Ngày thứ hai: Xin chào! Tôi là Mạc Phong
- Trang Chủ
- [Dịch]Không Bàn Cãi Nhiều, Em Phải Làm Vợ Anh - Sưu tầm
- Ngày thứ hai: Xin chào! Tôi là Mạc Phong
Hello! 3 tuần rồi nhỉ? Rùa lại lỡ hẹn 1 tuần với các bạn đúng không? Nhưng mà do chương này Rùa muốn viết hết ngày thứ hai luôn nên mới ngâm như vậy. Thôi không dài dòng nữa, mời các bạn thưởng thức!
– Nhật Thiên, không ngờ lại gặp cậu ở đây. – Người đàn ông kia nhìn hắn.
– Ha, tôi cũng không ngờ. Trùng hợp thật. – Hắn cười như không cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chàng trai tên Mạc Phong.
Oa,… tôi cảm thấy, chỉ cần hai người họ đứng cùng một chỗ, không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng vô cùng.
A, sấm sét đùng đoàng đang phát ra từ mắt họ kìa.
– Có chuyện gì vậy? – Khi hai tia chớp vẫn đang chạm nhau xẹt xẹt, và không khí xung quanh vẫn u ám đến nỗi tưởng như mọc thêm vài đám mây đen trên đầu bốn người chúng tôi (a, có thể loại bỏ đi tôi cũng được, tôi vô can a~) thì bỗng nhiên có một giọng nói thâm trầm cất lên khiến tất cả chúng tôi đều nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, a…, phải nói là vô cùng xinh đẹp nha. Thân hình hoàn hảo đúng kiểu chữ S, ngực nở, eo thon, mông cong. Giống như một bức tượng thạch cao được nặn nên vậy, dù thân hình đồng hồ cát nhưng lại trông rất hòa hợp cân đối, không có cảm giác gượng ép khi ba vòng đều là các số đo ngoại cỡ. Chậc,… Đứng trước người này tôi bỗng thấy đồng cảm vô cùng.
Người phụ nữ này có lẽ lớn tuổi hơn tôi, tôi thấy chị có nét mặn mà không thể lẫn với những cô gái trẻ khác. Không những thân hình bốc lửa, khuôn mặt còn rất đẹp, nét sắc sảo và thông minh hiện rõ qua cặp kính gác trên sống mũi thanh tú. Mái tóc buộc hờ sau gáy vô cùng giản dị lại toát lên vẻ khả ái động lòng người.
A… Tôi là con gái mà còn đắm đuối như thế, không biết người phụ nữ này có bao nhiêu nam nhân vây quanh.
-… Chị Mai? – Nhật Thiên có chút ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ xinh đẹp lúc này mới để ý đến hắn, nhướng đôi mày phượng lên có vẻ bất ngờ, môi mỏng lập tức nở nụ cười dịu nhẹ:
– Thiên? Sao cậu ở đây? – Người phụ nữ mỉm cười nhìn hắn, sau đó nhìn sang tôi, ánh mắt có chút sửng sốt khiến tôi hơi giật mình, rồi như nhận ra nét không tự nhiên của tôi, chị liền mỉm cười thân thiện – Thiên, cậu đi cùng ai đây?
Nhật Thiên bỗng cười hí hửng, hắn cúi xuống bên cạnh tai người phụ nữ kia thì thầm bằng giọng nhí nhảnh, cử chỉ vô cùng thân mật.
– Chị đoán xem là ai? – Hắn cười tít mắt.
– Ha ha, cũng giỏi lắm! Vậy là cậu thắng rồi đấy nhỉ? – Người phụ nữ xinh đẹp hiểu ý và cười một cách sảng khoái đáp lại.
– Tất nhiên, em làm sao có thể thua ông già chứ. – Hắn quẹt mũi.
Hai người họ cứ như thế ha ha cười và nói vài câu chỉ họ mới hiểu. Ba người chúng tôi bên ngoài cuộc trò chuyện này giống như kẻ bị bỏ lại của thế kỉ vậy.
– À mà, sao chị cũng lang thang ở đây vậy? – Nhật Thiên ngừng cười, chấm dứt màn hội thoại không ai hiểu chỉ có hai người hiểu kia.
– À thì, chú cậu có chút chuyện với thằng nhóc này đây. – Người phụ nữ xinh đẹp hất cằm về phía cậu trai Mạc Phong kia.
Liếc nhanh chàng trai đó một cái, Nhật Thiên lập tức xị mặt, nhăn nhăn nhìn người phụ nữ:
– Xì. Ông già hết người để chọn rồi hả? Hừ, đúng là già cả rồi nên mắt cũng kém! – Hắn khoanh tay cau có.
– Ha ha, cậu có thôi trẻ con đi không? – Người phụ nữ xinh đẹp búng búng đầu hắn, rồi quay qua tôi, ánh mắt có ý cười, lại trêu chọc hắn – Người ta đang nhìn kìa!
Oa, đúng là với người xinh đẹp thì rất dễ có cảm tình nha, ánh mắt chị vừa nhìn tôi không hiểu sao khiến tôi có cảm giác người phụ nữ này rất gần gũi.
Nhật Thiên nghe thấy câu nói vừa rồi cũng thôi nhăn nhó, hắn nhìn người phụ nữ hỏi:
– Ông già đang ở đâu vậy? Em muốn qua chào hỏi một chút.
Người phụ nữ xinh đẹp nhạy bén nhìn hắn, sau đó cười:
– Tiện quá rồi ha! Đỡ mất một chuyến sang Mỹ – Cô cất tiếng trêu đùa, cố tình nhìn qua tôi.
– Ha ha. Bà chị thật là. – Hắn cười phá lên.
Oy oy, hai người họ lại bắt đầu rồi phải không? =,.=
Cậu trai Mạc Phong kia có vẻ như cũng lạc lõng trong câu truyện của hai người bọn họ, đột nhiên quay qua tôi, nhìn tôi một lượt, mỉm cười.
– Hừm. – Nhật Thiên tinh như cú vọ, dù đang cười phớ lớ thế nhưng lại phát hiện ra ánh mắt cậu kia nhìn tôi, hắn lập tức mặt ngắn lại một cục, bay đến chỗ tôi cầm mảnh khăn kéo lên che người tôi kín mít, còn quay lại lườm cậu ta một cái cảnh cáo.
– Ha ha ha ha… – Người phụ nữ kia ôm bụng cười phá lên – Cậu có cần phải đánh dấu chủ quyền kĩ như vậy không? Ha ha…
– Cần chứ! – Nhật Thiên nhăn mặt, quay qua nhìn Mạc Phong, ánh mắt đầy mùi thuốc súng – Nhất là với những kẻ nguy hiểm.
Mạc Phong không nói gì, chỉ nhìn hắn rồi nhếch mép một cái, sau đó quay lưng đi:
– Chị Mai Anh, tôi đi trước.
Người đàn ông kia cũng nhanh chóng đi theo cậu ta.
Còn lại tôi, hắn và người phụ nữ xinh đẹp tên Mai Anh kia.
Hừm… Mai Anh… Nghe quen quen…
– Chúng ta cũng đi thôi. – Chị Mai Anh nhìn tôi mỉm cười – Em không cần ngại, dù sao cũng là người một nhà.
Tôi cười nhẹ, dù không phủ định nhưng cũng không thuận việc cùng với hắn trở thành người một nhà cho lắm.
Vậy là ba người chúng tôi bắt đầu đi.
Chị Mai Anh vẫn nhìn tôi rồi tủm tỉm cười. Đẹp thật, tôi cứ có cảm giác như đã gặp chị ở đâu.
– Cậu vẫn nhớ lời nói đó của anh Trần sao? – Mai Anh đột nhiên hỏi Nhật Thiên.
– Huh? – Hắn hỏi lại.
– Thì… chiếc áo tắm này. – Chị mỉm cười nhìn bộ áo trên người tôi, khiến tôi hơi ngượng.
– À. – Hắn cười – Không hẳn, chỉ là vô tình thôi.
Hm… Hai người họ lại nói những câu khó hiểu rồi! Chiếc áo tắm này có gì đặc biệt sao?
– A! – Tôi buột miệng kêu lên, tôi nhớ rồi – Chị là người mẫu cho cái áo này đúng không ạ? – Tôi nhìn chị Mai Anh.
Chị bật cười, gật gật đầu:
– Chị cũng thấy hơi bất ngờ khi có người vừa với nó đó, cứ nghĩ là bị vứt xó rồi chứ. – Chị ghé tai tôi, nói nhỏ – Hơi ghen tị nhưng mà, em mặc đẹp hơn chị đó! Thằng nhóc chắc mê mẩn lắm đây nhỉ?
Tôi hơi đỏ mặt, khẽ liếc hắn, không ngờ hắn cũng đang nhìn tôi cười.
A, xấu hổ quá! Tôi lúng túng quay đi.
– Ha ha, cậu tìm được một cô gái rất đáng yêu đó! – Chị Mai Anh vỗ vỗ vai Nhật Thiên.
– Phải không? Em cũng thấy thế đó! Vô cùng đáng yêu khiến em nhiều lúc chỉ muốn một ngụm ăn sạch. A… thực khó mà kiềm chế. – Hắn ngẩng mặt lên trời, thở ra vài cái, rất vô tư mà nói ra mấy lời đó.
Lúc quay qua bắt gặp cái lườm sắc bén của tôi, cùng nắm đấm đe dọa đầy quyền lực, hắn mới thôi nói những điều không nên nói.
