Sự lựa chọn
Chu Tước đột ngột hiện ra khiến Tiểu Nguyệt vô vàng bất ngờ, nhất là bởi lời nó nói; thấy thái độ của cậu, nó vội tiếp lời.
– Thật ra ta phải ẩn thân trong thần thức chủ nhân nhưng vẫn biết những gì người làm và trãi qua; lúc người nguy hiểm ta muốn thoát ra giải cứu nhưng không thể, mãi cho đến tận lúc nãy mới hồi phục và thoát ra được.
– Ngươi …ngươi vừa nãy nói phải chăng có cách cứu huynh ấy. – Tiểu Nguyệt khẩn trương.
– Đúng vậy, thật sự chiêu “Huyết Chú” quá bá đạo, đã cưỡng bức chủ nhân đi vào luân hồi, nhưng ngươi chớ quên rằng ngươi và chủ nhân có cùng liên kết tâm linh bởi đồng trải qua “Tái Sinh Tế Lễ”.
– Có nghĩa là sao ?
– Có nghĩa dẫu chủ nhân có tái sinh thế nào cũng sẽ bị kết chặt mối dây liên kết với ngươi, vĩnh viễn không thể tách rời.
– Nhưng nếu là tái sinh, Tiểu Vũ sẽ không phải là Tiểu Vũ nữa đúng không ?
Chu Tước nghe vậy có phần đăm chiêu, nhưng cũng gật đầu.
Tiểu Nguyệt đau đớn, dòng lệ đã tuôn rơi tự lúc nào, mạnh mẽ ôm chầm lấy thể xác trống rỗng, lạnh lẽo của anh, thét lên.
– Ta không muốn…ta không muốn.
Chu Tước cũng u sầu khi nhìn thấy tình cảnh của cậu, nó hiểu, nó dường như nhớ lại một đoạn ký ức trước đây, tâm trạng bỗng chốc lại trở nên ngổn ngang, nó thở dài nói.
– Nếu ngươi đủ quyết tâm và khả năng, ta có một cách có thể toàn vẹn bảo đảm chủ nhân sẽ vẫn là chủ nhân khi tái sinh, chỉ là có một số nghi thức phải diễn ra mà thôi.
Tiểu Nguyệt vui mừng, nhìn nó, giọng cầu khẩn.
– Ngươi nói đi, chuyện gì ta cũng có thể làm, chỉ cần Tiểu Vũ có thể sống lại, ta nguyện đánh đổi tất cả.
(….)
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, từng sự việc lại rõ ràng và thông suốt trong đầu Minh và mọi người; cậu thấy rõ cách thức mà Chu Tước bày cho Hồ Đại Thiên.
Chính là thực hiện nghi lễ Hiến Tế, mà vì nó, ông ta đã phải tốn bao tâm huyết gầy dựng lên một kế hoạch chi tiết, xuyên suốt nhiều ngàn năm, lừa khắp hết thảy tất cả mọi người.
Hồ Đại Thiên đầu tiên để Chu Tước lại một lần nữa chui vào trong Tiểu Vũ phong ấn anh lại, trước đó chính bản thân ông phải nhả ra một phần sinh mệnh để níu giữa chút sinh khí cho thể xác Tiểu Vũ.
Xong, lại đem thể xác anh phong ấn vào 1 vùng đất Chí Âm Chí Dương, Thái Cực Địa Chất – chính là vùng biển bermuda này; không những vậy còn tổn hao tâm sức dựng nên một tế đàn hiến tế.
Sau đó lại một lần nữa tế luyện thanh Khuyết Danh Kiếm biến đổi hình dáng bên ngoài và phù ếm một số tác động lên nó nhằm thực hiện kế hoạch của mình – đó sau này chính là 2 bảo vật, thanh Excalibur và vỏ Avalon.
Ông còn phải tìm đường về Hồ Tộc xa xôi của mẫu thân, một mình dựng nên cơ nghiệp, sau lại cài sẵn một kế thâm độc; tự chiết thân ra 2 sinh mệnh là Thiên và Linh.
Lại còn cải trang làm Thượng Cổ Thần Toán dựng nên một lời tiên tri để nhử Bát Vị Tiên Nhân hạ trần.
Không những thế, phải đi khắp các vùng thần giới để lại chút hậu sự sau này; và tác động tạo nên toàn bộ câu chuyện.
