Xuống núi
Nắng gay gắt của buổi trưa hè mạnh mẽ xuyên qua tán cây chiếu thẳng xuống đất. Bầu trời xanh cao không một gợn mây, không gian thực tươi sáng hòa cùng âm hưởng núi rừng là bản giao hưởng thiên nhiên hào hùng mà các nghệ sĩ là những con côn trùng các loại.
Trong ngôi nhà trúc nhiều gian bên chân đồi, tiểu Hinh đang phơi dược liệu trong sân, lão bà lo chuyện bếp núc, thạch đầu điều chế dược liệu trong phòng. Cách đó không xa, ôm theo con suối đến cạnh con thác nhỏ, Mộc Yến Anh đang cùng lão đầu luyện võ. Nhưng nhìn ra thì hình như chỉ có một người là đang khổ luyện, Mộc Yến Anh cả người đứng dưới thác, nước không ngừng xối xuống thân thể nhỏ bé, tay nàng không ngừng đánh loạn. Nàng luyện tập tăng cường nội lực, nếu như không thấy kết quả nàng thật sự cho là lão đầu đang đày đọa nàng. Những ngày hè nóng bức không nói, ngày đông giá rét cóng người nàng cũng phải đứng dưới thác nước luyện tập. Thoạt đầu cơn lạnh thấu xương làm cho nàng tay chân đều đông cứng, lão đầu bắt nàng chạy bộ quanh ngọn đồi. Có những đêm tay chân rã rời đến không còn cảm giác, nàng có gồng mình cắn răng chịu đựng cũng lực bất tòng tâm. Nhưng dần già, trong cơ thể nàng sinh là nguồn lực hộ thể, từ bên trong lan dần qua từng ngày ra bên ngoài và càng ngày càng cường đại, không chỉ bảo hộ thân thể còn tùy thời nó thể ngưng tụ thành khí công, tay chân cũng trở nên linh hoạt, cơ thể bỗng nhẹ nhàng như không, nàng biết đó chính là nội lực trong truyền thuyết.
Thật ra lão đầu cũng quá không lương thiện rồi, trực tiếp có thể để bà bà chế ra vài viên đan dược tăng nội lực, cư nhiên lão lại không cho phép. Mộc Yến Anh biết là lão đầu muốn tốt cho nàng, không có thứ gì có được mà không phải trả giá, những thứ càng dễ dàng có được thì hạn sử dụng càng ngắn. Đối với phương diện này Mộc Yến Anh thầm cảm tạ lão đầu, tuy mệt mỏi cũng không một lời than phiền.
Mỗi lúc Mộc Yến Anh luyện công, lão đầu luôn lặng yên ngồi thiền ngay gần đó, cũng không có làm gì cả, không cần phải chỉ điểm nàng gì nhiều… Nhưng chính là cái sự không làm gì cả của lão lại là điểm tựa tinh thần của Mộc Yến Anh. Nếu có thể dùng phân lượng để ước lường cảm tình dành cho lão đầu, Mộc Yến Anh chỉ có thể nói là mười phân vẹn mười.
Thường thì nàng luyện tập nội công từ lúc gà còn chưa gáy đến khi đứng ngọ và buổi tối thì luyện tập đến tận giờ tý. Những khi không luyện tập nội lực thì toàn thời gian là để bồi lão đầu chơi cờ, cũng có lúc không có lão đầu thì nàng theo bà bà học y thuật hoặc là đọc sách, viết chữ… cuộc sống như vậy cứ bình dị mà trôi qua.
…
Mặt trời đứng bóng đoán chừng đã là giờ ngọ, cái bụng già của lão đầu rất không tự chủ mà réo ầm ĩ, lão đầu đành phải quay về làm công tác vĩ đại là… lấp bụng thôi.
– Giờ ăn đến rồi! Giờ ăn đến rồi!
Mình ăn cơm, mình ăn cơm.
Không biết hôm nay ăn gì?
Không biết hôm nay ăn gì?
Ăn gì đây! Ăn gì đây!… – Mộc Yến Anh chưa đi đến cửa đã tung tăng hát vang (bài hát chế theo bản nhạc thiếu nhi “Kìa con bướm vàng” được Mộc Yến Anh phiên dịch sang chữ Hán đương thời, nội dung không sai biệt cho lắm.)
– Bát nháo! – Lão đầu hầm hòe
– Lại đây ngồi đi. – Lão bà hiền từ vỗ vỗ tay lên chỗ trống bên cạnh.
– Bà bà hảo! Sư huynh hảo! – Mộc Yến Anh ngồi vô bàn.