Hừ. Tên này đáng quẳng xuống biển ngàn lần cho cá đớp!
Ít nhất, ít nhất thì đợi lúc có hai người rồi nói cũng được, sao lại hồn nhiên nói cho người khác một câu như thế chứ? A… Tên mặt dày không biết ngượng này!
Tôi nghiến nghiến răng lừ hắn.
– Ha ha, thằng nhóc này, cậu chỉ biết nghĩ mấy cái đó thôi sao? Hệt như chú cậu. – Chị Mai Anh cười phá lên.
A… Có vẻ như chị ấy đã quá quen với tính cách không-thể-ưa-nổi của hắn. Chỉ cười như vậy thôi.
Chị Mai Anh có lẽ biết tôi vẫn đang hầm hừ với hắn, liền vỗ nhẹ vai tôi:
– Em cũng đừng nghiêm khắc quá với nó. Ở lâu với nó rồi em sẽ biết… – Chị nhìn tôi, ánh mắt đầy thông cảm – Thằng nhóc này… nó không chỉ biết nói thôi đâu, nó làm thật đấy. – Chị vỗ vỗ hai cái rồi tiếp tục ôm bụng cười – Ha ha…
Mặt tôi méo xệch, tôi nên cười hay nên khóc đây?
“Ở lâu với nó rồi em sẽ biết”…
Cứ tưởng chị sẽ nói tốt về hắn ta hay đại loại gì như thế chứ?
Ai… Người phụ nữ này… So với hình ảnh ban đầu mà tôi tưởng tượng, một phụ nữ xinh đẹp, thông minh, tinh tế và điềm đạm, còn có chút ít nói… Bây giờ đều bị nụ cười không chút giữ ý của chị mà đổ vỡ tan tành rồi.
A… Sao tôi có thể không nghĩ ra chứ? Họ là người một nhà mà, cái vẻ đẹp đẽ hào nhoáng chỉ là lừa người thôi! Rõ ràng là còn lầy lội bẩn bựa hơn cả tôi!
– Chị ấy nói đúng đó! Sớm muộn rồi em cũng thuộc về anh thôi. – Nhật Thiên ghé tai tôi nói nhỏ – Lúc đó anh sẽ cho em thoải mái sờ múi của anh.
Tôi ôm trán, tuyệt vọng lắc đầu. Ông trời thật biết trêu người mà, sao lại bắt tôi dính phải tên này chứ!
Tôi quay qua hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, cùng rất rất nhẹ nhàng dùng chân đạp một cước lên chân hắn.
– A…A…A – Nhật Thiên ôm chân, nhăn nhó khổ sở nhìn tôi – Em có biết là đau lắm không hả?
Hừm. Cát Nhiên như vậy đã là quá nương tay rồi. Tôi nhắm mắt, gật gật đầu cười.
– Giỏi lắm em gái. – Chị Mai Anh giơ ngón tay cái khen ngợi tôi, quay qua hắn vẫn đang ôm chân xuýt xoa – Xem ra cậu tìm đúng người rồi đó. – Chị cười – Ngồi kiểm điểm lại bản thân đi nhóc.
Chị Mai Anh ôm vai tôi tiếp tục đi:
– Đi thôi, kệ thằng nhóc ấy. – Và chị khoác vai tôi đi thật, không thèm ngoái lại một cái, rồi chị nói với tôi bằng giọng thủ thỉ – Chị thích em rồi đấy!
Người phụ nữ này có thể cho người khác cảm giác gần gũi như đã quen thân lâu ngày vậy. Tôi bỗng cảm thấy thật may khi gặp được chị ở thế giới xa lạ này.
– Ê ê hai người bỏ tôi như vậy đi sao? Đợi anh vợ ơi! – Nhật Thiên tập tễnh chạy theo.
– Đi thôi chị, kệ hắn ta! – Tôi giả điếc vẫn bước thẳng.
– Hừm. Em đúng là rất đáng yêu đấy. – Chị cười – Hai đứa hay chí chóe lắm ha?
– Vâng. – Tôi gật đầu cười theo.
Trên biển, có hai người phụ nữ cùng nhau vui vẻ cười đùa, theo sau là gã đẹp trai tập tễnh ôm chân chạy.
~~~
– Họ đây rồi! – một người kêu lên.
Tôi nhìn quanh một lượt, ồ, ở đây đang quay phim. Xung quanh đầy máy móc và những đạo cụ mà tôi không biết gọi tên. Và mọi người đang tập trung quanh chàng trai trẻ tên Mạc Phong. Hm… Có lẽ là nhân vật chính.
Sau khi giọng nói kia cất lên, tất cả sự chú ý dồn về phía chúng tôi.
Bao nhiêu con mắt đều chăm chú nhìn.
Chớp chớp.
Có vẻ rất tò mò về sự xuất hiện của tôi.
– Ai vậy? Cậu có biết ai không?
– Chắc là diễn viên mới.
– Ưm…Chưa từng thấy qua.
– Mà cô có thấy không? Cô gái này đứng cùng Mai Anh vô cùng cân xứng nha, không hề bị lép vế.
– Tất nhiên, nhìn cơ thể cô ấy mà xem, đúng là một chín một mười. Mai Anh phen này có đối thủ rồi nha.
– Ha ha, nhị đại mỹ nhân, không biết có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
– Í í, các anh nhìn xem, kia có phải là bộ áo tắm được may riêng cho chị Mai Anh không?
– A, cái bộ áo tắm huyền thoại đó sao? Ha ha, không nhắc đến thì tôi cứ tưởng quên rồi ấy chứ.
– Cơ mà, mọi người nói xem, như thế không phải đang ngầm tuyên chiến sao?
– Không biết nữa, phen này báo chí lại tha hồ đồn thổi.
Xung quanh ồn ào những lời bàn tán. Aiza, tôi thực không thích mấy cảnh thế này.
– Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy? – Nhật Thiên lúc này mới tới, lên tiếng dập tắt những âm thanh xì xào.
Ha, trông hắn bây giờ thật soái.
– A vợ à! – Lời thoại quen thuộc vang lên, nhưng lần này không phải giọng của hắn, từ trong đám đông, một người đàn ông trung niên bế một đứa nhỏ chạy ra – Em đi lâu vậy, con nó đòi em mãi, nhéo ti anh đến sưng lên luôn. – Người đàn ông đưa đứa bé cho chị Mai Anh, nhăn nhó xoa xoa ngực.
Tất cả mọi người đều bật cười vì bộ dạng hài hước của người đàn ông này.
Ra đây là chú của Nhật Thiên. Người ta gọi chú là chú Trần. Tôi nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Hừm… nhưng có vẻ hắn giống đằng ngoại ha, chú của hắn không có lấy một điểm giống. Ngược lại với vẻ đẹp trai tới độ hoàn hảo hiếm có của Nhật Thiên, người đàn ông này rất bình thường, không cao, không đẹp, ăn mặc cũng rất giản dị không giống một người có tiền, nói chung là vô cùng bình thường.
A… Thật tò mò tại sao người như vậy lại lấy được lòng của đại mỹ nhân đứng bên cạnh tôi.
– Ông già! Dạo này chú bận rộn quá ha! – Nhật Thiên nựng nựng đứa bé trên tay chị Mai Anh, trêu chọc người đàn ông kia.
– Thằng nhóc này! Chú đã nói không được gọi là ông già rồi mà! Chú mày còn có khả năng sinh thêm nhóc nữa đấy.
– Ha ha. Kệ chú, tới khi nào không gọi cháu là thằng nhóc này thằng nhóc nọ thì cháu cũng sẽ không gọi ông già nữa. – Nhật Thiên ngang bướng cười.
– Hửm, không muốn là thằng nhóc nữa sao? Vậy thì lấy vợ đi. – Chú Trần đẩy kính, nhếch nhếch lông mày nhìn hắn.
– Ha, thì cũng chính vì chuyện này mới tìm chú đây. – Nhật Thiên nhe răng cười, quay qua tôi, ôm vai giới thiệu – Cháu dâu xin được ra mắt chú!
Tôi giật mình, quay qua nhìn hắn, trố mắt.
Tất cả mọi người xung quanh cũng giật mình, nhìn chúng tôi, lại trố mắt.
– Anh nói linhg tinh cái gì vậy? – Tôi nói nhỏ.
– Aiis… Hai chú cháu này thật là, có chuyện gì thì vào trong hãy nói, nắng chết con trai tôi rồi! – Chị Mai Anh lấy tay che đầu đứa nhóc, cũng có thể bởi không muốn tai mắt xung quanh hiếu kì nên mới nói như vậy.
– Ừ ha, mau vào đây. – Chú Trần dẫn chúng tôi vào một lán che nắng gần đó.
Tôi và Nhật Thiên cùng ngồi xuống ghế, đối diện là chú hắn và chị Mai Anh cùng đứa bé kháu khỉnh.
Sáu con mắt chăm chăm nhìn tôi.
A… Tim đập muốn tung ra ngoài.
Sao cứ thấy như khung cảnh một buổi ra mắt vậy?
Mà…, bây giờ thì đúng là thế rồi.
“Hu hu, chúng ta phải làm sao đây?” Cô nàng Tiềm Thức cùng cô nàng Lý Trí ôm nhau run lẩy bẩy. Aaa… bây giờ thần kinh của tôi cũng nhũn như bún rồi. Chẳng nghĩ nổi thứ gì hay ho cả.
Tim ơi đừng có đập nhanh như vậy!