Tất cả đến cùng cũng chỉ nhằm mục đích có thể tái sinh Hạ Tiểu Vũ một lần nữa.
(…)
Minh sợ hãi, cậu nghĩ đến việc ông ta phải nhẫn nhịn bao nhiêu năm tháng, tính toán chính xác đến từng sự việc, diễn tiến, để kế hoạch diễn ra đúng ý đồ mình cho đến tận thời điểm này.
Thất thần trong giây lát, cậu bừng tỉnh trở lại hiện thực, thấy mình đang trôi nổi trong một không gian kì lạ; không thể nào cử động được, bên cạnh là những người bạn của mình, dường như họ đang bị cưỡng ép vào một trạng thái không làm chủ được, chỉ lặng lẽ nằm trôi nổi trong không gian mà không hề phản ứng được hư cậu – hay nói đơn giản là họ vẫn đang ngất xỉu.
Minh đang lo lắng nghĩ kế hoạch thoát thân thì đột ngột trước mặt cậu, có một vầng sáng chói lòa hiện ra, giữ xung quanh là một mảng đen mờ mịt đến tận cùng.
Tiếp sau, ánh sáng dần ảm đạm, thay vào đó là một người xuất hiện, người này dáng vẻ đạo mạo, mặc một bộ văn phục cổ xưa, dung dị, râu tóc đều bạc phơ, khuôn mặt lại vô cùng phúc hậu, lại có khí chất tiên nhân.
Ông diệu dàng nhìn cậu, có chút gật gù tán dương, rồi nói.
– Chúng ta lại gặp lại, cậu bé ạ.
Giọng nói quen thuộc phát ra hoàn toàn làm cậu bất ngờ, cậu không bao giờ quen chất giọng già nua nhưng tràn đầy năng lực tại núi Thái Sơn hôm nào; nay gặp lại ở đây khiến Minh có chút ngỡ ngàng không tưởng tượng được.
– Tại sao…tại sao người..người lại xuất hiện ở đây.
– Cậu bé đã biết mình là ai chưa ? – Ông lão không trả lời mà lại hỏi tiếp một câu hỏi.
– Cháu…cháu ..cháu vẫn có chút mơ hồ. – Cậu lắp bắp.
– Tốt…tốt..mơ hồ cũng có nghĩa là gần chạm, nhanh thôi, nhanh thôi, cậu sẽ biết được mình là ai.
Thấy thái độ không hiểu của Minh, ông lão mỉm cười diệu dàng, tiếp lời.
– Lão nói cho cậu nghe, chính Hồ Đại Thiên dẫu có tiên đoán kì tài đến đâu hắn ta cũng chỉ dừng lại đến thời điểm các cậu bị hút vào tế đàn, việc tiếp theo không còn nằm trong sự quản của hắn rồi, mà nó thuộc về…
Nói đoạn ông dừng lại, có chút tinh nghịch nhìn hướng về cậu, mỉm cười.
Minh mơ hồ, chỉ tay vào chính mình hỏi giọng nghi ngờ.
– Cháu á ?
Ông lão gật đầu, nhẹ nhàng.
– Đúng, là cậu. Đoạn tương lai về sau sẽ do chính cậu quyết định đấy cậu bé ạ.
Nói rồi ông tiến lại gần xoa đầu Minh, rồi mới nói tiếp.
– Lão hiện tại sẽ cho cậu 2 sự lựa chọn, chọn thế nào là quyền của cậu, nhưng nên nhớ, sự lựa chọn của cậu sẽ quyết định vận mệnh đến không chỉ cá nhân cậu, những bạn bè cậu đang ở nơi đây, gia đình cậu, mà còn liên lụy đến tất cả những chúng sinh trên toàn cõi giới.
Minh lùng bùng lỗ tai, mơ hồ tiếp nhận lời của ông lão, không gian dần trở nên mờ mịt, ảm đạm, tất cả cứ như một ảo ảnh, lửng lờ và chênh vênh.
Một tương lai mới lại được mở ra, một sự quyết định sẽ làm thay đổi tất cả, thế giới rồi sẽ ra sao???
———————————————-
Vậy là quyển 4 kết ở đây, mọi người đón đọc quyển 5 nhé, mọi thông tin xin góp ý cho mình ở đây (http:///showthread.php?p=1040359947#post1040359947) nhé.
Thank mọi người nhiều.