Lại muốn lừa tiền!
Dưới sự tự thí nghiệm của Yến Tương Mã thì hiệu quả của thang thuộc độc này đã rõ ràng.
Phụ thân Lý Nham mẫu thân La Kỳ cùng với muội muội Lý Tư Niệm sau khi dùng giải dược thì thân thể không không hiện di chứng nào khác.
Đêm đến, Lý Nham từ trên giường bò dậy, nhanh chóng tu sửa khe hở trên tường.
Mẫu thân La Kỳ nổi lò nấu cơm, em gái học tập.
Yến Tương Mã giành lại chém giết công lao Ô Nha, cha mẹ người nhà không hoài nghi nhiều. Trong mắt bọn họ, Lý Mục Dương vĩnh viễn là tiểu nam sinh ốm yếu cần bọn họ bảo hộ.
Cuộc sống khôi phục như thường, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng Lý Mục Dương rất rõ đã có chuyện xảy ra.
Hắn cảm thấy Thôi Tiểu Tâm không thân, cũng dự liệu được kết cục cuối cùng sẽ xuất hiện.
Lý Mục Dương cảm thấy thế nhưng hắn không thể hiện ra ngoài.
Ăn xong bữa tối , muốn đi rửa chén thì La Kỳ kiểu gì cũng không để ý, bắt hắn đi học.
Lý Mục Dương đưa tay bắt mạch cho phụ thân Lý Nham bắt mạch, La Kỳ ánh mắt kỳ quái nhìn lại hỏi:
– Mục Dương học bắt mạch từ khi nào vậy?
Lý Mục Dương trong lòng sớm có chuẩn bị, cười nói:
– Ta nói theo Sĩ sư phụ học, bất quá trước kia không có cơ hội dùng tới.
Lý Nham gật gật đầu nói:
– Hắn là thế ngoại cao nhân, nếu có thểhọc thuật y thuật của hắn cũng là một cách mưu sinh không tệ.
La Kỳ nổi giận, tức giận nói:
– Lý Nham, sao ông nói thế? Con ta muốn đến Tây Phong đại học, hắn sẽ là đại gia, sao phải mưu sinh bằng nghề y?
Lý Nham thật thà phúc hậu cười cười, nói:
– Làm Y sinh không phải rất tốt sao? An nhàn thường thường bậc trung , được người tôn trọng —-
– Vậy phải xem con ta có nguyện ý hay không. Hắn thích ta sẽ ủng hộ hắn học, nếu hắn không thích chúng ta cũng không thể miễn cưỡng.
– Hảo hảo hảo, chuyện đó cứ để con ngươi quyết.
Lý Nham không muốn vì Lý Mục Dương mà tranh cãi với thê tử bởi vì trước giờ đã bao giờ hắn thắng được đâu.
Lý Tư Niệm chớp thời cờ chạy tới ôm cánh tay Lý Nham nói:
– Cha, chuyện của con do cha tự tính, cha nói sao thì sẽ là thế đó, được không?
Lý Nham sờ đầu con gái nói:
– Được rồi, vậy con mau đi ngủ đi.
– Cha, lúc này mới mấy giờ chứ?
Lý Tư Niệm rất là bất mãn nói :
– Vừa rồi con còn ủng chộ cha, cha không thể không để ý tới cảm nhận của con chứ?
– Đây là cha nói sao thì sẽ như vậy à? Vậy thì ngồi chơi với ba ba lát rồi đi ngủ.Đây là Lý Nham thật sự rất yêu đứa con gái bé bỏng cực kỳ thông minh hiểu biết này.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới con gái lớn phải tới Lục gia, nó hẳn cũng xinh đẹp đáng yêu như vậy chứ? Bây giờ hẳn phải hạnh phúc hơn hiện tại chứ?
– Cha, mạch tượng của cha bình thường, hẳn là độc tố đã bài trừ sạch sẽ. Hiện tại quan trọng nhất là bổ sung dinh dưỡng để nhanh chóng khôi phục thể lực.
Lý Mục Dương dặn dò phụ thân xong quay sang Lý Tư Niệm nói:
– Đến phiên muội.
– Ca —–
Lý Tư Niệm mở trừng hai mắt nói:
– Vào phòng muội được không?
– Vì sao?
– Ai nha , sao ngươi ngốc như vậy à? Người ta là nữ hài tử mà…
– Chính là —-
Căn phòng của Lý Tư Niệm không giống những cô bé khác đầy màu hồng phấn, tất cả đồ vật đều được sắp xếp hết sức thẩm mỹ.
Phòng của cô bé rất lớn, còn lớn hơn căn phòng của Lý Mục Dương một gian.
Tuy rằng gian phòng của cô bé lớn nhưng mỗi khi có chuyện gì cần tán gẫu thì đều chạy đến phòng của Lý Mục Dương, Lý Mục Dương rất ít khi tới phòng nàng nhưng trong lòng cũng biết đại cô nương sắp lớn phải có chút riêng tư của mình chứ?
– Ca , tâm tình của ngươi không tốt, vì sao vậy?
Lý Tư Niệm đặt mông ngồi lên ghế, vung chân đá văng đôi dép lê trong chân đi, đả tọa như tiểu hòa thượng, bắt đầu đặt câu hỏi.
– Không có a, sao lại như vậy?
Lý Mục Dương cười nói .
– Còn nói dối .
