngự hồng mà đi, tốc độ tu luyện quá nhanh…Làm cho hắn khiếp sợ không thôi.
Rất muốn đem nàng gắt ôm chặt vào trong lòng, chỉ là vừa mới gặp mặt, sợ doạ nàng sợ, chỉ phải âm thầm thở dài một tiếng từ bỏ.
“Người vừa rồi đuổi theo phía sau ngươi là ai? Sao lại thế này?” Trong mắt hoa đào của Phượng Phi Ly có sắc bén chợt lóe rồi biến mất, người nọ chạy trốn quá nhanh, hắn(PPL) còn chưa tới kịp thấy rõ ràng, hắn(LTS) liền biến mất, nhìn tốc độ của hắn(LTS), liền biết tu vi người nọ không dưới chính mình.
*(PPL:Phượng Phi Ly
LTS:Lâm Thu Sinh)*
Tần Mặc cũng nhíu mày, trong mắt dâng lên ý cười thản nhiên.Dám động đến nữ tử Phượng Phi Ly nhìn trúng, người nọ sợ là sẽ thập phần xui xẻo.
“Đó là Động Thiên Phúc-Lâm Thu Sinh.” Tần Lạc Y liếc mắt nhìn phương hướng Lâm Thu Sinh bỏ chạy, đem sự tình trải qua nói một lần.Phượng Phi Ly càng nghe sắc mặt càng khó coi, sát khí trong mắt hoa đào tràn ra.
Không nghĩ tới thời điểm hắn không ở Phiêu Miểu Tông, cư nhiên xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, Y nhi…Thiếu chút nữa đã bị người hại chết dưới Sư Hổ Nhai! Tiêu Thiên, Cao Dương, bọn họ hẳn là may mắn chính mình đã chết, bằng không hắn không thể không đem bọn họ lăng trì, làm cho bọn họ nếm thử tư vị muốn sống không được, muốn chết không xong.
Còn có Mộ Dung Tuyệt! Tuy rằng Y nhi chỉ nói qua loa, bất quá tu vi Mộ Dung Tuyệt lúc ấy so với nàng cao hơn không ít, sau khi tiến vào Băng Vực nghĩ thôi cũng biết tình cảnh Y nhi có bao nhiêu hung hiểm.
“Lâm Thu Sinh…Hắn cư nhiên còn dám tới tìm ngươi gây phiền toái! Thật sự là chán sống.” Phượng Phi Ly hừ lạnh một tiếng, trên mặt tuấn dật luôn tươi cười đến yêu nghiệt biến mất, thay thế bằng khí phách sắc bén hiếm thấy.
Lông mi Tần Lạc Y khẽ run, âm thầm kinh hãi.Đây mới là tính tình chân thực của Đại sư huynh đi.Sát phạt quyết đoán, bễ nghễ thiên hạ!
Ánh mắt Tần Mặc khiếp sợ nhìn Tần Lạc Y, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ cùng không thể tin: “Ngươi cư nhiên luyện ra cửu giai đan dược cực phẩm?”
Gần hai mươi tuổi, liền luyện ra cửu giai đan dược cực phẩm, đây là thiên phú luyện đan biến thái như thế nào?
Thiên tài luyện đan như vậy, đừng nói là Bồng Lai tiên đảo, cho dù Huyền Thiên đại lục, cũng chưa từng có! Hắn vừa mới bế quan đi ra, liền đụng phải Phượng Phi Ly, sau đó hai người một đường không nghỉ đuổi hướng Phiêu Miểu Tông, cư nhiên bỏ lỡ tin tức lớn như vậy.
Xem trong mắt Phượng Phi Ly cũng có khiếp sợ, liền biết là hắn cũng không biết, nghĩ đến Huyền Thiên đại lục cách Bồng Lai tiên đảo quá xa, tin tức còn chưa truyền đến Huyền Thiên đại lục đi.
