Chương 440: Lúc không luyện kiếm thì mài kiếm (phần 2)
- Trang Chủ
- [Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
- Chương 440: Lúc không luyện kiếm thì mài kiếm (phần 2)
Sau khi rời khỏi đảo Tố Lân, Trần Bình An cũng không trở về đảo Thanh Hiệp, mà là đi tới đảo Châu Sai một chuyến.
Một bình nước trà đảo Tào Nga có lợi cho linh khí Thủy phủ, thật sự là như muối bỏ biển, vẫn phải mua một ít đan dược bí truyền ngưng tụ thủy vận dày đặc.
Điền Hồ Quân đang bế quan, cũng chỉ có thể tìm Lưu Trọng Nhuận.
Nghe đồn năm xưa khi quốc gia bị diệt, Lưu Trọng Nhuận đã lén cất giữ rất nhiều đồ tốt lấy từ kho của vương triều. Quan trọng hơn là ở hồ Thư Giản, Trần Bình An không tin được bất cứ người nào.
Trải qua cuộc nói chuyện với Mã Viễn Trí phủ Chu Huyền, cộng thêm chỉnh lý lịch sử và quan hệ của hồ Thư Giản, Trần Bình An phát hiện Lưu Trọng Nhuận đảo Châu Sai thuộc loại tu sĩ buôn bán xem như công bằng, hơn hai trăm năm qua không có việc xấu nào truyền ra.
Cũng có thể là Lưu Trọng Nhuận xuất thân từ nhà đế vương, trời sinh giỏi che giấu, hai trăm năm qua không lộ ra chút dấu vết nào. Hơn nữa còn có người nấp ở sau màn, thần thông quảng đại đến mức tính ra hôm nay hắn lâm thời nổi ý, muốn mua thuốc của Lưu Trọng Nhuận. Nếu là như vậy, Trần Bình An chỉ có thể thừa nhận mình xui xẻo mà thôi.
Hôm nay Lưu Trọng Nhuận vẫn không tự mình tiếp kiến Trần Bình An.
Rất bình thường, đoán chừng là cô đã chán ghét việc mai mối của tiên sinh sổ sách hắn.
Trước đó có hai lần Trần Bình An dừng thuyền lên bờ, Lưu Trọng Nhuận đã không muốn lộ diện, chỉ sai một đệ tử đích truyền dung nhan rất xuất sắc phụ trách “ngăn chặn” ở bến thuyền. Hắn cũng không nhớ được tên của cô gái kia.
Nguyên nhân là vì phong cách hành sự của đảo Châu Sai ở hồ Thư Giản, từ trên xuống dưới còn xem như giữ mình trong sạch, đây là chuyện không dễ dàng. So sánh với đảo Vân Vũ cũng là nơi nữ tu sĩ tụ tập, lại bị nam tu sĩ hồ Thư Giản cười nhạo là “đảo kỹ viện”, dư luận của hai bên khác biệt một trời một vực. Khi đó Trần Bình An lên bờ, chỉ là muốn biết một ít chuyện từ chỗ đảo chủ Lưu Trọng Nhuận. Còn những tu sĩ khác của đảo Châu Sai, hắn không muốn có bất kỳ giao tiếp nào.
Dĩ nhiên không phải Trần Bình An thanh cao tự phụ, mà là hắn biết mỗi lời nói và hành động của mình ở hồ Thư Giản, đều sẽ mang đến đủ loại kết quả không thể dự đoán. Cho dù tốt cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, nhưng nếu xấu thì sẽ vô cớ gặp họa sát thân.
Người sống trên đời, một khi lõm sâu vào cảnh khốn cùng, sẽ buộc phải đi xuống sườn dốc. Thường là tiến thoái lưỡng nan, tình thế khó xử, rất dễ khiến người ta ngỡ ngàng nhìn quanh.
Lúc này ngoại trừ thận trọng suy nghĩ lợi ích được mất của mình, cùng với cân nhắc phương pháp phá vỡ cục diện, còn phải suy nghĩ thêm về những người bên cạnh và xung quanh. Mặc dù chưa chắc có thể dùng nó để giải vây, nhưng dù sao cũng sẽ tránh khỏi sai lầm chồng chất, sai từ đầu đến cuối.
Sau khi Trần Bình An nói rõ mục đích tới đây, nữ tu sĩ xinh đẹp khí chất không tầm thường kia cười hỏi:
– Trần tiên sinh, lần này thật sự không phải tới làm thuyết khách cho quỷ tu kia?
Trần Bình An gật đầu cam đoan:
– Thật sự không phải.
Nữ tu sĩ trẻ tuổi hơi phiền muộn, khẽ giậm chân một cái, oán giận nói:
– Trần tiên sinh hại tôi thua mười đồng tiền hoa tuyết rồi.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
– Nếu như ta nói một câu đáng đời, còn có thể đi gặp sư phụ đảo chủ của cô không?
Nữ tu sĩ trẻ tuổi miễn cưỡng nói:
– Có thể.
Thế là Trần Bình An nói:
– Đáng đời.
Rất nhiều nữ tu sĩ đảo Châu Sai lén lút nấp ở phía xa đều bật cười, phần lớn là đệ tử đích truyền của Lưu Trọng Nhuận, hoặc là một số nhân tài xuất chúng mới lên đảo không lâu, thường là tuổi tác không lớn nên mới dám làm như thế.
Nữ tu sĩ trẻ tuổi bực bội nói:
– Trần tiên sinh tự mình đi lầu Bảo Quang trên đỉnh núi được không?
Trần Bình An mỉm cười nói:
– Được.
Qua sơn môn rồi, nữ tu sĩ trẻ tuổi thật sự bỏ Trần Bình An sang một bên, chạy đến nhà bên thì thầm với đám sư muội. Sau đó mấy nữ tu sĩ đặt cược sai giống như cô, đều ngoan ngoãn lấy tiền hoa tuyết đưa cho người thắng.
Một thiếu nữ may mắn thắng cược, hai tay sắp nâng không nổi đống tiền, ló đầu ra nhìn theo bóng lưng của Trần Bình An, lớn tiếng cười nói:
– Trần tiên sinh, cảm ơn nhé!
Trần Bình An đang chậm rãi lên núi, cũng không quay đầu, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, giống như ra hiệu không cần cảm ơn.
Tại nhà bên của sơn môn, bảy tám nữ tu sĩ trẻ tuổi dù thắng hay thua đều ồn ào cười lớn.
