Kết thúc và khởi đầu (3).
Giận dữ, Tạ công tử cùng 2 người kia lao lên hướng về Tiểu Vũ; 4 người thần bí cũng định lao xuống như nhanh chóng bị 4 vị đạo sĩ cầm chân.
– Ta phải giết ngươi tạ tội với ca ca. – Tạ công tử thét lên căm phẫn.
– Đệ không cần nhiều lời, giết.
– Giết
2 người kia cũng không kiềm được bình tĩnh mà thét lên.
3 người bọn họ lại dùng một thủ thuật y như tên vừa rồi, vẽ lên tay mình đồ hình ma quái, nhưng kì lạ thay vị trí của họ có chút không bình thường.
3 người bay đến bao vây Tiểu Vũ vào bên trong, hình thành một trận thế hình tam giác, bọn họ liền đánh mạnh xuống đất, lần lượt hô lên.
– Tham Trì mở.
– Sân Trì mở.
– Si Trì mở.
Từng người bọn họ dường như đại diện cho một cánh cổng khác nhau với những ma tượng đằng sau. Cả người cuồn cuộn ma khí, 3 con ma tượng nhanh chóng liên kết với nhau thành một đồ trận tam giác, vây Tiểu Vũ vào trung tâm, bên rìa ngoài liền xuất hiện những họa tiết bằng máu rất ma mị.
Lam Tuyết Lệ khóe mắt giừn giựt, không giữ được bình tĩnh, thét lớn.
– Trưởng môn, chạy đi, đó chính là Tam Độc Huyết Sát Trận, vô cùng thâm độc của bọn Huyết Luyện…
– Câm mồm.
Bà đang định nói gì tiếp thì bị một tên thét chặn lại, kéo vào cuộc chiến tiếp tục.
Tiểu Vũ nhìn đồ trận xung quanh, cảm nhận được sự lợi hại của nó, anh trong lòng đã quyết, liền cắn đầu ngón tay, dùng máu vẽ dọc theo thanh kiếm một câu chú. Liền xong, thì chỉ thẳng lên trời mà ngâm tụng, bỗng từ người hắn phát xuất ra một luồng ánh sáng, mạnh mẽ chống lại luồng ma khí màu đỏ yêu dị đang siết chặt vào trong.
Một âm thanh thần thánh vang lên, có phần như tiếng cảnh cửa mở ra, Tiểu Vũ thét lên, âm vang như động cả đất trời.
– Thiên Đạo Môn khai mở.
Liền như mệnh lệnh, một tiếng chuông ngân vang lên, từ thanh kiếm của hắn, luồng sáng bắn thắng lên bầu trời tạo thành 1 vầng sáng hình cầu vô cùng to lớn, phát ra lực chấn bá đạo.
Lại một tiếng động rền vang như tiếng sét, ngay lập tức, trong vầng sáng trên kia có 4 luồng quang màu khác nhau, vô cùng rực rỡ, mạnh mẽ giáng hạ, trông cứ như 4 cột trụ chống trời.
Ánh sáng ngập trời, đất trời rung chuyển, âm vang thần thánh.
Sắc mặt mọi người dường như không ai còn giữ nỗi bình tĩnh, vì trong 4 luồng sáng ấy hiện lên 4 người mặc giáp trụ như tướng quân, tay cầm 4 loại binh khí khác nhau; nào là lộng, nào là kiếm, lại tỳ bà, còn có một viên ngọc; trông vô cùng oai vệ.
Tiểu Vũ hô lên mạnh mẽ.
– Thỉnh Tứ Đại Thiên Vương hàng yêu phục ma.
Âm thanh vừa dứt, 4 vị tướng liền phóng về 4 hướng, quăng pháp bảo của mình lên, rồi bắt ấn quyết, miệng râm ran đọc chú ngữ, nghe như tiếng nhạc lễ vô cùng du dương và thánh khiết.
4 loại pháp bảo kết thành một đồ hình ánh sáng nhanh chóng hạ xuống bao trùm lấy trận pháp màu đỏ bên dưới, ép nó không thể chống cự, dần dần bị triệt tiêu.
3 tên quỉ dị kia cũng không thoát khỏi, liền bị 4 thứ pháp bảo kia đánh cho tan nát vào hư không, nhanh đến nỗi chẳng hề hay biết việc gì đang xảy ra.