Tần Lạc Y nhìn hắn một cái, mỉm cười, tươi cười trên mặt chưa vì Tần Mặc nhắc tới luyện đan mà hiện ra bộ dáng đắc ý vênh váo, tức khắc làm cho hảo cảm của Tần Mặc đối với nàng lại nhiều hơn vài phần, thầm nghĩ huynh đệ chính mình quả nhiên thật tinh mắt.
Phượng Phi Ly biết Tần Lạc Y có thể luyện đan, lần trước chợt nghe nàng nói qua, nàng cùng Giản Ngọc Diễn quen biết, bởi vì Giản Ngọc Diễn trúng độc, mà nàng luyện chế cho hắn giải độc đan m, nhìn tuổi tác của nàng, tuy rằng luyện ra lục-thất giai đan dược thực làm cho hắn kinh ngạc, nhưng cũng không khiếp sợ, người như vậy ở Huyền Thiên đại lục còn có Bồng Lai tiên đảo cũng có, chỉ là cực nhỏ thôi.
Nhưng hôm nay cư nhiên nghe được nàng nói nàng đánh cược thắng tử đan lô của Động Thiên Phúc-Mộ Dung Tuyệt, luyện ra cửu giai đan dược cực phẩm, thực sự có chút làm cho hắn chấn kinh.
Đụng phải Tần Lạc Y, Phượng Phi Ly cũng không vội vã rời đi, ba người vừa nói cười, một bên hướng Ninh Võ thành đi đến, dọc theo đường đi đụng tới không ít tu sĩ đi ra đi vào thành, không chỉ nhận ra Tần Lạc Y, cũng nhận ra Phượng Phi Ly, thậm chí cũng có người nhận ra Tần Mặc hiếm khi đến Bồng Lai tiên đảo, ánh mắt nhìn về phía bọn họ tràn ngập lửa nóng cùng kính sợ.
Vào thành, bọn họ đi ăn vài thứ trước, biết Tần Lạc Y muốn ở trong này trụ một đoạn thời gian, Phượng Phi Ly trực tiếp đi đến khách điếm tên Như Ý lâu, bao xuống một sân viện cực thanh u trong đó.
Tần Lạc Y vào nhà sau, Tần Mặc vỗ một quyền thật mạnh vào vai Phượng Phi Ly, xoa xoa cằm, cười híp mắt, nhỏ giọng nói: “Luyện đan sư cửu giai cực phẩm a, ngươi thật đúng là nhặt được bảo bối!”
Phượng Phi Ly cười cười, trong mắt tối đen ẩn chứa một đạo ánh sáng nhu hòa: “Quả thật là bảo bối!” Mặc kệ Tần Lạc Y có thể luyện đan hay không, ở trong lòng hắn, đều là một bảo bối.
“Ha ha.” Nhìn bộ dáng hảo huynh đệ nhà mình lún sâu trong đó, Tần Mặc lắc lắc đầu, nhịn không được cười nhạo hắn một hồi.
Cho dù Hỗn Nguyên Thiên Châu không có phản ứng gì, không còn phóng thích tinh thần lực, Tần Lạc Y cũng không chút lơi lỏng tu luyện, Hỗn Nguyên Thiên Châu vẫn thực nghịch thiên, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, tốc độ nàng hấp thu tinh thần lực trong thiên địa, so với người bình thường nhanh hơn vô số lần.
Buổi tối, ngồi xuống hai canh giờ, nàng đang chuẩn bị ngủ, dư quang trong lúc vô ý quét tới bên ngoài cửa sổ, đột nhiên ngẩn ra, Bạch Y cư nhiên đi theo nàng, đang lẳng lặng dựa lên phía trên một thân cây đại thụ, ánh mắt nhìn phương hướng của nàng.
Tần Lạc Y nhấp mím môi, trong phượng mâu hiện lên một đạo quang mang sắc bén.Lấy tu vi hắn, nếu muốn vụng trộm đi theo mà không bị nàng phát hiện, hẳn là thực dễ dàng, chính mình cư nhiên dễ dàng phát hiện hắn như vậy, là hắn cố tình làm ra.