Đến lầu Bảo Quang, Trần Bình An nhìn thấy Lưu Trọng Nhuận mặc lễ phục cung đình sang trọng, hai người ngồi đối diện với nhau. Lưu Trọng Nhuận thông thạo nấu trà, mỗi cử chỉ đều lộ ra tác phong phú quý thật sự.
Thảo nào nghe nói trước đó phủ Xuân Đình đã mời Lưu Trọng Nhuận hai lần, nhưng cô đều khéo léo từ chối.
Lưu Trọng Nhuận hỏi:
– Trần tiên sinh không lo lắng cho tình trạng thân thể của mình à?
Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề:
– Lo lắng chứ, bây giờ không phải đã đến đảo Châu Sai các người rồi sao? Muốn mua một ít linh dược của Lưu đảo chủ, thích hợp tẩm bổ linh khí Thủy phủ. Nếu như ta không nhớ sai, năm xưa cố quốc của Lưu đảo chủ từng có một tòa Thủy điện và một chiếc thuyền rồng, do Lưu đảo chủ tự mình trông coi chế tạo, hai thứ này đều danh chấn trung bộ Bảo Bình châu.
Lưu Trọng Nhuận gật đầu nói:
– Đan dược thích hợp cho địa tiên nuôi dưỡng kinh huyệt và vật bản mệnh thuộc tính thủy, ta chẳng những có, hơn nữa còn không chỉ một loại. Nhưng đây không phải là chuyện giá cao hay thấp. Tại hồ Thư Giản, bảo bối quý hiếm như vậy, ta không dám lấy ra bán. Một khi xuất hiện trên đời, trừ khi ta có thể liên tục lấy ra, nếu không chính là một chữ “chết”. Tin rằng với tài trí của Trần tiên sinh, có thể nghĩ rõ mấu chốt trong đó.
Trần Bình An ừ một tiếng:
– Nếu đổi thành ta thì cũng cảm thấy phỏng tay. Nếu không tới mức cùng đường bí lối, nhất định sẽ không dám lấy ra đổi thành tiền cốc vũ.
Lưu Trọng Nhuận đưa tới một ly trà tiên gia của đảo Hồng Ẩm, có hơi nước bốc lên. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trên ly trà lại hiện ra một cầu vồng nhỏ lớn chừng ngón tay.
Cô cười hỏi:
– Trần tiên sinh là người hiểu chuyện, như vậy ngươi nói thử xem, vì sao ta phải mở miệng báo giá?
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
– Vậy phải làm sao Lưu đảo chủ mới chịu ra giá, nói thử xem.
Vẻ mặt Lưu Trọng Nhuận nghiêm túc, nói:
– Đảo Châu Sai muốn dọn ra khỏi hồ Thư Giản, ý của Trần tiên sinh thế nào?
Trần Bình An tò mò hỏi:
– Đảo Châu Sai vốn không dính vào chuyện thị phi, vẫn luôn bảo trì trung lập, gần như không có kẻ thù. Vậy hồ Thư Giản cuối cùng thuộc về ai, là họ Tống Đại Ly hay vương triều Chu Huỳnh, dường như cũng không ảnh hưởng đến Lưu đảo chủ. Chẳng qua là đảo Châu Sai không được chia một chén canh, nhưng cũng sẽ không dính phải mùi tanh. Sau đó hồ Thư Giản sẽ dần dần trở nên trật tự, quy củ sẽ càng ngày càng giống một phiên trấn của vương triều. Lưu đảo chủ vừa lúc rất quen thuộc với loại quy củ này, tại sao lại khăng khăng muốn di dời cơ nghiệp?
Hai tay Lưu Trọng Nhuận nâng ly trà, ánh mắt rủ xuống, trên lông mi dính một chút hơi nước trà, càng trở nên trơn bóng.
Trần Bình An dùng lòng bàn tay nâng ly trà, tay kia đỡ lấy ly sứ màu sắc như trời quang sau mưa. Hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào đảo chủ đảo Châu Sai này, không hề có tà niệm, càng không có cảm giác thương tiếc.
Lưu Trọng Nhuận khẽ ngẩng đầu đối diện với hắn, sau chốc lát lại bại trận trước. Cô cúi đầu uống một ngụm nước trà:
– Ta chỉ sợ vương triều Chu Huỳnh cuối cùng sẽ lấy được hồ Thư Giản. Có một số bí sử cung đình nhìn như hoang đường, nhưng thực ra lại là chân tướng.
Trần Bình An lập tức ở trong đầu lục lọi những chuyện cũ có liên quan đến vương triều Chu Huỳnh, đảo Châu Sai và cố quốc của Lưu Trọng Nhuận.
Từ đảo Thanh Hiệp đến hồ Thư Giản đều coi hắn là tiên sinh sổ sách, thực ra không hoàn toàn là một xưng hô đùa giỡn.
Chỉ là rất nhiều chuyện bí mật của các hòn đảo hồ Thư Giản, lặng lẽ được đặt trong tủ của sơn môn, cùng với một số sách tạp lục khiếm khuyết thiếu sót, tất cả đều quá rời rạc. Ngoài ra còn có rất nhiều tin đồn bị lẫn lộn chân tướng.
Trần Bình An nghĩ tới nghĩ lui, không thể chỉnh lý ra một ngọn nguồn vững chắc. Dù sao đảo Châu Sai này cũng không phải là “chiến trường” quan trọng mà hắn phải đặc biệt chú ý, cho nên hắn vẫn biết được quá ít.
Lưu Trọng Nhuận hỏi một vấn đề không nên hỏi nhất ở hồ Thư Giản:
– Ta có thể tin tưởng nhân phẩm của Trần tiên sinh không?
Trần Bình An lắc đầu rồi lại gật đầu, chậm rãi nói:
– Đừng tin tưởng nhân phẩm của ta. Nhưng so với phong cách mua bán nhất quán của tu sĩ hoang dã hồ Thư Giản các người, chẳng hạn như đủ loại hành vi thích trở mặt không nhận người, dùng vũ lực uy hiếp chèn ép, làm ăn với Trần Bình An ta chắc chắn tốt hơn một chút.
Lưu Trọng Nhuận cười khổ nói:
– Trần tiên sinh chưa từng ỷ thế ép người, nhiều lần ăn canh tiễn khách ở bên bờ bến thuyền như vậy, cũng không thẹn quá hóa giận. Chỉ dựa vào điểm này, ta sẵn sàng tin tưởng nhân phẩm của Trần tiên sinh.
Trần Bình An uống một ngụm nước trà, nhìn Lưu Trọng Nhuận:
– Là kiếp nạn tiềm ẩn của đảo Châu Sai quá lớn, đã vượt quá khả năng chịu đựng của Lưu đảo chủ, cho nên buộc phải đánh cược vào nhân phẩm của ta đúng không?