Lão bà cười chào, thạch đầu sư huynh ném cho nàng ánh mắt lơ đễnh. Trong bữa ăn, Mộc Yến Anh lúc nào cũng rất không yên phận đi tranh thức ăn với lão đầu. Trò này là lão bày đầu ra trước, nàng chỉ là đang “gậy ông đập lưng ông” hướng lão đầu phục thù vì lúc xưa lão đã khiến nàng bao phen rỗng bụng. Giờ thì đã khác, lão đầu bây giờ rất không đành lòng nhìn đồ ăn chui tọt vào bụng nàng. Lão cũng chỉ biết phồng má thổi râu và ăn cơm trắng, ai kêu lão lại xuất ra một cao đồ tinh quái như nàng.
– Tiểu tử nhà ngươi cứ khiến cho sư phụ ngươi tức giận. – Lão bà hòa hoãn
Mộc Yến Anh cười hì hì, quay sang lão đầu: – Kệ cứ để cho lão đầu mặc sức tức giận. Ta đi rồi để xem còn ai có thể chọc giận lão?
– Ngươi đi đâu? – Bốn người, ba cái miệng trừ thạch đầu, tám con mắt chĩa thẳng vô nàng.
– Ta đi ngao du sơn thủy a! – Mộc Yến Anh
– Sư đệ, nếu vì ta thì không cần phải vất vả đâu? – Tiểu Hinh sư tỷ rất không đành lòng.
– A! Phải nha, ta đi ngao du sơn thủy nói không chừng có thể phát hiện ra tung tích “Ngọc Đoản Hồn” cho tỷ nhưng tỷ cũng đừng quá hy vọng nga, tính ta ham chơi tỷ cũng biết nói không chừng vừa bước ra cửa đã quên bén mất. – Mộc Yến Anh
– Nhưng… – tiểu Hinh
– Sư tỷ à tuyệt đối đừng giận ta nga, ta không phải vì tỷ đâu. – Mộc Yến Anh nham nhở
– Ngươi đi theo ta. – Lão đầu đứng phắt dậy.
– Ta còn chưa có ăn xong nha. – Mộc Yến Anh uất ức, cướp đồ ăn nãy giờ nhưng nào có hột cơm dính ruột đâu.
– Ngươi còn không đi thì đừng trách ta. – Lão đầu hét
…
– Có phải theo lời Hinh nhi nói? Ngươi muốn đi tìm Ngọc Đoản Hồn? – Lão đầu
– Biết rồi còn hỏi. – Mộc Yến Anh bĩu môi
– Như vậy cũng tốt. Ngươi cũng ở đây hơn ba năm rồi, võ công cũng luyện rất khá, hành tẩu trên giang hồ cũng không tới nổi làm mất mặt vi sư.
– Có tuổi rồi còn ham hư vinh. – Mộc Yến Anh khinh thường
– Ngươi còn không gọi ta một tiếng “sư phụ”! – Nàng đã đồng ý làm đồ đệ của lão nhưng đến tận bây giờ cũng chưa nghe một tiếng “sư phụ” phát ra từ miệng của nàng, cứ suốt ngày một “lão đầu” hai cũng “lão đầu”, đến tột cùng trong lòng nàng có người sư phụ này không a?
– Lão đầu lắm chuyện, gọi “lão đầu” có gì không tốt chứ, lại thích màu mè? – Thật ra thì trong lòng nàng tôn kính vị sư phụ này lắm chỉ có điều bảo nàng kêu một tiếng “sư phụ”, nàng ngượng miệng chết, quen kêu “lão đầu” mất rồi.
– Thôi bỏ đi, ta cũng không trông mong gì từ ngươi. – lão đầu lấy ra một cái lệnh bài đưa cho nàng.
– Đây là cái gì? – Mộc Yến Anh
– Đây là lệnh bài võ lâm minh chủ, cứ ba năm sẽ diễn ra đại hội võ lâm. Thời gian so ra không sai lệch lắm, sắp tới đại hội cao thủ rồi, ngươi giúp ta giao cho Thôi trang chủ của Thôi sơn trang phía Tây thành Lạc Châu giúp ta. Nói với hắn, ta không muốn tham gia vào chuyện giang hồ nữa, mọi chuyện để hắn làm chủ là được rồi. – Lão đầu cẩn thận dặn dò
– Cái này xem ra rất quan trọng nha! – Mộc Yến Anh săm soi thẻ bài
– Ngươi có hứng thú với nó sao? – Lão đầu mong chờ
– Xuy… có gì mà hứng với chả thú chứ, cũng không thể ăn ngon như món tiểu Hinh làm – Mộc Yến Anh vẫn rất không tiền đồ đáp
– Cái đầu heo ngươi chỉ biết mỗi ăn. – Lão đưa tay tính cốc đầu nàng
– Ta còn biết ngủ và đại tiểu tiện nữa nga! – Mộc Yến Anh thè lưỡi trốn thoát.