“Đét”
– Thằng nhóc này trông vậy mà cũng khá đấy. Tuổi trẻ tài cao! – Chú Trần vỗ vào đùi một cái “đét”, gật gật đầu công nhận hắn.
Mẹ ơi, tim tôi thật muốn rớt ra ngoài.
– Ha ha, tất nhiên rồi, ai như chú, tới tận lúc sắp ế rồi mới có người rước. – Nhật Thiên khoanh tay, bắt chéo chân, mặc cho tôi ở đây căng thẳng tột độ, hắn ngồi đó vẫn hồn nhiên như thường.
– Hừm, quan trọng là chất lượng! Quân tử không xét đến thời gian. – Chú Trần cười cười, cầm lấy ly nước mát lạnh nhấp một ngụm, biểu cảm vô cùng bình thản.
– Ha, kể cả có xét về chất lượng, cháu cũng tự tin sẽ không thua chú đâu. – Nhật Thiên cũng lấy ly nước uống một hơi, ánh mắt nhìn chú thách thức.
– Được. Vậy thì… – Chú Trần đặt ly nước xuống bàn, dẹp mấy thứ lộn xộn qua một bên, sau đó, hai chú cháu ở hai bên đối diện cùng một lúc chống tay xuống, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc – Muốn từ trên xuống hay từ dưới lên?
Nhật Thiên mỉm cười, ánh mắt cứng rắn nhìn thẳng:
– Từ dưới lên đi. Phải có yếu tố kịch tính chứ nhỉ? – Hắn nhếch môi cười.
– Hừm, xem ra cháu rất tự tin đấy nhỉ? – Chú Trần cũng nhếch môi nhìn hắn.
Ây chà, dù không biết họ đang tranh đấu cái gì, nhưng không khí bây giờ thật căng thẳng nha. Mà cũng phải, không căng thẳng làm sao gọi là cuộc chiến chứ? Trông hai người họ rất nghiêm túc khiến tôi vừa tò mò vừa lo lắng.
Chị Mai Anh chỉ mỉm cười một cách thú vị.
– Được, vậy bắt đầu. – Chú Nhật Thiên chậm rãi nói.
Giống như tiếng súng, “pằng” một cái, cuộc chiến bắt đầu!
– 99 – Trên khuôn mặt của chú Trần có nét đắc thắng rõ ràng, chú mỉm cười nhìn hắn thách thức.
– 98,5 – Hắn cũng không vừa, cũng nhìn lại đầy ngang bướng.
– Ha, 1-0 – Chú Trần nháy mắt với hắn, Nhật Thiên cũng không có lấy một cái nhăn mày, vẫn bình tính chống hai tay xuống bàn nhìn chú.
– Đừng vội, cuộc vui vẫn còn. – Hắn nhếch môi cười.
Tôi thực không hiểu họ đang đấu cái gì, nhưng chị Mai Anh thì vẫn nhìn họ cười.
Hừm, nhưng vừa nãy hắn thua, là do số nhỏ hơn chăng?
– Tiếp nào. – Nhật Thiên đầy tự tin nhìn chú hắn.
Chú Trần tiếp tục:
– 73
Nhật Thiên giật mình, có chút không tin nổi.
– 64. – Hắn nhanh chóng nở nụ cười.
– 1 đều. -Chú Trần bình thản nói, chậm rãi nhìn hắn.
Ớ, không phải người thắng là chú Trần sao?
Vậy Thì quy tắc không phải là người có số lớn hơn chiến thắng.
Hừm, là gì nhỉ? Tôi bị tính tò mò hút vào trò chơi này.
Nhật Thiên lộ rõ vẻ đắc thắng, mỉm cười:
– Ông già, chú thua rồi.
Không thấy chú Trần lộ chút biểu cảm lo lắng nào, chỉ lặng lẽ nở nụ cười huyền bí:
– Ba mươi vẫn chưa phải là Tết.
Nhật Thiên cũng không kém cạnh, gai góc đáp trả:
– Được, có ý chí chiến đấu như vậy cũng tốt. Tới lượt chú. – Hắn mỉm cười một cách tự mãn như đã nắm chắc phần thắng.
– 101.
Chỉ bằng một câu nói, chú Trần đã hoàn toàn dập tắt nụ cười trên môi hắn, giống như mẩu than còn nóng đỏ bị dìm vào nước lạnh. Lập tức tắt ngúm!
Nhật Thiên trợn tròn mắt, rõ ràng không tin nổi.
– 9…97.
– Ha ha, thắng thua đã rõ. – Chú Trần cầm ly nước, uống một hơi đầy sảng khoái.
Ể… Rốt cuộc là trò này chơi thế nào vậy? Tôi nhăn nhó.
Ế! Tôi bỗng thấy có chút không đúng… Chẳng phải…
– Cháu không tin! – Nhật Thiên đập bàn – Làm sao từ 96 lại lên 101 được chứ? – Hắn oan ức nhìn chú Trần.
– Ha… – Chú nhún vai, đặt ly nước xuống, cười cười nhìn hắn – Thì… thằng nhóc vẫn chưa cai sữa. – Chú đưa tay nựng đứa nhỏ trong lòng chị Mai Anh.
Hửm? Thằng nhóc vẫn chưa cai sữa…
– Không tính! Chú ăn gian! – Nhật Thiên kêu.
– Ha ha… Biết sao được, quân tử chỉ xét đến hiện tại, không quan tâm quá khứ! – Chú Trần thản nhiên dựa người vào ghế sau, mặc cho Nhật Thiên vẫn chống hai tay xuống bàn không phục.
– Thì… – Chú Trần nhìn hắn – Chú cũng bị thiệt từ 65 lên 73 còn gì!
65 lên 73?
Hừ, tôi hiểu rồi…
Nhật Thiên… Hắn ngàn vạn lần đáng chết!
98,5; 64; 97
Chẳng phải là số đo ba vòng của tôi từ dưới lên sao?
Còn lại 99; 73; 101 là số đo của chị Mai Anh.
A mệ ơi, tôi cứ nghĩ như tôi đã khổ sở lắm rồi chứ, không ngờ chị Mai Anh còn khủng hơn. Aiis… Vô cùng đồng cảm.
Liệu sau này tôi có con có như vậy không nhỉ? A… Thật là vấn đề đáng quan ngại.
Mà… Hắn và chú Trần dám lôi cái đó ra để đấu với nhau sao?
Tôi cảm giác máu nóng đang dồn lên đầu, dẹp luôn mấy suy nghĩ ngại ngùng hay sợ sệt. Cái gia đình này, kể cả người đàn ông lớn tuổi nhất cũng chỉ như một đứa trẻ! Hai chú cháu nhà hắn, thực sự rất giống nhau.
– Nhật Thiên, anh đang đấu cái gì? – Tôi nhìn hắn, gằn giọng.
– Chồng à, chuẩn bị nhìn cháu anh cho kĩ nhé. – Chị Mai Anh cười cười nói nhỏ vào tai chú Trần.
Như vẫn chưa biết rõ tình trạng nguy cấp của mình, Nhật Thiên vẫn hồn nhiên cười nói với tôi, còn làm vẻ ghé tai thủ thỉ:
– Không cần bận tâm đâu vợ ạ, chỉ là vài thứ quan trọng của đàn ông thôi.
– Chứ không phải ba cái thứ quan trọng đó của anh là số đo của tôi à? – Tôi mím môi, điên tiết nhả ra từng chữ.
– Ủa, sao em biết vậy? Đúng là bà xã của anh thông mình hơn người nha! – Hắn giơ ngón tay cái xuýt xoa.
Lông mày tôi giật giật, mắt tối xầm, trên đầu nổi mấy cái cọc đen xì.
– Bà xã này! Thông minh này! – Tôi nghiến răng, giọng đanh lại, mỗi một câu lại tặng hắn một cước vào chân.
– A…A…A…A
Trong lán che nắng nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết của ai đó…
Hm…Tôi vô tội…
– Ha ha ha ha… – Tiếp theo đó là tiếng cười ngặt nghẽo của vợ chồng đối diện.
Hừm, hai người họ cũng thật là…
– Chú mày cũng tìm được một cô bé đáng yêu đấy nhỉ? – Chú Trần cười cười nhìn Nhật Thiên đang nhăn nhó khổ sở, lại quay qua tôi – Thằng nhóc này phải nhờ cháu dạy bảo rồi, nó mà không nghe cứ đánh nó như vậy, mạnh vào!
Nhật Thiên đang ôm chân cũng phải gào lên oan ức:
– Cái gì vậy ông già! Chú có phải là chú của cháu không vậy? Aaa…đau…
– Ha ha ha… Tốt lắm cháu dâu! – Chú Trần giơ ngón cái ra khen ngợi tôi.
Ha… Tôi cười méo xệch.
Rốt cuộc gia đình này là sao vậy?
Có buổi ra mắt nào như thế này không chứ?
Cô nàng Tiềm Thức cùng cô nàng Lý Trí đồng loạt ngao ngán lắc đầu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, xem ra, tôi may mắn vì đã gặp được họ, chứ không đến nỗi gặp mấy màn hất nước hay quăng tiền như trên phim. Ha ha, dễ lắm chứ, họ đều là người trong giới nổi tiếng cả, còn tôi thì là một người không có lấy chút thông tin cơ bản ở cái thế giới này!
– Anh Trần! – Một người bước đến cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi – Anh định mấy giờ nghỉ giải lao để em gọi cơm hộp?