Bị người khác một lời vạch trần tính toán trong lòng, vẻ mặt Lưu Trọng Nhuận hơi lúng túng.
Trần Bình An hỏi:
– Là đã biết lai lịch đại khái của ta, cho nên muốn dời đến núi lớn phía tây quận Long Tuyền?
Hắn lại tự nói:
– Đảo Châu Sai tu sĩ thưa thớt, bề ngoài thì địa tiên chỉ có một mình Lưu đảo chủ mà thôi. Đi tới quận Long Tuyền Đại Ly linh khí dồi dào, dựa vào một hai ngọn núi không lớn, sẽ có thể cắm rễ xuống. Xem như đã nương nhờ họ Tống, thoát ra khỏi hồ Thư Giản, còn có thể mượn chuyện này rời xa trung bộ Bảo Bình châu nơi khói lửa chiến tranh kịch liệt. Cho dù vương triều Chu Huỳnh thắng trận, muốn đến Đại Ly làm phiền Lưu đảo chủ cũng là ngoài tầm tay với…
Lúc đầu Lưu Trọng Nhuận nghe rất cẩn thận, không muốn bỏ sót chữ nào. Nhưng sau khi nghe xong, trên mặt lại hiện ra mấy phần xấu hổ tức giận, trừng mắt nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An cảm thấy khó hiểu:
– Làm sao rồi?
Lưu Trọng Nhuận quan sát nam nhân trẻ tuổi mặc trường bào bằng vải bông, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, giống như muốn từ trong mắt hắn tìm ra một chút dấu vết, sau đó cô sẽ trở mặt ra lệnh trục khách.
Lưu Trọng Nhuận không thể nhìn ra đầu mối, đành cố gắng nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được:
– Trần Bình An, ngươi thật sự chưa từng nghe đến ân oán bí sử giữa vương triều Chu Huỳnh và cố quốc của ta?
Trần Bình An nhíu mày nói:
– Những gì ta biết về Lưu đảo chủ, quá nửa là do Mã Viễn Trí phủ Chu Huyền nói cho ta nghe. Phần lớn là sự tích vinh quang của Lưu đảo chủ năm xưa, cũng không nói nhiều đến ân oán với vương triều Chu Huỳnh. Chỉ biết quỷ tu Mã Viễn Trí rất căm thù vương triều Chu Huỳnh, mấy lần rời khỏi hồ Thư Giản, đều là bí mật lẻn vào biên cảnh vương triều Chu Huỳnh. Lại ám sát mấy tên tướng lĩnh biên quan, tạo thành nhiều vụ án chưa được giải quyết. Nhưng trong đó rốt cuộc ẩn giấu vướng mắc gì, ta thật sự không biết.
Hắn lại hỏi:
– Lưu đảo chủ đang kiêng dè một đại nhân vật quyền thế của vương triều Chu Huỳnh? Hơn nữa còn liên quan đến nguyên nhân cố quốc của Lưu đảo chủ bị diệt?
Lưu Trọng Nhuận ném ly trà trong tay, rơi xuống đất vỡ nứt.
Mỹ nhân đẫy đà lai lịch tràn đầy sắc thái truyền kỳ này hít sâu một hơi, thấy Trần Bình An đối diện vẻ mặt vẫn như thường. Cô than vãn một tiếng, tự giễu nói:
– Xấu hổ, là ta tu tâm không đủ, đã thất lễ trước mặt Trần tiên sinh rồi.
Trần Bình An xua tay, ra hiệu không sao.
Lưu Trọng Nhuận chậm rãi nói:
– Vương triều Chu Huỳnh có một lão già địa tiên kiếm tu đáng chết, năm xưa từng đảm nhiệm sứ giả đi tới kinh thành nước ta. Ngươi có thể tưởng tượng được không, đang ở nơi đất khách quê người, mà Lưu Trọng Nhuận ta chỉ kém quân chủ một bộ long bào và một cái ghế dựa, lại thiếu chút nữa bị lão xông vào cung làm nhục. Từ cấm vệ hoàng cung đến cung phụng triều đình, không một ai dám ngăn cản.
– Mặc dù không thể thành công, nhưng khi lão chậm rãi mặc quần vào, đã bỏ lại một câu, nói rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ hiểu thế nào là gậy dài có thể vắt ngang qua kinh thành hai nước. Năm xưa lúc chúng ta bị diệt quốc, lão ta vừa lúc đang bế quan, nếu không có lẽ Trần tiên sinh không uống được bữa trà này ở hồ Thư Giản rồi.
– Nhưng hôm nay lão ta đã là quan lớn quyền khuynh một phương của vương triều Chu Huỳnh, là thái thượng hoàng của một nước chư hầu. Không may lại vừa lúc tiếp giáp với hồ Thư Giản giống như nước Thạch Hào, đúng là đáng chết mà lại không chết.
Trần Bình An im lặng không nói gì.
Lưu Trọng Nhuận cắn răng một cái, hạ quyết tâm. Cô khẽ nhấc mông ưỡn ngực, trầm giọng nói:
– Chỉ cần Trần tiên sinh đáp ứng việc cho thuê ngọn núi quận Long Tuyền và đảo Châu Sai khẩn cấp di dời, Lưu Trọng Nhuận sẵn sàng lấy thân báo đáp. Thậm chí nếu Trần Bình An ngươi thích, có thể làm ngay lúc này nơi này.
Ánh mắt Lưu Trọng Nhuận thẳng thắn. Ánh mắt Trần Bình An lại yên lặng, giống như giếng cổ không gợn sóng.
Sau đó Trần Bình An hỏi một câu, còn mất hứng hơn từ chối Lưu Trọng Nhuận:
– Vì sao không tìm Lưu Chí Mậu hay Lưu Lão Thành?
Sắc mặt Lưu Trọng Nhuận ảm đạm hơn một chút, nhưng ánh mắt lập tức khôi phục đấu chí sục sôi, cười nhạt nói:
– Tìm Lưu Chí Mậu, chờ lão chơi đùa chán rồi, nhất định sẽ sang tay bán ta cho vương triều Chu Huỳnh. Còn Lưu lão tổ của đảo Cung Liễu, ta đoán muốn gặp mặt lão cũng không được. Hơn nữa cho dù Lưu Lão Thành chịu gặp ta, chỉ cần ta dám mở miệng nói như vậy, đoán rằng sẽ bị lão dùng một chưởng đánh thành thịt vụn.