Bám riết theo nàng không tha, đến tột cùng hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự vì Hỗn Nguyên Thiên Châu trên người nàng? Nếu thật sự như thế, nàng liền không thể lưu hắn lại!
Lười biếng nhắm mắt lại, Tần Lạc Y âm thầm suy nghĩ thời gian Hắc Đế xuất quan, không biết Hắc Đế chống lại hắn, có thể nắm chắc mấy phần thắng.Ngày hôm sau tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã không còn thân ảnh Bạch Y, nàng cố ý tìm kiếm một phen, vẫn không nhìn đến.
Phượng Phi Ly cùng Tần Mặc đã sớm thức dậy, hai người đang đứng dưới tàng cây hoa quế trong viện nói chuyện, nhìn đến nàng đi ra, mắt Phượng Phi Ly sáng ngời, khóe môi cong lên, vẽ ra một độ cong mị hoặc, xoay người bước nhanh hướng nàng:”Tiểu sư muội.”
Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng, nhanh chóng liếc mắt nhìn tuấn nhan hắn yêu nghiệt một cái, không nghĩ tới thời gian gần hai năm trôi qua, đối với Đại sư huynh vô thức phát ra mị lực, nàng vẫn nửa điểm không có sức chống cự.
Hướng hắn gật gật đầu, lại cùng Tần Mặc chào hỏi qua, nhàn thoại vài câu, Tần Lạc Y quyết định đi ra ngoài đi dạo, đối mặt với Đại sư huynh yêu nghiệt, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt của nàng lại bắt đầu ẩn ẩn nóng lên, tình huống có chút không thích hợp, nàng quyết định vẫn nên cách xa hắn mới tốt.
“Đã lâu không tới Ninh Võ thành, ta cũng muốn đi dạo.” Trong mắt Phượng Phi Ly sáng ngời.
Tần Mặc cũng muốn phụ họa, bị Phượng Phi Ly trừng mắt một cái, chỉ phải đánh mất chủ ý, có lẽ vì nguyên nhân cảm tình giữa hắn cùng Phượng Phi Ly quá tốt, Phượng Phi Ly thích Tần Lạc Y, hắn đối với Tần Lạc Y cũng có một loại cảm giác thập phần thân thiết.
Nhìn Phượng Phi Ly, Tần Lạc Y có chút buồn bực, chiếu theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, không phải nam tử ghét nhất đi dạo phố sao? Đặc biệt bồi nữ nhân đi dạo phố, vì cái gì Phượng Phi Ly lại ngoại lệ?
Đi ra khỏi khách điếm, trên đường đã có không ít người, tất cả mở cửa hàng bán các loại đồ vật này nọ, người đến người đi, rất náo nhiệt, Tần Lạc Y đối với mấy thứ này không phải thực hứng thú, trực tiếp đi phường thị.Phù chú trên người nàng đã dùng không sai biệt lắm, vì để ngừa vạn nhất, nàng muốn chuẩn bị một ít mới được.
Mua linh thực, nàng lại tùy tiện đi dạo một phen, liền chuẩn bị trở lại khách điếm.Không phải nàng không muốn đi dạo, mà Phượng Phi Ly đi theo nàng, nàng cảm thấy cả người không thích hợp, cho dù cố ý cùng hắn bảo trì khoảng cách, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt vẫn luôn nóng lên, làm cho tay chân nàng như nhũn ra, quả thật muốn hướng hắn nhào qua đem hắn áp đảo.
Thời điểm cùng Đoan Mộc Trường Thanh một chỗ, tuy rằng Hỗn Nguyên Thiên Châu cũng có khác thường, nhưng không khó khống chế giống như ở cùng Phượng Phi Ly, bộ dáng Phượng Phi Ly yêu nghiệt, lại còn không biết thu liễm, trong lúc giơ tay nhấc chân đều phát ra mị lực vô hình, nàng càng ngày càng không thể ngăn cản, đặc biệt bị cặp mắt hoa đào mê người kia của hắn đảo qua, trong lòng liền kinh hoàng không thôi.