– A, cũng trưa rồi đấy nhỉ? Mọi người nghỉ ngơi được rồi, và không cần gọi đâu, anh sẽ liên hệ với nhà hàng. – Chú Trần mỉm cười – Hôm nay có khách quý.
– Vâng, để em bảo mọi người nghỉ.
Người đàn ông kia gật đầu rồi đi ra ngoài.
– Ừm, được rồi, chúng ta đi thôi. – Chú Trần đứng dậy.
Nhật Thiên vẫn ngồi đó nhăn nhó rên rỉ.
Tôi chột dạ.
– Anh có sao không? Tôi xin lỗi, tôi lỡ… – Tôi lo lắng nhìn hắn – A… Chú với chị Mai Anh cứ đi trước đi, cháu sẽ đi sau.
– Ừm, nhà hàng Cát Trắng nhé! – Chị Mai Anh mỉm cười, sau đó ba người ra ngoài.
– A… – Nhật Thiên nhăn mặt đau đớn.
– A, tôi xin lỗi, tôi không biết là đau như vậy. – Tôi ngồi xuống, nâng chân hắn lên xoa nhè nhẹ.
– Đau lắm đó. – Hắn nhìn tôi.
– A… Biết rồi mà, đừng làm tôi thấy tội lỗi nữa. – Tôi nhăn nhó.
Bên ngoài lán che, nắng vàng ruộm…
– Nhật Thiên, cái thằng! – Chú Trần bật cười.
– Sao vậy? – Chị Mai Anh hỏi.
– Thằng nhóc đúng là diễn viên, rất giỏi ăn vạ. – Chú cười.
– Ha ha, vậy anh để đứa cháu mình ức hiếp con gái nhà lành như vậy sao? – Chị Mai Anh xoa xoa đứa bé trong lòng.
– Tại sao chứ? – Chú Trần nhìn chị – Cùng vì anh ức hiếp em nên em mới yêu anh còn gì.
– Ha ha, chú cháu nhà anh giỏi lắm!- Chị Mai Anh cười tít mắt, khuôn mặt hạnh phúc như đứa trẻ trong lòng.
~~~
– Ta da! – Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, dang hai tay cho hắn nhìn bộ quần áo vừa thử.
– Great! – Nhật Thiên giơ ngón cái, gật gật đầu đầy biểu cảm – Hừm… đúng là do người đẹp nên rất dễ mặc đồ nhỉ, bộ nào nhìn cũng rất hợp mắt.
– Vậy hả? – Tôi cười tít – Tôi cũng thích bộ này.
– Ừm, vậy nhìn anh thế nào? – Nhật Thiên đang ngồi trên ghế, bỏ cuốn sách qua một bên rồi đứng dậy.
Tôi nghiêng đầu, nhìn hắn trong bộ đồ mới:
– Ờ… Đây không phải là một cặp sao? – Tôi chỉ bộ quần áo đang mặc trên người rồi lại chỉ đến hắn
– Đúng vậy! – Nhật Thiên cười đến nhắm tịt mắt.
– Ờm… Nhưng tại sao lại mặc đồ đôi? – Tôi nhăn mày.
– Hửm? Chúng ta đang hẹn hò mà? – Hắn thôi cười – Em không thích sao?
Tất nhiên không phải tôi không thích! Mặc đồ đôi với hắn, tôi… tôi cũng không đến nỗi ghét lắm. Nhưng là…
– Anh không sợ người khác biết sao? Tôi chắc rằng chúng ta sẽ bị báo chí phiền tới đấy. – Tôi e ngại nhìn hắn.
Nhật Thiên bỗng dưng mỉm cười thật ngọt ngào, xoa xoa đầu tôi:
– Bà xã ngốc! Làm anh hết hồn, anh còn tưởng em vẫn cự tuyệt anh chứ! – Hắn thở nhẹ một cái, rồi luồn tay qua tóc tôi, nâng mặt tôi đối diện hắn, ánh mắt đẹp nhìn tôi trìu mến khiến tôi không thôi mê muội – Tại sao phải sợ? Anh thích em, à không, có lẽ là yêu rồi. Anh muốn cho mọi người biết tấm lòng của anh như vậy đó. Anh muốn cảnh báo cho tất cả đàn ông biết rằng, em là của anh, để cho bọn họ không dám mơ mộng với bà xã của anh nữa. – Nhật Thiên vừa cứng rắn vừa mềm mỏng nói ra những lời như thế, giống như nhả ra mật ngọt nhấn chìm kẻ ngu ngốc là tôi. Ây… Tôi có phải kẻ không có trái tim đâu chứ? Cứ tiếp tục bị đả kích thế này thì thật là…
Nhật Thiên mở cửa phòng ngủ, kéo tôi đến bên chiếc gương lớn trong phòng:
– Nhìn chúng ta thật sự rất đẹp đôi đúng không? – Hắn nhẹ nhàng nói, mỉm cười nhìn tôi trong gương.
Tôi không trả lời chỉ lặng lẽ nhìn. Trong đó có hai người, họ đang mặc đồ cặp. Người con trai mặc chiếc áo phông màu trắng bên trong khéo léo khoe dáng vóc cơ thể, cơ bụng rắn chắc và phần ngực nở rộng, đôi vai dài cứng cáp. Anh khoác bên ngoài một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen có điểm vài hình hoa quả giống như những chiếc áo đi biển khác. Một chiếc quần sooc cũng màu đen đến đầu gối. Trông rất đơn giản nhưng lại toát ra khí chất hơn người. Rất đẹp!
Anh có một mái tóc ánh kim không dễ nhầm với người khác. Khuôn mặt cũng hoàn hảo đến nỗi khiến người nhìn phải xao xuyến. Mái tóc vuốt cao cùng chiếc kính râm đen bóng tô đậm nét thời thượng và vẻ sang trọng trong phong cách một người đàn ông. Chiếc mũi nam tính cao thẳng đuột. Đôi môi anh đào mềm mỏng, khiến người ta tò mò liệu chúng có ngọt như những trái dâu đỏ mọng in trên chiếc áo đen kia không?
Về người con gái, cô cũng mặc áo giống anh chàng bên cạnh, chỉ khác rằng quần là một chiếc quần yếm đen ngắn ngang đùi, vừa vặn khoe ra đôi chân thon dài trắng nõn, tất nhiên so với cặp chân bên cạnh thì thua xa, anh chàng hơn cô hẳn cái đầu!
Cô gái có mái tóc đen mượt, được búi cao thanh tú, vài lọn tóc xà xuống ôm lấy khuôn mặt nhỏ. Mày lá liễu yêu kiều, đôi mắt tinh anh dù ẩn dưới cặp kính cận to tròn nhưng vẫn thể hiện nét thông minh có chút ương bướng, hàng lông mi đen nhánh càng tăng thêm vẻ đẹp cho đôi mắt trong veo. Chiếc
mũi nhỏ, đôi môi mọng thỉnh thoảng lại bị hàm răng trắng cắn nhẹ. Rất đáng yêu!
Khách quan mà nói, nếu xét nguyên về vẻ ngoài thì đôi nam nữ này cũng có thể coi là một cặp ăn ý.
“Bốp!”
Một cái gối bông từ tay cô nàng Lý Trí bay đến đập thẳng vào mặt cô nàng Tiềm Thức
“Ê bà cô, lảm nhảm linh tinh cái gì vậy? Còn tự nói mình đáng yêu, cô cũng mắc bệnh tự luyến như hắn ta rồi hả?”
Lông mày tôi giật giật, miệng cười méo xệch tự thấy bất lực với bản thân.
Nhật Thiên đột nhiên vòng tay từ sau ôm tôi vào lòng, khiến tôi không kịp ngờ tới, hắn cúi xuống, gục đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng nói:
– Để anh ôm em như vậy, chỉ một lúc thôi.
Tai tôi ù đi, tự nhiên trong lòng có cảm giác gì đó khó tả, cảm giác dịu dàng ngọt ngào này khiến tôi không kịp thích ứng. Tôi lúng túng không biết phải trả lời hắn ra sao, cũng quên luôn việc phải hất văng vòng tay đang ôm trọn lấy tôi như bình thường tôi vẫn xử xự. Tôi chỉ cảm thấy trái tim mình nói rằng hãy cứ yên lặng như thế mà cảm nhận từng nhịp đập rộn rã của mình và hắn.
Rồi chừng vài giây sau, lý trí của tôi trở lại, tôi nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, quay lại đối diện với tên thủ phạm ngày nào cũng ngược đãi tim mình khiến nó lúc nào cũng trong tình trạng báo động khổ sở. Tôi nhìn hắn, không biết nói gì, chỉ đơn giản nhìn như vậy.
Hắn cũng nhìn tôi, lại là cái ánh mắt mê hoặc câu nhân ấy, vô cùng dịu dàng âu yếm, hắn đưa tay vuốt tóc tôi nhẹ nhàng, rồi đặt ở má, bàn tay to lớn đỡ lấy khuôn mặt tôi, dùng ánh mắt đầy da diết nhìn tôi nói:
– Em nhất định phải mau mau thích anh đi đấy. Anh không muốn đơn phương đâu, anh càng ngày càng bị em mê hoặc rồi. – Hắn nhăn nhăn mày và trách móc tôi một cái đáng yêu như thế.
Mặt tôi đỏ bừng, tim đập tới nỗi tôi nghĩ rằng hắn còn có thể cảm nhận được, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, tôi dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười thật nhẹ.