Trần Bình An hỏi:
– Lưu đảo chủ đã từng có nam nhân yêu thích chưa?
Lưu Trọng Nhuận lắc đầu nói:
– Chưa từng có. Nếu như có, cho dù Lưu Trọng Nhuận ta thân chết đạo tan, đảo Châu Sai bị hủy diệt giống như nước nhà, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như lấy thân báo đáp.
Trần Bình An gật đầu nói:
– Chắc là không có. Nếu Lưu đảo chủ từng có người thật sự yêu thích, cũng sẽ không nói với ta những lời vô sỉ như thế.
Lưu Trọng Nhuận nổi nóng nói:
– Trần Bình An, ngươi đừng được voi đòi tiên. Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, Lưu Trọng Nhuận ta tuy là nữ nhân, nhưng cũng không sa sút đến mức bị ngươi thuyết giáo sỉ nhục như vậy!
Trần Bình An uống một ngụm trà, cảm thấy bất đắc dĩ:
– Mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa, đúng không?
Cơn giận của Lưu Trọng Nhuận giảm đi một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được mặt mũi, tức giận mắng:
– Đàn ông không có ai là thứ tốt, trong đầu đầy nước bẩn, chỉ muốn tất cả nữ nhân đều là đồ chơi trên giường của bọn hắn. Hoặc là giả vờ đứng đắn như ngươi, đều đáng hận!
Trần Bình An đưa ly trà trống qua, ra hiệu rót thêm một ly. Lưu Trọng Nhuận bực bội nói:
– Không có tay chân à?
Trần Bình An đành phải tự mình rót một ly trà, cũng không quên rót cho Lưu Trọng Nhuận một ly, nhẹ nhàng đưa tới. Lưu Trọng Nhuận cầm lấy ly sứ, uống một hơi cạn sạch giống như uống rượu mạnh.
Chỉ cần một bên vẫn luôn bình tĩnh ôn hòa, một bên khác lại tràn đầy lửa giận, sẽ không dễ bị thêm dầu vào lửa.
Sau đó Lưu Trọng Nhuận rót cho mình một ly trà, từ từ nhấp một ngụm. Lúc này Trần Bình An mới mở miệng hỏi:
– Lưu đảo chủ ghét Mã Viễn Trí như vậy, chỉ là vì thân phận tạp dịch đưa cơm của hắn năm xưa? Ta cảm thấy không giống, Lưu đảo chủ không phải loại người như vậy.
Lưu Trọng Nhuận chậm rãi nói:
– Hắn xấu xí, cho dù nhìn một cái ta cũng cảm thấy buồn nôn. Năm xưa là như vậy, hôm nay cũng như vậy. Một đôi mắt chó thích dán vào ngực và mông của các phu nhân, càng lớn thì hắn càng thích. Cô gái thân phận càng tôn quý, gã đưa cơm này lại càng thèm thuồng.
Trần Bình An không định nói về chuyện này nữa, tuyệt đối không bình luận, hơn nữa sau này cũng sẽ không dính vào.
Lưu Trọng Nhuận đặt ly trà xuống, cười nhạt nói:
– Không phải cứ nam nhân làm rất nhiều chuyện cho nữ nhân chúng ta, nữ nhân nhất định phải thích hắn, trên đời không có đạo lý như vậy.
Sau đó cô lại thở dài:
– Có điều hắn đã làm nhiều chuyện như vậy, ta đương nhiên biết rõ. Nếu không ngươi cho rằng ta sẽ nhịn hắn nhiều năm như vậy, để mặc hắn treo tấm biển phủ Chu Huyền kia? Nhưng có đôi khi nhớ tới những tình cảm này, cũng khó tránh khỏi cảm động một chút, không liên quan gì đến tình yêu nam nữ… Chỉ là vừa nghĩ tới diện mạo đầy răng hô răng vàng của hắn, ta thật sự cảm thấy ăn không ngon.
Trần Bình An ngậm miệng không nói gì.
Lưu Trọng Nhuận lại không định bỏ qua cho tiên sinh sổ sách trẻ tuổi này, liếc nhìn gương mặt gầy gò nhợt nhạt của đối phương:
– Nếu tướng mạo của Trần tiên sinh cũng xấu xí như hắn, ngươi thấy ta có vui lòng nhiều lần xuất hiện ở bến thuyền như vậy không, nhiều nhất chỉ gặp ngươi một hai lần mà thôi. Ngươi cho rằng cô gái dân gian và nữ tu trên núi đều thích nhìn kẻ xấu xí, không thích nhìn nam tử anh tuấn à? Cũng giống như nam nhân các ngươi không quản được mắt, thích nhìn giai nhân mỹ phụ, khác biệt duy nhất là nam nhân có quản được suy nghĩ và đũng quần hay không.
Cô cầm ly trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó cười híp mắt hỏi:
– Không biết Trần tiên sinh quản được đũng quần rồi, có quản được suy nghĩ hay không?
Ánh mắt Trần Bình An trong vắt, nói:
– Không cần quản.
Lưu Trọng Nhuận thấy hắn không giống như giả vờ, lại nghe hiểu hàm ý của hắn, liền cảm thấy buồn khổ và chán nản:
– Thật sự là một pho tượng Bồ Tát đất sao, hay là Lưu Trọng Nhuận ta đã hoa tàn ít bướm rồi?
Trần Bình An đặt ly trà xuống, nói:
– Nếu Lưu đảo chủ đã ra giá, ta có thể thử liên lạc với phía Đại Ly một chút.
Lưu Trọng Nhuận thấp giọng hỏi:
– Đảo chủ đảo Lạp Túc?
Trần Bình An cũng không có cố làm ra vẻ huyền bí, khẽ gật đầu.
Hai bên đều là người sáng suốt ở hồ Thư Giản.
Lưu Trọng Nhuận nhắc nhở:
– Trước đó phải nói rõ, Trần tiên sinh cũng đừng biến khéo thành vụng, nếu không đến lúc đó sẽ hại chết đảo Châu Sai chúng ta.
Trần Bình An cười nói:
– Ta sẽ chú ý, cho dù không thể giải quyết việc khẩn cấp của Lưu đảo chủ, cũng tuyệt đối sẽ không thêm sương trên tuyết cho đảo Châu Sai.
Lưu Trọng Nhuận nghiền ngẫm nói:
– Không biết Trần tiên sinh dựa vào đâu mà nói như vậy?