Cuối cùng, 4 bảo vật kia lại bay về bốn vị tướng, bọn họ lại hóa thành luồng sáng trở về trên quầng cầu rực rỡ trên bầu trời rồi sau đó nhanh chóng lặn sâu vào trong, vòng sáng đó cũng dần dần khép kín.
Tất cả chỉ còn lại hoang tàn và hoang mang bên dưới mặt đất, không một tiếng động.
Tiểu Vũ đáp xuống đất, liền phun ra một ngụm máu, anh quỵ xuống đất, bên cạnh Lục Thảo Tinh nhanh chóng phóng đến đỡ lấy.
Không gian tĩnh mịch sau đó liền bị phá vỡ bởi tiếng thét của 4 người lạ mặt đang giao đấu trên không.
– Khôngggggggggggggggggggggggg.
Bọn họ phát ra một sức mạnh thiêu hủy sinh mệnh, đánh lui 4 người đạo trưởng rồi phóng như bay về Tiểu Vũ, đồng thanh.
– Chết đi.
Anh vẫn còn bị dư chấn bởi một chiêu bá đạo vừa rồi, khí huyết trong người chạy loạn cả lên, trong tích tắc vẫn không thể điều động lấy sức mạnh, nắm chặt thanh kiếm trong tay, đẩy mạnh Lục sư thúc về phía sau, anh hiên ngang vương kiếm chuẩn bị một trận sống còn.
4 vị trưởng bối đều nhận ra tình trạng của hắn, vội dùng hết tốc lực phóng xuống cản đường bọn người kia, nhưng tốc độ chẳng thể bì kịp, chỉ đành lòng trơ mắt ra nhìn.
4 người thần bí cùng đồng loạt tung chiêu đoạt mệnh đánh xuống đầu Tiểu Vũ, ngay khi anh tuyệt vọng, miễn cưỡng chống đỡ; ngay khi các vị sư thúc sợ hãi, tiếc thương thì.
Một thanh âm vang lên làm bừng tỉnh tất cả mọi người, một tình cảm trước mắt làm toàn bộ kinh hãi.
Tiểu Vũ vẫn bình yên vô sự, bởi vì vũ khí của 4 người kia đều bị một bóng áo trắng thanh thoát chặn lại đằng trước anh.
Bóng người đó quay lại nhìn anh, 4 mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc chẳng ai thốt ra một lời nào, chỉ có một sự lay động vô tình và âm thầm lan rộng trong không khí, mà vị trí trung tâm chính là chỗ 2 người.
Bóng áo trắng lên tiếng.
– Huynh…không sao chứ?
Tiểu Vũ căng thẳng, liền né tránh ánh mắt kia, nhìn sang 1 hướng khác, giọng ngập ngừng.
– Đệ …còn trở lại đây làm gì ?
– Huynh không muốn gặp đệ sao ?
Lần này, Tiểu Vũ chỉ im lặng, chẳng nói cũng chẳng dám nhìn người trước mặt mình, chỉ có một đơn đau từ lồng ngực dâng lên khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, đến nghẹn ngào.
Bỗng có tiếng cắt ngang 2 người.
– Ngươi là ai ?
– Tránh ra.
– Không liên quan đừng nhúng tay vào.
– Chết đi.
4 người cùng đồng thanh, chưa kịp để người áo trắng trả lời, bọn họ đã ra tay.
Từng người một, rút ra một thanh gươm nhỏ, rồi tự rạch 1 vết dài từ trán xuống cằm, rồi lại một vết ngang từ tai trái qua tai phải, tạo thành 1 hình cắt ngang chỉnh thể.
Sau đó, bôi phủ toàn bộ thân kiếm bằng máu đó rồi tụng chú, một sự kì lạ phát sinh, bỗng vệt máu kia từ từ như trở mình chuyển động, điên cuồng hấp thụ thêm máu từ từng người một để càng lúc càng trở nên dài ra cho đến khi trở thành một thanh huyết kiếm hoàn hảo, rê rợn thì quá trình mới dừng lại.
4 người khuôn mặt xanh xao, nắm chặt 4 thanh huyết kiếm thét lên đồng thanh, rồi cùng chém về phía người mặc áo trắng.
– Chết đi.