Nhật Thiên đang âu yếm trìu mến là thế bỗng dưng cứng đờ như bất động, sau đó, như kẻ bị điện giật rút tay khỏi má tôi. Hắn tự đập đập vào trán mình:
– Ngu ngốc ngu ngốc!
Tôi không hiểu, tròn mắt nhìn hắn hỏi:
– Sao vậy?
Nhật Thiên nhìn tôi, ánh mắt đầy trách móc:
– Em… Hừ… Nếu em còn muốn toàn vẹn đến ngày thứ năm… thì tốt nhất, đừng có trước mặt anh ở khoảng cách gần như vậy mà mỉm cười ngọt ngào thế… – Hắn nhăn mày, quay mặt đi – Anh đã rất kiềm chế rồi đấy.
Tôi á khẩu.
Cái con người này… Làm sao mà nhìn tôi cười cũng phải kiềm chế chứ? Thật không muốn yêu thương gì mà!
Cô nàng Lý Trí gào thét còn cô nàng Tiềm Thức lại ngồi cười sặc sụa.
– Ờ… Ờm… Vậy tôi sẽ không cười với anh nữa. – Tôi gãi gãi má, ha… cái tình huống gì vậy chứ…
– Không được! – Nhật Thiên quay ngoắt lại, nhăn nhăn mặt – Em tất nhiên phải cười với anh! Em cười rất xinh đẹp.
– Khụ… – Tôi lại đỏ mặt, tiếp tục gãi gãi má dù chẳng ngứa – Ờm… Vậy giờ anh muốn gì? Anh còn khó chiều hơn cả con gái dậy thì nữa đấy.
– Chỉ cần em đừng có tỏ ra đáng yêu trong những lúc đang lãng mạn như thế nữa. – Hắn nhăn nhăn.
– Ha ha, tôi cười như vậy là đáng yêu sao? – Tôi bật cười.
– Ừm, đáng yêu lắm. – Hắn chậm rãi nhìn tôi, nghiêm túc nói.
Hừm… Gì… Sao tự dưng lại nói cái giọng ấy rồi nhìn tôi chăm chú như thế? Khiến người ta chẳng mở mồm ra mà cười tiếp được.
– A À,… Chắc là chú anh đang đợi chúng ta đấy. Mau đi thôi, tôi đói rồi! – Tôi kéo tay hắn đi, cắt cái ánh mắt như muốn thiêu đốt người khác ấy.
– Ờ… Ừm. Đợi chút! – Hắn với vội lấy chiếc mũ rộng vành treo gần cửa đội lên đầu tôi – Bên ngoài đang nắng lắm.
Hành động quan tâm nhỏ nhặt của hắn, vậy mà lại khiến tim tôi rung lên một nhịp.
– Anh không đội gì sao? – Tôi nhìn hắn.
– Không, anh là đàn ông, nắng một chút có việc gì. – Hắn mở cửa phòng.
– Hừm, nhưng tôi cũng không phải dạng con gái yếu đuối gì đâu. – Tôi ngang bướng nhìn hắn.
– Yếu hơn anh. – Hắn phán một câu khiến tôi im tịt – Đừng có cứng đầu nữa, đội vào đi.
– Thì vẫn đội nãy giờ còn gì. – Tôi phụng phịu.
– Ha ha, bây giờ đây em đang rất đáng yêu đấy. – Hắn xoa xoa đầu tôi, nắm tay tôi cùng ra khỏi nhà.
– Xì – Tôi quay đi.
Tim ơi đừng mắc bẫy! Đừng có cuống lên mà đập loạn xạ như thế nữa!
~~~
– Nắng to nhỉ? – Tôi giữ vành mũ – Anh không đội gì lỡ chút nữa say nắng đấy.
– Bà xã à, em đừng coi thường anh thế chứ! Anh chẳng ốm bao giờ đâu. – Hắn vẫn tập trung lái ca nô.
– Vậy hả?
– Anh cũng bế em bao nhiêu lần rồi mà còn không biết sao? – Hắn quay qua nhìn tôi
– Ừm… – Tôi gật gật đầu công nhận – Trông anh trắng thế này tôi cứ nghĩ là anh giữ da lắm chứ.
– À, da anh không bắt nắng đâu. – Hắn cười
Tôi gật gù:
– Thảo nào…
– Đến rồi này! – Hắn đỗ chiếc ca nô bên bờ cát, đỡ tôi xuống.
– A… Liên thiên một lúc đã đến rồi. – Tôi bước xuống, vươn vai dài một cái.
– Vào thôi! – Hắn nắm lấy tay tôi cùng bước vào nhà hàng.
Giống như tên gọi, nhà hàng Cát Trắng hoàn toàn là một màu trắng xóa và được xây dựng trên vùng mênh mông cát.
Nhật Thiên đẩy cửa bước vào, trái ngược với không khí có phần oi bức bên ngoài, ở trong vô cùng mát mẻ.
– Thiên, bên này! – Chị Mai Anh vẫy tay gọi chúng tôi.
Tôi và hắn nhanh chóng nhập cuộc, ba mâm chỉ còn thừa hai ghế, mọi người đang đợi chúng tôi.
Vì đã tách mâm hết nên bàn tôi ngồi cũng chỉ toàn người đã biết mặt, vợ chồng chị Mai Anh và chàng trai Mạc Phong cùng người đàn ông hay đi cùng cậu ta, có lẽ là quản lý.
– Đông đủ mọi người rồi, chúng ta cùng nâng lý nào. – Chú Trần cầm cốc bia trên tay, tiếp sau đó là mọi người cũng cầm lên, chỉ có mình tôi vẫn lúng túng.
– Ơ kìa vợ thằng Thiên, sao cháu không uống? – Chú Trần đã tinh mắt phát hiện ra tôi.
– A… cháu…
– Vợ cháu không uống được đâu. – Nhật Thiên ra mặt, tay trái cầm lấy cốc bia lớn trước mặt tôi – Cháu uống cả phần của cô ấy.
– Ha ha, được, đúng là cháu của ta có khác. – Chú Trần cười, quay ra cùng mọi người chụm cốc – Uống nào! Hai… ba… Dzô!
– Drô! – Mọi người cùng vui vẻ cụng ly.
Tôi xanh mặt nhăn nhó nhìn Nhật Thiên uống hai cốc bia lớn, trong lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi…
Không biết rằng tửu lượng tốt hay đang cố tình thể hiện trước mặt tôi, Nhật Thiên uống xong chỉ ung dung đặt hai cốc bia đã cạn xuống bàn, mặt chẳng biến sắc.
A, sugoiii…
Tôi thầm cảm thán.
Sau tiết mục uống, tôi mới an tâm nhìn mâm thức ăn một lượt, woa, đúng là đại gia có khác, toàn món sơn hào hải vị, tôi cũng chẳng biết gọi tên chúng ra sao vì chưa từng nhìn thấy trước đó, chỉ biết rằng đồ ăn trông vô cùng sang trọng và ngon mắt.
– Em ăn cua không? – Nhật Thiên cầm sẵn trên tay đồ kẹp, nhìn tôi hỏi.
– Có! – Tôi cười.
Hắn vươn tay, chọn lấy một con cua to nhất đem về bát rồi bắt đầu bóc vỏ.
Tôi tranh thủ thưởng thức vài món ngon khác.
– Cô đã nếm thử rắn biển bao tử chưa? – Chàng trai Mạc Phong hỏi tôi, đồng thời cũng gắp vào bát tôi một miếng.
Tôi lạ lẫm nhìn thứ trong veo đang nằm trong bát mình, chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe qua. Rắn biển bao tử sao?
Khi tôi vừa chuẩn bị hạ đũa xuống thì Nhật Thiên đã nhanh chóng đổi bát hắn qua tôi, không cho tôi kịp nếm thử.
– Vợ tôi, không khiến cậu phải gắp đồ giúp. – Nhật Thiên nhăn mày nhìn Mạc Phong.
Hai vợ chồng chú Trần nhìn nhau cười khúc khích.
– Cũng chỉ là gắp đồ ăn, anh đâu cần phản ứng thái quá như vậy? – Mạc Phong nhếch môi cười – Sợ tôi cướp vợ anh đến thế sao?
– Tôi cũng thấy có gì đâu. – Tôi nhìn Nhật Thiên.
– Rắn biển này dùng rượu trắng chế biến đó. – Hắn chậm rãi nói hình như có chút giận tôi.
– Ể, vậy hả? – Tôi lập tức ngoan ngoãn không dám mơ tưởng đến món lạ.
– Tửu lượng em kém đến vậy sao? – Chị Mai Anh ngạc nhiên hỏi tôi.
– Dạ, em rất mẫn cảm với cồn, chỉ một chút thôi sẽ lập tức phản ứng.
– Ồ… – Chị Mai Anh gật gật đầu – Như vậy cũng bất tiện ha?
– Vâng. – Tôi cười.
– Ăn cua đi! – Nhật Thiên nhắc tôi.
Trong bát hắn vừa đưa có thịt cua mà hắn đã tách nãy giờ.
Tôi vui vẻ ăn.
– Vậy được rồi, tôi sẽ tự bóc tiếp, anh cứ ăn đi. – Tôi cầm lấy tay hắn.
– Anh không thích đồ biển. – Nhật Thiên tiếp tục bóc, thả thịt vào bát tôi.
– … Thế anh vào đây làm gì? – Tôi ngu ngốc hỏi.
– Nhìn em ăn. – Hắn thản nhiên trả lời mà không ngẩng lên, lại thả vào bát tôi một miếng.