Trần Bình An trầm mặc một lúc, dứt khoát nói:
– So với một chuyện mà ta sắp làm, việc đi hay ở của đảo Châu Sai chỉ là một món quà tặng kèm ba bên cùng có lợi, một tặng vật rất nhỏ mà thôi.
Sắc mặt Lưu Trọng Nhuận không ngừng biến đổi.
Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo:
– Không tin à? Dù sao đảo Châu Sai cũng đang đánh cược, không có nhiều đường lui, không muốn tin cũng phải tin. Ngựa chết vẫn phải thử cứu, vậy thì cứ tạm thời tin tưởng lang trung tệ hại ta đây, không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ, tốt hơn nhiều so với việc làm mai mối.
Lưu Trọng Nhuận đột nhiên lộ ra vẻ ngây thơ của thiếu nữ, giống như mặt trời mọc ở hướng tây:
– Nếu bây giờ ta nuốt lời, xem như ta và Trần tiên sinh chỉ uống một bữa trà, còn kịp không?
Trần Bình An gật đầu nói:
– Kịp. Ta không phải là Lưu đảo chủ, quan niệm của ta là mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa.
Lưu Trọng Nhuận giận đến nghiến răng. Người trẻ tuổi trước mắt này đúng là bách độc bất xâm, dầu muối không vào.
Cô giơ hai tay lên, khuỷu tay không biết vô tình hay cố ý ép ra một mảng phong tình đồ sộ. Cô cười duyên dáng với Trần Bình An, vỗ tay một cái, sau đó bảo Trần Bình An chờ một lát.
Rất nhanh có một bà lão tuổi già sức yếu, tay cầm một bình sứ đi vào trong viện. Bà ta lễ độ cung kính giao bình sứ cho Lưu Trọng Nhuận, sau đó yên lặng rời khỏi viện.
Cho dù khí tức mục nát trên người bà lão không thể che giấu, nhưng Trần Bình An biết bà lão giấu tài này, chính là nguyên nhân khiến đảo Châu Sai có thể sừng sững không ngã. Không chừng năm xưa trong hoàng cung kinh thành nhà mình, Lưu Trọng Nhuận có thể tránh được một kiếp dưới tay địa tiên vương triều Chu Huỳnh phát rồ kia, đều phải quy công cho bà lão già nua này.
Lưu Trọng Nhuận ném bình sứ cho Trần Bình An:
– Trần tiên sinh phải cất cho kỹ. Đây là một trong số đan dược tốt nhất của kho tàng Thủy điện năm xưa, có thể tẩm bổ linh khí Thủy phủ và tu sửa vật bản mệnh thuộc tính thủy. Bình thuốc này chỉ cần ném đến hồ Thư Giản, có thể gây nên sóng cao trăm trượng, bất kỳ một địa tiên cảnh giới Kim Đan nào cũng phải thèm thuồng.
– Đây là tiền đặt cọc, cũng là thành ý nên có của đảo Châu Sai. Tiếp theo phải xem Trần tiên sinh có bản lĩnh thông thiên, hóa mục nát thành thần kỳ hay không. Nếu chuyện thành công, trước khi ta rời khỏi hồ Thư Giản, bốn chữ ban nãy vẫn có hiệu quả. Tương lai dời đến quận Long Tuyền rồi, sẽ không hữu hiệu nữa, quá hạn không chờ.
Trần Bình An để ngoài tai nửa đoạn sau, mở bình sứ tại chỗ, đổ ra một viên thuốc xanh biếc. Hắn nhắm mắt một lúc, sau đó mở mắt khẽ cười với Lưu Trọng Nhuận, ném thẳng vào trong miệng.
Lưu Trọng Nhuận tò mò hỏi:
– Bình thuốc này dĩ nhiên không bị động tay động chân, nhưng Trần tiên sinh làm sao xác định nhanh như vậy?
Trần Bình An đương nhiên sẽ không nói cho cô biết nội tình Thủy phủ của mình, cùng với đám đồng tử thủy vận áo xanh cư ngụ bên trong, thuận miệng nói:
– Ta đã đến hồ Thư Giản rồi, vậy thì nhập gia tùy tục, cược lớn thắng lớn.
Lưu Trọng Nhuận nhướng mày, không nói gì thêm.
Trần Bình An hỏi:
– Ta muốn hỏi một chút lịch sử kỹ càng của cố quốc Lưu đảo chủ và vương triều Chu Huỳnh, có thể phải làm phiền Lưu đảo chủ không ít thời gian, được không?
Lưu Trọng Nhuận nghi hoặc hỏi:
– Tại sao? Có liên quan đến mưu đồ tiếp theo của ngươi à?
Trần Bình An lắc đầu nói:
– Gần như không có bất cứ quan hệ gì, chỉ là ta muốn biết thêm về cách nhìn của người trong cuộc đối với một số… đại thế. Trước đây ta chỉ đứng bên cạnh quan sát dự thính những hình ảnh và hỏi đáp tương tự, thực ra cảm xúc không sâu, bây giờ muốn biết thêm một chút.
Lưu Trọng Nhuận do dự một thoáng, gật đầu nói:
– Có thể. Nhắc lại chuyện xưa, mặc dù trong lòng ta không thoải mái lắm, nhưng ngay cả chuyện bỉ ổi như vậy cũng nói cho Trần tiên sinh nghe rồi, còn lại những chuyện trên triều đình và sa trường, vốn không coi là gì.
Trần Bình An ôm quyền cảm ơn.
Lưu Trọng Nhuận ném tới một ánh mắt quyến rũ.
Trần Bình An làm như không thấy.
Sau đó suốt hai canh giờ, Lưu Trọng Nhuận rủ rỉ kể lại đại thế của tổ quốc, từ khi trỗi dậy lập nước, dần dần suy sụp, lần nữa phục hưng, vấn đề tồn đọng, cố gắng duy trì, cuối cùng hủy diệt.
Lưu Trọng Nhuận đã sớm không còn là trưởng công chúa, hôm nay chỉ là một tu sĩ cảnh giới Kim Đan ở hồ Thư Giản, nói chuyện rất thẳng thắn. Trần Bình An cũng nghe rất tập trung, yên lặng ghi nhớ, được lợi không ít. Nghe đến trọng điểm, hắn dứt khoát lấy giấy bút trong vật một thước ra, lần lượt ghi chép. Khi Lưu Trọng Nhuận nói đến chỗ tuyệt diệu hoặc chỗ khó hiểu, Trần Bình An sẽ hỏi thăm một chút.
Chuyện này khiến Lưu Trọng Nhuận cảm thấy gượng gạo, trong lòng dở khóc dở cười. Làm sao mình lại giống như một phu tử trường học, ở nơi này truyền đạo giảng giải cho một học trò chăm chỉ? Đây là lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác này.