Lý Tư Niệm vẻ mặt khinh thường nói:
– Lúc ăn cơm , nhiều lần bắt gặp ngươi thất thần . Ta nói chuyện cùng ngươi ngươi không để ý ta… Ta gắp rau thơm cho ngươi ngươi cũng ăn. Trước kia tới giờ ngươi đều không ăn rau thơm.
– Có thể là bởi vì hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa nguyên nhân lại là do ta gây lên, cho nên tâm lý của ta —–
– Cho nên trong lòng của ngươi thật sự không bỏ được Tiểu Tâm tỷ tỷ?
“——“
Lý Mục Dương chỉ biết chuyện gì cũng không thể lừa gạt tiểu nha đầu này.
– Ca , ngươi chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao? Tiểu Tâm tỷ tỷ là muốn cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn….
Lý Mục Dương trầm mặc thật lâu sau , cười nói:
– Nhận ra, sau đó thì sao?
– Sau đó…
Lý Tư Niệm nhẹ nhàng thở dài, đưa cổ tay ra cho Lý Mục Dương , nói:
– Bắt mạch cho ta đi. Cứ sống cho tốt. Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? nếu ngươi không ghét bỏ….
– Cái gì?
– Ta sẽ làm bạn gái lâm thời của ngươi hai ngày.
– Ngươi lại muốn gạt ta tiền
Lý Mục Dương nói .
“———– “
————
————-
Lý Mục Dương tham gia cuộc thi kế tiếp, bài thi cũng không khó, trừ hai vấn đề nhỏ không nghĩ ra đáp án thì còn lại anh chẳng làm được gì. (xạo đấy, anh đã xử lí hết)
Lý Mục Dương cảm giác rất tốt, bởi vì dựa theo thuyết pháp của Thôi Tiểu Tâm, phàm những câu có thể trả lời thì đều đúng, như vậy chẳng phải bài thi của mình đã phi thường tiếp cận hoàn mĩ?
Lý Mục Dương không nhìn thấy Thôi Tiểu Tâm, hắn cố ý đứng ở cửa trường thi chờ, mãi đến khi học sinh tan hết hắn cũng không chờ được Thôi Tiểu Tâm.
Lý Mục Dương hiểu được, nàng đã nộp bài và rời đi trước.
Cuộc thi chấm dứt, theo yêu cầu của thầy giáo tất cả học sinh về phòng học tập trung.
Lý Mục Dương sau khi trở về, quét tới vị trí góc mười lăm độ nhiều lần, quả nhiên Thôi Tiểu Tâm không đến.
Nhưng Lý Mục Dương xuất hiện lại khiến học sinh trong lớp rất ngạc nhiên, bọn hắn nhìn Lý Mục Dương chỉ trỏ bàn luận ầm ĩ.
Trương Thần xoay người nhìn Lý Mục Dương phía sau, cười ha hả hỏi:
– Lý Mục Dương, thi thế nào vậy?
– Ta cảm thấy được tạm được.
Lý Mục Dương mất mát vì Thôi Tiểu Tâm rời đi, vô cảm nói
– Cũng tạm là có ý gì vậy? Nghe nói gần đây Thôi Tiểu Tâm một mực giúp ngươi học bù, ngươi nhất định có thể đỗ vào Tây Phong đại học của đế quốc chứ?
Trương Thần nói xong quay về phía mọi người làm mặt quỷ, những người khác hiểu ý đều cười to.
Thi tốt nghiệp trung học chấm dứt , trong lòng của mỗi người đều nhẹ nhàng hẳn ra, có kịch hay diễn thì dĩ nhiên không ai bỏ qua.
Lý Mục Dương nghiêm túc nghĩ nghĩ , nói:
– Hẳn là có thể… Bất quá loại chuyện này không ai có thể đảm bảo.
“———- “
Toàn trường yên tĩnh giống như chết .
Trương Thần trừng to mắt nhìn Lý Mục Dương, nói:
– Lý Mục Dương, ngươi điên rồi? Ngươi có biết ta vừa hỏi gì không?
– Ta không điên.
Lý Mục Dương sắc bén nhìn chằm chằm Trương Thần, nói:
– Nếu như ngươi tiếp tục cười nhạo ta như vậy, ngươi nhất định sẽ biết ta chuẩn bị muốn làm gì.
Trương Thần đúng là sợ đánh nhau với Lý Mục Dương, nhưng lại không thể lui lại được nên cãi bướng:
– Tây Phong đại học ngươi không đi được , Thôi Tiểu Tâm ngươi cũng đuổi không kịp. Lý Mục Dương a, ngươi cố gắng mấy cũng là uổng phí, ngươi vẫn chỉ là phế vật.
Lý Mục Dương nắm chặt cổ áo Trương Thần, trước mặt cả lớp nhấc hắn lên, sau đó đi về phía ao sen bên ngoài lớp.
Bùm ———
Lý Mục Dương ra sức, hung hăng ném Trương Thần xuống ao.
– Lý Mục Dương , ngươi tên điên này.
Trương Thần ở trong ao la lớn:
– Ngươi chờ đó, lần này ta nhất định không tha cho ngươi —— “
Lý Mục Dương ánh mắt đỏ như máu, thanh âm mang theo lệ khí khó ức chế, lạnh lẽo nói:
– Ta sẽ đến Tây Phong đại học, cũng sẽ theo đuổi Thôi Tiểu Tâm.