Tôi đỏ mặt im tịt, cúi đầu ngoan ngoãn ăn mà không hỏi thêm câu nào nữa.
– Ông xã. Nhìn cháu anh ga lăng chưa kìa, làm em cũng phải thấy ghen tị. – Chị Mai Anh tươi cười.
Tôi lại càng thêm ngượng.
– Ha ha, rồi rồi, để anh bóc cho bà xã. – Chú Trần cầm lấy một con cua bắt đầu hì hục, rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó, chú liền nhìn Nhật Thiên nói bằng giọng vui vẻ – Cu Thiên, muốn thi xem ai bóc nhanh hơn không?
– Được. Ai thua phải uống một cốc đầy nhé! – Dường như rất hứng thú trong việc thách đấu chú hắn, Nhật Thiên lập tức đồng ý và đưa ra hình phạt.
– Okay. – Chú Trần cười sảng khoái – Bắt đầu nhé?
– Khoan đã, cháu cũng muốn chơi. – Mạc Phong lên tiếng.
– Hửm? Cậu cũng muốn tham gia sao? – Nhật Thiên nhếch môi cười – Vậy người nhanh nhất sẽ không phải uống, người thứ hai sẽ uống 1 cốc, người thua sẽ là 2 cốc. Đồng ý không?
– Được. – Mạc Phong và chú Trần đồng thanh.
– Okay, bắt đầu! – Hắn dùng đũa gõ vào bát “ting” một cái, cả ba người đều nhanh chóng bóc vỏ.
– Oy oy, anh không ăn gì mà uống như vậy sẽ ổn chứ? – Tôi lo ngại nhìn hắn.
Nhật Thiên quay qua tôi cười:
– Yên tâm, việc em cần làm chỉ là ăn thôi. – Hắn nháy mắt.
…
Cuối cùng Nhật Thiên phải uống 3 cốc, Mạc Phong uống 7 cốc còn chú Trần một mình cân 11 cốc.
Ha, đáng thương làm sao…
Còn tôi với chị Mai Anh, cũng có nhàn hạ gì đâu chứ?
Tổng cộng là 7 con cua đã chui vào bụng tôi, chưa kể đến bao nhiêu cá, tôm, mực, sò, ốc, ngao, hàu, bào ngư, lươn biển,…
A… Tôi cảm giác như mình đã ăn hết cả cái biển Nha Trang này vậy. Thực sự là no không đứng nổi luôn.
Tan cuộc, có mâm của tôi là thảm hại nhất, người nào người nấy đều thở không ra hơi.
Chỉ có nhà hàng hôm nay là vui sướng vì bán chạy bia và cua biển…
Xong xuôi, ai về nhà nấy, tôi và hắn lại trở về với chiếc bungalow thân yêu.
– Aaa… – Tôi gieo mình xuống chiếc giường trắng muốt, thoải mái kêu lên.
– No chưa? – Hắn cũng thả người xuống.
– Nooo… – Tôi cười, xoa xoa bụng cho hắn thấy.
Nhật Thiên bật cười, véo nhẹ mũi tôi.
A! Tôi chợt nghĩ ra, hắn uống nhiều như vậy mà không có gì vào bụng sẽ rất khó chịu. Liền bật dậy phi vào bếp tìm xem có thứ gì có thể nấu cho hắn ăn.
– Em làm gì thế? – Nhật Thiên ngóc đầu dậy.
Tôi mở tủ, tìm thấy bánh đa cua.
– A… đây rồi. – Tôi mỉm cười, cầm lấy túi, lại quay qua hắn – Tôi định nấu chút gì nóng nóng cho anh!
Nhật Thiên ngạc nhiên nhìn tôi, mặt hắn đỏ lên và miệng khẽ cười.
Tôi mở tủ lạnh, ở bên trong cũng có khá đầy đủ thực phẩm, tôi lấy thịt và rau củ cần thiết ra và bắt đầu nấu.
Đang chăm chú thái thái cắt cắt, bỗng nhiên tôi cảm thấy một vòng tay ôm lấy eo mình.
– Yên nào! – Tôi gỡ tay hắn ra.
– Bà xã làm anh cảm động đó. – Hắn vẫn ngang bướng ôm lấy, dựa cằm vào vai tôi, chậm rãi nói – Anh rất yêu cái cảm giác này, người phụ nữ của anh đang nấu cho anh ăn.
Tôi đỏ mặt, cố ra vẻ bình tĩnh tiếp tục thái rau, trong lòng thầm nghĩ thật may vì hắn không thể nhìn thấy mặt mình lúc này.
– Người anh toàn mùi bia thôi. – Tôi lấy cớ đẩy hắn ra.
– Vậy sao? – Hắn hỏi, xoay người tôi lại đối diện với hắn, một tay chống trên bệ bếp ở ngay hông tôi, khiến tôi đứng gọn trong vòng tay hắn, tay còn lại nâng cằm tôi hướng lên với hắn – Em nói xem, bây giờ anh hôn em thật lâu, liệu em có say không nhỉ?
Tôi bị hắn không chế cử động, mắt không thể tránh khỏi mà nhìn vào hắn. Ánh mắt hắn da diết và nóng rực nhìn tôi. Hừm, tôi phát hiện ra một điều, rằng cứ lúc nào chuẩn bị hôn là hắn lại có cái khuôn mặt nam tính và hút hồn như thế.
– A! Nước sôi rồi! – Tôi giật mình thoát ra khỏi hắn, luống cuống mở vung cho bánh đa vào.
– Hừm, xem ra không được rồi nhỉ? Bánh sẽ nhũn mất. – Hắn cười.
Phù… Thoát rồi. Tôi thở phào một cái.
– Anh ngồi bàn đợi đi. Sắp xong rồi. – Tôi tiếp tục chuyên tâm nấu nấu nướng nướng.
Nhật Thiên ngoan ngoãn ra bàn ngồi chống tay nhìn tôi.
5 phút sau, bát bánh đa cua nóng hổi bốc hơi nghi ngút nằm trên bàn.
– Còn nóng lắm đó. – Tôi kéo ghế ngồi đối diện.
– Ưm… Thơm quá. – Hắn nhắm mắt hít một hơi dài – Anh ăn nhé? – Hắn mỉm cười nhìn tôi.
– Ừ. – Tôi chống tay nhìn hắn chờ đợi.
– Ăn không? – Hắn gắp vài sợi, hỏi tôi.
– Không! – Tôi lắc đầu – Tôi còn no lắm.
– Vậy ngồi đây làm gì? – Hắn hỏi.
– Nhìn anh ăn. – Tôi nghiêng đầu, tựa cằm lên bàn tay, mỉm cười nói lại câu nói của hắn.
Nhật Thiên bật cười, bắt đầu thổi vài sợi bánh đa:
– Anh ăn đây.
Tôi không đáp, chăm chú nhìn hắn thổi thổi ăn ăn, bỗng dưng thấy vui vẻ lạ thường.
– Ngon quá! – Hắn xuýt xoa, tiếp tục cặm cụi ăn.
Tôi cười, được người khác khen nấu ăn ngon cảm giác rất vui, trông hắn ăn như vậy thật giống đứa trẻ ham chơi bị đói.
Tôi cứ ngắm hắn như thế rồi lại tự cười ngu ngốc một mình.
– Em định nhìn anh thật đó hả? – Nhật Thiên hỏi tôi.
– Ừ. – Tôi cười tít.
– Sao? Đẹp trai không? – Hắn nháy mắt.
– Ha ha, đẹp trai! – Tôi bật cười.
– Phải vậy chứ! – Hắn vênh mặt, sau đó lại cúi xuống ăn tiếp – A… Ngon lắm đó bà xã.
Trong lòng tôi vô cùng thoải mái.
Chừng vài phút sau thì hắn ăn xong, và cũng ngoan ngoãn tự rửa bát luôn dù tôi vẫn định là sẽ rửa.
– Sao vậy? Lần này không cần tôi gọi ông xã à? – Tôi cười trêu chọc hắn.
– Ha ha, em đã nấu rồi, anh đâu thể mặt dày để em rửa bát nữa. – Hắn lau tay.
– Đi ngủ thôi. Anh buồn ngủ rồi. – Nhật Thiên kéo tôi vào phòng.
– Aaa… Đúng là căng da bụng thì chùng da mắt. – Hắn ôm tôi lăn xuống giường, để tôi gối lên tay hắn.
Bởi đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi nằm trên tay hắn nên tôi cũng mặc kệ, chẳng buồn đẩy ra nữa.
Tôi và hắn không có gì làm đều nhìn lên trần nhà.
Tôi bỗng suy nghĩ lan man.
– Ừm… Nếu có cả nhà ở đây chắc sẽ vui lắm. Tôi buột miệng nói ra khi nhớ đến bố mẹ.
– Hửm? Bố mẹ vợ ấy hả? – Nhật Thiên quay qua tôi.
– Ừm. – Tôi gật đầu – Tôi thấy nhớ mẹ quá.
Tôi bỗng dưng thấy nghẹn ở cổ như muốn khóc.
Bố mẹ tôi chắc bây giờ đang lo lắng lắm. Vậy mà tôi lại ở đây vui vẻ hẹn hò mà chẳng làm được gì.
Mà suy cho cùng thì tôi cũng làm được gì chứ? Nhật Thiên, kẻ duy nhất có thể giúp tôi lại chính là người đem tôi tới đây.
Và bây giờ tôi phải chấp nhận viêc sẽ phải sống ở đây nốt quãng đời còn lại, đồng nghĩa với việc không được trở về thế giới của mình nữa.