Khi Lưu Trọng Nhuận cảm thấy không còn gì để nói, Trần Bình An lại bảo lần sau thăm viếng lầu Bảo Quang, còn muốn hỏi Lưu đảo chủ về hai chuyện vận tải và tư lại.
Lưu Trọng Nhuận vừa bực vừa buồn cười nói:
– Trần Bình An, ngươi có thấy phiền không? Muốn lên giường của ta, lại không chịu nói thẳng, cứ muốn lòng vòng như vậy? Thú vị sao? Thế nào, muốn chiếm giữ cả thân thể và trái tim à. Được, khẩu vị của Trần Bình An ngươi đúng là lớn thật, hai lão lưu manh địa tiên Chu Huỳnh và gã đưa cơm kia cộng lại, cũng không bằng một mình ngươi.
Sắc mặt Trần Bình An không thay đổi, chậm rãi nói:
– Lưu đảo chủ, vừa rồi cô nói tới đại thế núi sông, rất có phong thái. Giống như một vị đế vương mất nước “tội không ở vua”, kể chuyện với ta, bình luận giang sơn, khiến ta sinh lòng bội phục. Bây giờ thì lại kém xa, cho nên về sau hãy bớt nói những lời quái gở này, được không?
Lưu Trọng Nhuận dường như hơi thương tâm, một tay che cổ áo, cắn môi.
Trần Bình An không hề dao động, muốn đứng dậy cáo từ.
Lưu Trọng Nhuận đột nhiên dịu dàng gọi:
– Trần Bình An.
Trần Bình An đành phải ngồi yên tại chỗ, không hiểu chuyện gì:
– Hả?
Lưu Trọng Nhuận dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đột nhiên kéo cổ áo ra.
Trần Bình An không hổ là người đã trải qua vô số trận chém giết sinh tử, cũng dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, lập tức nhắm mắt lại, đột nhiên đứng lên:
– Lần sau không được như vậy nữa, nếu không mua bán sẽ hủy bỏ.
Lưu Trọng Nhuận cười đến rung người, nhìn theo bóng lưng Trần Bình An vội vàng rời đi, vui vẻ nói:
– Hay là ngươi kể lại chuyện này cho cái gã ở phủ Chu Huyền nghe thử? Xem hắn có hâm mộ ngươi không?
Trần Bình An dừng bước, quay lưng về phía cô, nhẹ giọng nói:
– Lưu Trọng Nhuận, như vậy không tốt.
Lưu Trọng Nhuận ngưng cười, hừ lạnh một tiếng:
– Thứ cho không tiễn xa.
Trần Bình An rời khỏi đỉnh núi, đi tới bến thuyền, chèo thuyền trở về đảo Thanh Hiệp.
Bà lão kia đi vào viện, thấy Lưu Trọng Nhuận dường như có vẻ mất hồn mất vía, bèn hỏi:
– Trưởng công chúa, thật sự phải tin tưởng một người xứ khác, lộ diện ở hồ Thư Giản còn chưa tới nửa năm? Cho dù tâm tư kín đáo, làm việc thận trọng, nhưng tuổi còn trẻ như vậy, nghĩa là căn cơ sẽ mỏng. Đây là đạo lý muôn đời không đổi.
– Nếu không năm xưa tên tiểu tạp chủng được trưởng công chúa dắt tay ngồi lên ghế rồng, sẽ bấm bụng cố ý giả ngốc giả điên nhiều năm như vậy sao? Kết quả thiếu chút nữa hắn đã thực hiện được chuyện buồn nôn mà ngay cả địa tiên kiếm tu cũng không làm được.
Vẻ mặt Lưu Trọng Nhuận khôi phục bình thường, hờ hững nói:
– Có biết loại người nào trên đời đáng để buôn bán nhất không?
Bà lão nói:
– Xin trưởng công chúa nói rõ.
Lưu Trọng Nhuận đứng lên, vóc dáng cao gầy, rất có khí thế. Gương mặt của cô trầm như nước, nghiến răng nói:
– Phải thông minh, tốt bụng, còn có ranh giới. Lúc trước tên tiểu tạp chủng kia bị người khác mê hoặc, cố ý làm điều ngang ngược, bản lĩnh duy nhất là đối nghịch với ta, liên tiếp hại chết những người như vậy trong triều đình và biên quân. Nếu không chúng ta há sẽ diệt quốc?
Bà lão không bình luận những chuyện cũ này. Cho dù đã rời khỏi hoàng cung rất nhiều năm, bà ta vẫn tuân theo tôn chỉ đã định trong cung, không nói bừa và can thiệp vào triều chính.
Bà ta nghiêm mặt nói:
– Trưởng công chúa, có một câu bất kính. Ngài nói những lời như vậy, làm những chuyện như vậy với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, quả thật là không biết xấu hổ.
Lưu Trọng Nhuận lại chạy nhanh tới, cúi đầu khom lưng, khẽ kéo cánh tay bà lão, làm nũng nói:
– Thú vị mà, chỉ một lần như vậy thôi, sau này sẽ không có nữa.
Bà lão gật đầu nói:
– Thâm khuê tịch mịch, đây là phiền ưu của những cô gái dân gian. Hôm nay trưởng công chúa đã là địa tiên cảnh giới Kim Đan, đừng ngang bướng như năm xưa còn là thiếu nữ. Vả lại, trâu già gặm cỏ non không tốt đâu.
Sắc mặt Lưu Trọng Nhuận đỏ bừng, giống như giận dỗi, buông cánh tay bà lão ra, đi tới lầu Bảo Quang không gặp người nữa.
Đợi đến khi Lưu Trọng Nhuận trốn mất, bà lão mới giãn mặt tươi cười, nhưng trong nháy mắt lại trở nên nghiêm túc.
Trong lòng bà ta biết rõ, không phải trưởng công chúa thật sự có ý đồ với người trẻ tuổi kia, vừa gặp đã yêu. Mà là hôm nay áp lực trên vai trưởng công chúa quá lớn, lại không có ai đáng tin cậy để dựa dẫm, khó tránh khỏi sẽ có một số cử chỉ quá đáng. Cho nên nửa năm qua, đã có bao nhiêu đồ sứ quý giá ở lầu Bảo Quang bị rơi vỡ?
Mà khi một tia sáng ban mai mang theo hi vọng thình lình chiếu tới, càng sẽ khiến tâm thần người ta lung lay, đột nhiên bị thương vui sướng, càng có thể nhìn thấy bản tâm bản tính. Địa tiên cảnh giới Kim Đan cũng không ngoại lệ.