Lão đầu lắc đầu cười trừ.
…
– Sư đệ à, hay là ngươi cho ta đi theo ngươi có được hay không? – Tiểu Hinh bịn rịn
– Sức khỏe của ngươi không tốt còn muốn đi đâu? – Mộc Yến Anh tay cầm tay nải
– Ngươi lên đường bảo trọng, nhớ đừng có tùy tiện, phải ăn uống đúng giờ, không có ta chăm sóc ngươi phải biết tự lo cho bản thân mình đó có biết không? – Tiểu Hinh một bên dặn dò:
– Còn nữa, ngươi không được lười nhát, không được ở dơ đó. – Cảm thấy dặn dò còn chưa đủ, tiểu Hinh tiếp tục bổ sung.
– Ta giống người cẩu thả như vậy sao? – Mộc Yến Anh cau mày
Cả đám gật gật.
– Không phải chứ? – Mộc Yến Anh trợn mắt
Được rồi sư tỷ, ta cũng không còn nhỏ nữa, ta hứa với tỷ sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, tắm rửa sạch sẽ, ăn uống đầy đủ đúng giờ, đảm bảo lúc trở lại một thân đầy thịt thừa có được chưa?
– Là ngươi nói đó! – Tiểu Hinh vẫn còn chưa yên tâm vừa mở miệng đã bị cắt ngang.
– Được rồi sư tỷ, ngươi còn trẻ sao lại giống tức phụ càm ràm tướng công mình như vậy chứ? Ta thật bất hạnh thay cho kẻ nào dám làm trượng phu của ngươi nha. – Mộc Yến Anh tỏ vẻ không hài lòng, lắc đầu.
Tiểu Hinh lặng thinh đỏ mặt. Mộc Yến Anh không để ý, đi dắt vật cưỡi của mình.
– Lão đầu cũng thật là, ta dù gì cũng là một đại anh hùng, sao lại có thể cưỡi con La tiểu đệt đi chu du thiên hạ được chứ? Người ta sẽ cười rụng răng mất thôi. – Mộc Yến Anh bất mãn, con thiên lý mã của nàng bị xung công quỹ đã đành, nó còn bén mảng kết duyên cùng Lừa tiểu thư của lão bà bà. Kết quả hay rồi phu phụ chúng nó quấn quýt không rời, lão đầu bắt nàng cưỡi La tiểu đệt làm nàng tức muốn thổ huyết.
– Ngươi không cưỡi nó thì để nó cưỡi ngươi. – Lão đầu bĩu môi
– Ngươi đi đường nhớ cẩn thận, ở đây có ít lương khô cùng vài lọ dược liệu ngươi đem theo phòng thân. – Lão bà bà ân cần nhắc nhở
– Vẫn là bà bà chu đáo. – Mộc Yến Anh không quên làm nũng, rồi nàng quay sang thạch đầu sư huynh.
– Ta sắp đi rồi ngươi có kiệm lời cũng nên nói với ta một câu chứ?
– Hảo! – Thạch đầu phun ra chữ vàng. Mộc Yến Anh hết biết nói sao luôn.
– Thôi được rồi, mau đi cho khuất mắt ta, ở đây chỉ thêm thúi rắm. – Lão đầu khó chịu
– Vội gì chứ! Ta đi rồi người cũng không cần phải tức giận nữa rồi chứ gì. – Mộc Yến Anh
– Phải, ngươi đi rồi ta hảo hảo khỏe mạnh nga! Nhớ là đừng đem rắc rối về cho ta là được. – Lão đầu tỏ vẻ hân hoan
– Lão đầu xấu miệng. Người nhớ lo chăm sóc bản thân nhé sư phụ, sư mẫu. – Câu này nàng nói cố tình không nhìn mặt lão đầu. Mãi sau lão đầu mới nhận ra có điều gì đó bất ổn…
Sau bao năm rời xa hoàng cung, hôm nay Mộc Yến Anh mới được ngao du thiên hạ, nàng rất hứng khởi, cuối cùng tay nải ngân phiếu của nàng cũng có chỗ xài rồi. Mộc Yến Anh tiêu soái nhảy lên lưng con của con ngựa, ánh mắt rực sáng hướng về phía trước. Như hiểu được lòng chủ nhân, La tiểu đệt cũng hùng dũng hướng về phía chân trời phi thân… từng bước một!
– E hèm! Hay là mọi người vào trong trước đi, ta thiết nghĩ chắc mặt trời khuất bóng ta cũng chưa khuất dạng được đâu. – Mộc Yến Anh xấu hổ lên tiếng.
…