Nghĩ tới đây, nước mắt tôi lại trực trào ra.
– Ngủ đi nào! – Nhật Thiên xoa đầu tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi – Đừng có khóc, anh đau lòng lắm.
– Hu hu hu… Đau lòng con khỉ. Anh mới chính là thằng khốn gây ra chuyện này đấy. – Tôi vỡ òa trong lòng hắn. chui vào ngực hắn hu hu khóc, nước mắt nước mũi bôi đầy áo – Anh là tên khốn… Hức… Đồ đểu… Hu hu… Đang yên đang lành bắt tôi đến đây làm gì chứ. – Tôi ấm ức đấp ngực hắn thùm thụp.
– Ngoan ngoan. – Hắn vỗ vỗ lưng tôi – Anh có bắt em đoạn tuyệt với thế giới của em đâu chứ?
– Chẳng vậy còn gì? – Tôi đẩy hắn ra kêu gào.
– Xì… Vợ ngốc. Nín mau. Mọi việc anh đều tính toán và lo liệu xong xuôi cả rồi. – Hắn xoa xoa đầu tôi, ôm tôi vào lòng.
– Lo liệu? Lo cái gì? – Tôi lập tức nín khóc.
– Bây giờ vẫn chưa phải lúc. – Hắn tựa cằm lên đầu tôi, dịu dàng vuốt tóc – Giờ thì ngủ đi, đừng khóc nữa.
– Anh không lừa tôi đấy chứ? – Tôi sụt sịt nhìn hắn.
– Anh chưa từng lừa em. – Nhật Thiên ôm tôi vào lồng ngực, dụi dụi má vào tóc tôi.
Tôi đạp hắn ra, ngồi bật dậy gào thét:
– Chưa từng lừa tôi? – Tôi nghiến răng ken két, mày giật giật vài cái – Đừng tưởng tôi quên vụ cái đồng hồ nhé! – Tôi nhìn hắn đầy căm thù.
– A ha… ha… ha… – Hắn cười sượng như sắn cuối vụ, tay gãi gãi má – Ờ thì… Mà em vẫn còn nhớ cái đó sao?
– Quên làm sao được? Cũng vì cái trò lừa đảo đó mà tôi bị bắt đến đây đấy. – Tôi lừ hắn đầy phẫn uất.
– Ha ha. Kể cả lúc đó anh không dùng kế sách ấy đi nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi đâu, em nghĩ anh bỏ ra bao nhiêu công sức mà lại để em thoát dễ vậy à? – Hắn cười.
– Hừ. Khốn khiếp. – Tôi nằm xuống, nhắm mắt chấp nhận số phận.
– Ngủ đi vợ yêu. – Nhật Thiên lại ôm tôi.
– Xì, anh biến đi. – Tôi đẩy hắn ra.
– Thôi nào. – Hắn lại ôm ôm.
– Biến. – Tôi lại đạp đạp.
– Anh mà giận là không được về nhà đâu đấy. – Hắn nhắm mắt mày nhăn nhăn ra vẻ giận dỗi.
Chân của tôi đang chuẩn bị đá hắn lập tức dừng giữa không trung, duỗi thẳng rồi ngoan ngoan hạ xuống.
– Hừ. Thích ôm thì ôm đi. Đồ keo kiệt. – Tôi nằm im, bĩu môi quay đi.
– Không. – Nhật Thiên lắc đầu, không thèm ôm tôi nữa mà quay ra nằm thẳng – Không thích nữa. Em ôm anh đi. – Hắn thảnh thơi nằm dang hai tay, chưng cái bộ mặt như đang mời gọi “hãy đến chà đạp anh đi”.
Tôi trợn mắt nhìn hắn:
– Anh… Quá đáng! – Tôi uất ức giãy dụa đạp chăn mền tứ tung.
– Hửm? – Hắn nhướng mày nhìn tôi, cựa cựa mình lấy tư thế thoải mái chờ đợi – Chậc, anh cứ tưởng là em nhớ mẹ lắm, aii… xem ra là ở đây vui quá không muốn về rồi… Hây, biết sao được, cũng đành vậy. – Hắn nheo mắt gật gật đầu.
– Hừ.
Tôi vứt bỏ hết tất cả sự tự kiêu của một đứa con gái, bay qua ôm hắn.
Thề có Chúa, nếu mẹ tôi mà nhìn thấy cảnh này, nhất định cái mông của tôi sẽ bị đánh đến không nhìn ra hình dạng luôn.
Hu hu hu hu. mẹ thân yêu của con, đây là tình thế bắt buộc. Con gái ngàn lần không muốn! *cắn khăn khóc*
– Aaa… Được vợ ôm đúng là thoải mái. – Nhật Thiên vòng tay qua lưng tôi, kéo lại người hắn, khiến tôi rúc vào khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Trên người hắn… tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu, rất nam tính.
– Ngủ đi nhé! – Nhật Thiên nhẹ nhàng nói.
Tôi không đáp lại.
Nhưng mà mẹ ơi, tôi ngủ kiểu gì chứ? Tim tôi đập như muốn nổ tung.
Chừng vài phút, tôi vẫn không thể nào chợp mắt được.
Hình như hắn cũng vậy, hắn vẫn ôm tôi rất chặt, cơ thể cứng đờ không có dấu hiệu đã thả lỏng.
– Ừ… hừm… Anh ngủ chưa? – Tôi khẽ dò hỏi.
– Ừm… – Hắn không trả lời, chỉ ngâm một tiếng rồi dụi dụi vào tóc tôi.
– Tôi… có thể buông tay ra được chưa? – Tôi vẫn tiếp tục hỏi, vì tôi biết hắn đang còn thức.
– Sao? – Hắn rốt cuộc cũng chịu lên tiếng.
– Nằm thế này khó chịu lắm. – Tôi nhăn nhó nhìn hắn nài nỉ.
– Mỏi tay à? – Nhật Thiên hé mắt nhìn tôi.
– Ừm, người anh to chết đi được. – Tôi nhăn mặt chu mũi.
– Vậy thì… – Nhật Thiên giữ lấy tôi, hắn xoay người nằm thẳng – Như thế này em sẽ không mỏi nữa.
Bạn biết gì không?
Bây giờ chúng tôi đang làm ra loại tư thế vô cùng đáng xấu hổ: tôi trên hắn dưới, và tay chúng tôi đang ôm nhau tạo thành một vòng quanh người đối phương.
Tôi còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm trên người hắn rồi.
Và giống như những tình tiết máu chó trên phim, tôi và hắn mắt không chớp giao nhau. Tôi mở mắt lớn nhất có thể, tim đập thình thịch, dường như khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, tôi còn có thể thấy được nhịp tim hắn cũng đang lộng hành bên dưới.
Mặt tôi đỏ bừng, trong chốc lát, tôi bị tình thế làm cho ngu ngốc, cứ nằm yên vô dụng như thế mà không biết làm sao, đến thở cũng không dám.
“A! Quá tình thú rồi…” Cô nàng Tiêm Thức ôm má xịt máu mũi.
“Bốp. Bốp. Bốp. Bốp.” Một đống gối bông bay đến đập vào mặt cô ta.
“Thức tỉnh đi bà cô!” Cô nàng Lý Trí gầm rú.
– Anh muốn chết hả? Bỏ ra! – Tôi đạp hắn.
– Được… Được rồi đừng giãy nữa. – Hắn nhăn nhăn mày, mặt có chút đỏ nhìn tôi – Xem ra không được thật rồi. – Hắn thở nặng nhọc – Nếu cứ để cái thứ tròn tròn đó của em tiếp tục làm loạn trên ngực anh thì anh sẽ phạm tội mất. – Hắn nhắm mắt cắn môi kiềm chế.
– Anh! Đồ biến thái! – Tôi cho hắn một cái cùi chỏ, lập tức nhảy ra khỏi người hắn – Anh lượn ra sô pha!
Tôi gào thét, cầm gối ném hắn.
Nhật Thiên ngậm ngùi ôm gối ra ngoài.
Hừ.
Tôi lăn ra giường. Tay đặt lên ngực mong ngăn lại nhịp tim khó bảo. A… Rốt cuộc thì vì cái gì chứ…
Tôi ôm mặt, a… xấu hổ quá, mặt tôi bây giờ vẫn còn nóng đỏ.
Hừm… Nghĩ lại lúc đó, ở khoảng cách ngắn như vậy nhìn hắn, tôi đã có chút suy nghĩ, rằng hắn sẽ hôn mình như mấy tình tiết trong phim, ờ thì… ờm… chẳng phải khi nam nữ chính trong tư thế như vậy nhìn nhau thật lâu thì sẽ có màn ấy sao. Tôi… Tất nhiên cũng phải có chút liên tưởng… ờm… như vậy là bình thường mà…
“E hèm” Cô nàng Lý Trí khẽ hắng giọng.
A… Nãy giờ tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tôi bị điên rồi sao?
Tôi lắc lắc đầu. Nguy hiểm, quá nguy hiểm rồi, ở với Nhật Thiên không biết tôi đã thành ra cái gì nữa.
Từ khi nào mà tôi lại dùng bộ não của mình cả ngày chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn về một người con trai chứ?
Tôi… Tôi đúng là điên rồi!
…
~~~~~Chiều~~~~~
– Xong chưa vợ? – Tiếng Nhật Thiên từ bên ngoài.
– Xong rồi đây. – Tôi mở cửa.