Bà ta đã nhìn trưởng công chúa lớn lên. Từ nhỏ tính tình của trưởng công chúa đã ngang bướng cố chấp, coi trời bằng vung. Năm xưa những nhũ mẫu dạy lễ nghi trong cung, quản lý giáo dục trưởng công chúa, quả thật là người người đều cảm thấy đau lòng. Cũng chỉ có bà ta vẫn luôn làm bạn với trưởng công chúa, hai bên nương tựa lẫn nhau, cho đến tận hôm nay. Mà kim đan của bà ta mục nát, đã sắp sụp đổ, lại trở thành một cọng rơm cuối cùng thiếu chút nữa ép vỡ tâm cảnh của trưởng công chúa.
Trơ mắt nhìn chí thân bên cạnh hóa thành một đống xương trắng, gần như là nỗi đau mà mỗi tu sĩ địa tiên đều phải trải qua. Chí thân phần lớn không phải là cha mẹ trưởng bối, mà là thầy trò đạo lữ, hoặc là người truyền đạo và người hộ đạo. Quan hệ càng tốt thì tâm ma càng lớn.
Giống như năm xưa Lưu Lão Thành rời khỏi đảo Cung Liễu, buộc phải tự tay giết chết đạo lữ yêu thương khiến mình nhập ma. Mặc dù lời đồn không biết thật giả, dù sao đây cũng là cấm kỵ hàng đầu ở hồ Thư Giản, nhưng bà lão này lại tin tưởng không nghi ngờ.
———
Trần Bình An trở về đảo Thanh Hiệp, đã là chiều hôm bao phủ.
Hắn nuốt xuống một viên thuốc của kho tàng Thủy điện, sau đó cầm một cây bút bằng trúc tía, hà một hơi, bắt đầu viết những gì nghĩ sẵn trong đầu khi ở đảo Châu Sai.
Sở dĩ muốn hỏi thăm Lưu Trọng Nhuận, thỉnh giáo đại thế hai nước, là vì đây là sợi dây thứ ba mà hắn muốn nhìn thấy ở hồ Thư Giản. Sự tình phát sinh cách hiện tại rất xa, nhưng rất nhanh sẽ có thể dùng được.
Trước đó sợi dây thứ nhất là Cố Xán và mọi người xung quanh hắn, rất phức tạp nan giải. Sợi dây thứ hai là đôi cha con trùng phùng ở thành Vân Lâu, khá đơn giản rõ ràng.
Ngọn nguồn và đường nhánh. Đây là kết luận lớn nhất mà Trần Bình An đưa ra, sau khi tự mình âm thầm diễn lại chuyến đi tới đất lành Ngẫu Hoa. Gặp phải mọi người mọi việc, ta không nói vòng vo, tạm thời bỏ qua tất cả thiện ác, chỉ đi sâu nghiên cứu vì sao người này lại nói lời này, làm việc này, có suy nghĩ này.
Một khi như vậy, cho dù mọi người đều giống như Si Tâm kiếm, vẫn sẽ có ích với ta. Nhưng trong quá trình dài đằng đẵng rất hao phí tâm thần này, hắn nhất định phải nghĩ nhiều hơn, đi chậm hơn so với trước đây.
Trần Bình An tạm thời dừng bút, cầm hồ lô nuôi kiếm bên tay lên, uống một hớp rượu rồi đặt xuống.
Vẻ mặt của hắn càng tiều tụy, má hóp vào, trên mặt thậm chí còn có một ít râu. Nhưng khi cầm bút viết chữ, ánh mắt của hắn lại rạng rỡ sáng ngời.
———
Trên đỉnh một ngọn núi cao hùng vĩ nhất Trung Thổ Thần Châu, có một lão nho sĩ hủ lậu đang bấm ngón tay suy diễn, tay kia vuốt râu, vẻ mặt đau khổ, ai oán nói:
– Như vậy thì không thiện rồi.
Thần tiên giáp vàng thân hình cường tráng ngồi cách đó không xa, nhìn xuống địa bàn rộng lớn:
– Nếu tình hình đã không ổn, ngươi lại không nhìn thấy chuyện cụ thể, vì sao không dứt khoát lẻn tới đó? Dù sao ngươi làm loại chuyện này, sẽ không ai cảm thấy kỳ quái. Da mặt của ngươi dày, bị vãn bối Văn miếu chỉ vào mũi mắng chửi cũng không quan tâm.
Lão tú tài liếc xéo nói:
– Im miệng, nói chuyện với ngươi chẳng khác nào lão già Đông Hải kia, đúng là đàn gảy tai trâu.
Thần tiên giáp vàng không để bụng.
Nếu đổi thành bất kỳ tu sĩ dưới cảnh giới Phi Thăng nào, dám ở trên núi Tuệ này, bảo “thủ lĩnh” của hàng vạn thần linh núi cao Trung Thổ Thần Châu im miệng, có lẽ đã bị đánh gần chết rồi. Còn như cảnh giới Phi Thăng, muốn một kiếm chém văng ra khỏi ranh giới núi Tuệ, lại có gì khó.
Lão tú tài tiện tay vứt một nắm đá xuống đất, nhỏ giọng nói:
– Ngươi cho rằng lão mũi trâu đáng ghét ở Quan đạo quán, đã tặng không chiếc ô Đồng Diệp kia? Ba trăm năm trong dòng thời gian, là cho đệ tử thân truyền của ta xem miễn phí? Đều là lòng lang dạ sói, dụng tâm hiểm ác.
Thần tiên giáp vàng chế giễu:
– Còn không phải do ngươi tự mình chuốc khổ sao.
Lão tú tài mắng chửi:
– Ngươi ngoại trừ có mấy cân sức lực, biết cái rắm gì.
Thần tiên giáp vàng à một tiếng:
– Vậy ngươi hãy rời khỏi núi Tuệ đi. Chẳng phải Á Thánh đã sai người chuyển lời, muốn tìm ngươi đến Văn miếu tâm sự sao?
Lão tú tài lắc vai, dương dương đắc ý nói:
– Hà, không phải, không phải, ta cứ muốn chờ thêm một lát, có thể làm gì được ta?
Thần tiên giáp vàng liếc nhìn lão tú tài, do dự một thoáng, hỏi:
– Viên kiếm hình nén bạc kia, có phải ngươi đã sớm biết nhân quả trước đó rồi không?
Lão tú tài nghiêm mặt, gật đầu:
– Chuyện nhỏ mà thôi.
Thần tiên giáp vàng cười nói:
– Ngươi đúng là rộng rãi.
Lão tú tài cười nhạt nói:
– Nếu ta không rộng rãi, có thể khoan dung cho nhiều kẻ đọc sách giả như vậy trong thế giới Hạo Nhiên sao?
Thần tiên giáp vàng hỏi:
– Tề Tĩnh Xuân đã hoàn toàn không còn nữa, ngươi không sợ tên đệ tử còn không thừa nhận ngươi là tiên sinh kia, sẽ đi sai đường sao?
Lão tú tài đột nhiên đứng dậy, sải bước đến trước mặt thần tiên giáp vàng đang ngồi xếp bằng. Hai người một đứng một ngồi, vừa lúc khiến lão có thể dùng ngón tay gõ vào đầu đối phương, mắng:
– Ngươi có thể sỉ nhục học vấn và tu vi của ta, nhưng không thể sỉ nhục ánh mắt thu đệ tử của ta.
Thần tiên giáp vàng bị chọc vào mũ sắt mười mấy cái, hờ hững nói:
– Ngươi lại chọc thêm một cái nữa xem?
Lão tú tài quả thật lại đâm một cái, sau đó lập tức nhảy về phía sau, nghiêm túc nói:
– Là tự ngươi nói, không thể trách ta.
Thần tiên giáp vàng thở dài, quay đầu, lần đầu tiên cầu xin:
– Xem như ta cầu ngươi, mau cút ra khỏi núi Tuệ của ta được không!
Lão tú tài bỗng nhiên tức giận nói:
– Nếu cầu người hữu dụng, ta cần nấp trong nhà của ngươi sao? Hả? Ta sớm đã quỳ xuống dập đầu với lão già, chắp tay cúi mình với Lễ Thánh rồi. Có tác dụng sao?
Thần tiên giáp vàng quay đầu:
– Có bực tức cũng đừng trút lên người ta.
Lão tú tài xoa tay cười ha hả:
– Không dùng ngươi để trút giận, chẳng lẽ ta thật sự đi tìm lão già và Lễ Thánh khóc lóc om sòm à? Ta cũng không ngốc.
Thần tiên giáp vàng đã hoàn toàn không nhịn được nữa, chậm rãi đứng dậy, trong tay có thêm một thanh kiếm lớn. Không ngờ lão tú tài đã nằm xuống đất ngủ:
– Ôi chao, liên tục suy diễn, thật là hao phí tâm lực, mệt chết người. Ta ngủ một giấc đây, nếu ta có ngáy thì ngươi hãy kiên nhẫn một chút.
Thần tiên giáp vàng hít sâu một hơi, lại ngồi về chỗ cũ, trầm mặc rất lâu, hỏi:
– Thật sự để cho vị đại tế tự kia ở ngoài cổng núi Tuệ ăn không khí?
Lão tú tài quay lưng về phía đại thần núi Nhạc, phì phò ngủ say, không ngừng bấm ngón tay, đồng thời nhắc nhở gã to cao kia:
– Ta đã ngủ rồi, cho nên vấn đề mà ngươi hỏi ta, ta sẽ không trả lời, về tình có thể tha thứ được.
———
Biển mây mênh mông, có lẽ còn rộng lớn hơn bất kỳ màn trời nào ở thế giới Hạo Nhiên, thậm chí là bốn thế giới.
Một cô gái cao lớn tay cầm ô giấy dầu Đồng Diệp, tay kia chống kiếm đứng trên cầu vàng. Trường kiếm chống vào lan can, từ mũi kiếm bắn ra ánh sáng lấp lánh chói lọi, giống như đang mài mũi kiếm.
Không phải nàng không thể ra ngoài. Chỉ là vài năm trước, có một người sắp chết đã đứng trên cầu vòm màu vàng này, nói những lời tâm huyết với nàng.
“Đá mài kiếm tốt nhất trên thế gian, không phải là trảm long đài.”
“Đối với người thuần thiện, rất nhiều ác niệm là một bộ phận thuần túy nhất trong lòng người. Ngược lại cũng thế, đều có thể mài giũa ra kiếm tâm thuần túy. Muôn vàn kiếm tu của Kiếm Khí trường thành, thiện ác bất định, kiếm khí vẫn vang lừng, đó là minh chứng.”
“Trước khi Trần Bình An trưởng thành, cô nhiều nhất chỉ có thể xuất kiếm một lần. Một lần, có chừng có mực. Hơn nữa ta hi vọng lần này sẽ càng muộn, tốt nhất là sau khi kết đan, trước khi bước vào Ngọc Phác. Về sau thì không còn giá trị nữa.”
“Nếu có lần thứ hai, sẽ không phải là một vị đại tế tự học cung hoặc phó giáo chủ Văn miếu, cũng không phải là Á Thánh đã trở lại thế giới Hạo Nhiên.”
Năm đó nho sĩ tóc mai trắng như sương kia chỉ lên trời: “Quy củ lớn nhất, cũng vững chắc nhất của Lễ Thánh. Một khi y lộ diện…”
“Có sợ hay không và có đáng giá hay không, hoàn toàn khác nhau. Cho nên xin tiền bối vẫn nên suy nghĩ nhiều.”
Sau đó còn có một ít lời. Trong đó có một câu khiến nàng động tâm nhất: “Ban đầu tiền bối lựa chọn Trần Bình An làm chủ nhân mới, vốn không có ác cảm cũng không có thiện cảm, dĩ nhiên chỉ là vì Tề Tĩnh Xuân ta đã nói động tiền bối, đi đánh cược một phần vạn kia. Nhưng tiền bối quả thật không muốn tự mình xác định một chút, Trần Bình An rốt cuộc có đáng để tiền bối giao phó tất cả hi vọng, sau này cho dù trăm năm ngàn năm, lại qua một vạn năm, đều sẽ không thất vọng?”
Sau hai câu này, lại là những lời khiến nàng hơi động tâm, hơn nữa còn động dung: “Khi đó tiền bối chắc chắn là không muốn. Nhưng tiền bối nhất định phải biết, so với bất cứ ai, sâu trong nội tâm Trần Bình An, càng muốn chứng minh mình chưa từng khiến cho Tề Tĩnh Xuân ta và tiền bối thất vọng.”
“Cho dù khi đó Trần Bình An đã thất vọng với chính mình.”
Nghĩ tới đây, cô gái cao lớn khẽ nhấn trường kiếm trong tay một cái, mũi kiếm và một đoạn thân kiếm cắm vào lan can cầu vòm màu vàng kia.