– Không mặc đồ bơi hả? – Hắn ngạc nhiên nhìn tôi.
– Ừm, tôi cảm tháy mặc bộ đồ đó mọi người rất kì lạ, tốt nhất là quần đùi áo phông cho đỡ gây chú ý. – Tôi cười thoải mái.
– Em thích là được. – Nhật Thiên mỉm cười, đưa tay ra chờ tôi – Đi thôi!
– Ừm. – Tôi không nghĩ ngợi nhiều vui vẻ nắm lấy tay hắn.
Ra đến bãi tắm, người còn đông hơn lúc sáng. Tiếng nô đùa vô cùng náo nhiệt.
Tôi nhìn biển xanh ngay trước mặt, những ngọn sóng cuốn bọt trắng vào bờ, rất háo hức được vùng vẫy trong làn nước mát.
– Uwah! – Tôi không kiềm được đôi chân hăng hái bước, kéo hắn ra để sóng lăn tăn ôm lấy chân. A. Mát!
– Xa hơn nào! – Nhật Thiên nắm tay tôi đi xa hơn ra biển.
Sóng ở đây bắt đầu mạnh và cao hơn.
“Ào”
Một con sóng lớn xô đến, làm tôi và hắn từ đầu tới chân đều ướt cả.
– Ha ha. – Chúng tôi vui vẻ cười nhìn bộ dạng ướt nhẹp của nhau.
– Ơ… Kia có phải là đoàn làm phim của chú Trần không? – Tôi đưa mắt nhìn về phía sau Nhật Thiên, sau mỏm đá danh giới của bãi tắm, phát hiện ở đó bóng dáng chị Mai Anh trong đám người.
– Hửm? – Nhật Thiên nhìn theo – Chắc vậy. – Hắn tỏ vẻ không mấy quan tâm.
– Qua đó đi! – Tôi kéo kéo tay hắn.
– Không. – Nhật Thiên thẳng thừng từ chối.
– Sao vậy? – Tôi hỏi hắn
– Bơi ra đó chỉ để xem thằng nhóc vắt mũi chưa sạch diễn, phí công đi. – Hắn nhắn nhăn mày, ương bướng khoanh tay trước ngực.
– Đi mà. Tôi muốn xem người ta quay phim thế nào. – Tôi vung văng tay hắn, bày ra khuôn mặt dễ nhìn nhất nài nỉ hắn.
– Hừm, em sẽ hối hận ngay thôi. – Nhật Thiên cuối cùng cũng mềm lòng, miễn cưỡng đồng ý.
– Bám vào anh này. – Hắn cầm tay tôi vòng qua vai.
– Hửm? – Tôi nhìn hắn.
– Em không biết bơi còn gì? – Hắn quay lại.
– Ể, sao anh biết? – Tôi ngạc nhiên.
– Có gì của em mà anh không biết chứ? – Hắn nhìn tôi – Đi thôi.
Nhật Thiên bắt đầu sải tay bơi về phía mỏm đá.
Tôi bấu lấy vai hắn, nhưng vì bơi chéo hướng sóng nên liên tục bị sóng đánh vào khiến tôi suýt mấy lần trượt tay. Vì thế nên tôi phải ôm sát hẳn vào người hắn.
– Tôi ôm thế này anh bơi được không? – Tôi lo lắng hỏi, tội nghiệp hắn, bây giờ đang cực lắm, đã bị sóng cản lại còn phải kéo cả tôi theo.
– Lớn… Lớn quá. – Hắn thở đứt quãng.
– Hả? Sóng lớn hả? – Tôi hỏi lại.
– Không. Ngực em. Nó đang đè lên lưng anh. Thật khiến người khác mất tập trung. – Hắn thở phì phò, tiếp tục rẽ sóng.
Tôi im bặt, không biết nói lại cái gì. Lặng lẽ nới lòng tay ra.
– Yên đấy. – Hắn quát.
– Nếu không anh bơi sao được. – Tôi nói nhỏ tí trong họng.
– Vẫn từ nãy tới giờ đấy thôi. Để yên đấy. Anh không phiền. – Hắn nói, tiếp tục vươn đôi vai rộng – Hừ. Chết tiệt, bây giờ anh chỉ muốn lập tức đem em về phòng.
Tôi im lặng, bởi bây giờ hắn đang bơi rất mệt nên không dám một lời trách móc hắn. Với lại, lửa này là do tôi đốt, tôi làm sao có thể mắng hắn. Suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một tên đàn ông mà thôi.
– Đây rồi! – Nhật Thiên đứng xuống, tôi cũng lập tức buông hắn ra.
“Ụp”
Tôi trượt xuống, được một phen uống nước biển.
A… Tôi quên mất, hắn cao hơn tôi hẳn cái đầu!
Chỗ hắn tới chân thì với tôi vẫn không chạm đất.
– A… Vợ này! – Nhật Thiên kéo tôi lên, vuốt nước trên mặt tôi, vỗ vỗ lưng – Anh đã nói là không phiền rồi mà, đúng hơn là anh rất thích. Em đâu cần phải như vậy.
Hừ. Thì chính vì anh thích nên tôi mới phải vậy đấy!
– Ủa Nhật Thiên phải không? – Chị Mai Anh gọi.
– Dạ. – Hắn cầm tay tôi vòng qua cổ hắn rồi đi vào bờ.
Híc, xấu hổ quá.
– Hai đứa ra đây làm gì vậy? Chị Mai Anh nhìn Nhật Thiên.
– À, Cát Nhiên muốn đến đây xem mọi người quay phim. – Hắn xoa xoa tóc.
– Vậy hả? Vào đây! – Chị Mai Anh kéo tay tôi.
Chúng tôi đến khi đang quay cảnh Mạc Phong ngồi một mình bên bờ cát.
Cậu ta ngồi yên lặng nhìn ra ngoài biển, ánh mắt xa xăm và cô đơn vô cùng.
Sóng vẫn vô tình xô vào bờ, gió vẫn vô tâm cứ thế thổi.
Mạc Phong lặng yên nhìn bên ngoài, đôi mắt vô hồn đặt ở khoảng không vô định.
Gió thổi vài lọn tóc xà xuống mắt, cậu ta cũng không buồn đưa tay gạt đi. Bộ dạng mệt mỏi và lôi thôi bởi mái tóc rối xù, có lẽ bởi đã bị vò nhiều lần. Ánh mắt chứa đầy sự chịu đựng.
Thế rồi, cậu ta khóc. Không có những tiếng nấc ai oán hay những tiếng gào lên đầy uất ức như đã kìm nén quá nhiều.
Cậu ta chỉ yên lặng. Và rơi nước mắt.
Đôi lông mày nhíu lại đau đớn, đôi mắt nhắm lại trong tuyệt vọng.
Một người đàn ông cô độc khóc trên biển, nhìn thấy cảnh đó, kẻ đang vui cũng không cười nổi.
Thế rồi đột nhiên ánh mắt cậu ta chuyển sang tức giận, Mạc Phong đấm thật mạnh xuống đất, mắt vằn đỏ:
– Tại sao… Tại sao nhất định phải là thằng đó? – Khuôn mặt cậu ta vừa thống khổ vừa căm hận.
Hừm… Loại cảm xúc đau đớn khi thất tình, cậu ta truyền đạt rất tốt khiến người khác dễ dàng thấu hiểu được.
– Cậu ta diễn đạt nhỉ? – Tôi quay sang Nhật Thiên.
Hắn liếc một cái, vẫn tỏ vẻ dửng dưng không quan tâm:
– Thường thôi.
– Xì. – Tôi cũng không thèm để ý hắn, tiếp tục xem.
Chị Mai Anh đứng bên cạnh chỉ tủm tỉm cười.
– Cắt! Tốt lắm! – Tiếng chú Trần vang lên.
Mọi người lập tức dừng lại, lùi về phía lán che nắng nghỉ ngơi.
– Nước. – Người quản lý của Mạc Phong tung chai nước cho cậu ta, Mạc Phong liền mở nắp tu một hơi quá nửa.
– Nghỉ 10 phút rồi chúng ta bắt đầu cảnh tiếp theo. – Chú Trần ngồi xuống chiếc ghế dài, chìa sấp giấy về phía Mạc Phong – Cậu đọc kịch bản đi, cảnh tiếp theo là với Khả Hân đó.
– Vâng. – Mạc Phong đặt chai nước xuống ghế rồi đón lấy kịch bản.
– Cảnh tiếp khi Trịnh Đình hôn Minh Ngọc, phải thể hiện được sự yêu thương quá nhiều như muốn bức chết anh ta vậy, và sự đau đớn tức giận khi cô ấy rũ bỏ anh ta để đến với người mới. Cậu nhất định phải chú ý vào ánh mắt, vừa đau đớn vừa yêu thương. – Chú Trần giảng giải cho Mạc Phong.
– Hừm, vừa đau đớn vừa yêu thương, như lúc nãy đúng không ạ?
– Phải hơn thế, cậu có thể tưởng tượng, đứng trước người con gái mình yêu thì cảm xúc sẽ mãnh liệt hơn nhiều, toát lên sự khổ tâm dằn vặt của cậu ta mới có thể lấy nước mắt của khán giả. Và cậu cũng phải để ý cử chỉ khi hôn nhé, dù là cưỡng hôn nhưng vẫn phải cho thấy được sự nâng niu của người con trai này. Vì anh ta vô cùng yêu cô gái. – Chú Trần bình tĩnh giải thích.
Là tôi