Hôn!
(Vì lý do nào đó mà trong chương 7 không tải hết nội dung, có lẽ vì dài hơn quy định (?) vì thế Rùa đăng tiếp vào đây.)
***
– Đi thôi. – Hắn đóng cửa xe, cầm theo chiếc áo khoác – Chút nữa sẽ lạnh đó. – Hắn đưa áo cho tôi.
– Ây, anh đúng là ga lăng nha. – Tôi giơ ngón tay cái.
– Chỉ với vợ anh thôi. – Nhật Thiên mỉm cười, vẫn là nụ cười chết người ấy – Đi nào, ngoài phố đi bộ này nhiều lắm.
Tôi lon ton chạy theo từng bước chân dài của hắn.
Phố đã lên đèn, những ánh đèn lung linh và rực rỡ. Dưới khu chung cư là khoảng sân rộng lớn, tối đến, gió thổi qua các tán cây và mặt hồ mang theo mùi hương dễ chịu. Tôi nhắm mắt, để gió mơn man khắp da thịt, từ từ thưởng thức dư vị sảng khoái ấy.
– Ưm, đúng là cũng có chút lạnh. – Tôi mỉm cười nhìn Nhật Thiên.
– Mặc áo vào đi, thời tiết của 200 năm sau khắc nghiệt hơn nhiều đấy, thể lực của em chưa thể thích ứng ngay đâu. – Hắn khoác áo cho tôi.
Tôi thọt lỏn trong chiếc áo khoác to sụ. Chậc, vai của Nhật Thiên thật lớn!
– Đi nào! – Hắn dắt tôi đi đến những hàng ghế dài ven bờ hồ.
Tôi ngồi xuống hàng ghế hơi khuất sau tán cây, mùi hương thơm ngon của những món ăn đường phố kích thích khứu giác tôi khiến bụng tôi khẽ đánh lên một hồi trống. Một điều khá lạ rằng 200 năm sau loại hình kinh doanh này vẫn tồn tại.
– Tôi cứ nghĩ là thời này không có mấy quán ăn vặt vỉa hè nữa. – Tôi nói nhỏ với Nhật Thiên.
– Không đâu, nó trở thành một nét đẹp văn hóa đó. Phải công nhận rằng những món ăn đường phố này có vị ngon riêng biệt rất khác với những món ăn nhà hàng. – Nhật Thiên cũng nói nhỏ.
– Ăn gì nào? – Hắn nghiêng đầu hỏi tôi.
– Ra đó xem đi. Tôi muốn xem người ta làm. – Tôi chỉ tay về phía người bán hàng.
– Được thôi.
Chúng tôi cùng bước đến.
Có lẽ thời gian đã khiến mọi thứ thay đổi rất nhiều, trước mắt tôi không còn là những món ăn vặt quen thuộc, chúng hoàn toàn lạ lẫm, và điều quan trọng là chúng tỏa ra hương thơm hấp dẫn với một vẻ ngoài ngon miệng đến khó cưỡng.
– Gửi chị! – Nhật Thiên đưa một tờ tiền cho người bán hàng. Tờ tiền cũng lạ lẫm với những mệnh giá mới.
– Nhiều thế này… – Người bán hàng lưỡng lự giơ tờ tiền ra trước mặt.
– Không sao, thừa thì chị cứ giữ. Với lại… – Nhật Thiên thì thầm với người bán hàng – Sức ăn của cô gái nhỏ này cũng không đùa được đâu.
– Rồi, ăn cái nào thì cứ chọn. – Hắn quay qua tôi.
– Uầy. Anh càng ngày càng đẹp trai nha! – Tôi tít mắt.
Tôi nhìn đống đồ ăn hấp dẫn trước mặt, nhận lấy đũa từ người bán hàng rồi bắt đầu bắt tay vào cuộc cách mạng cứu thế giới.
– A! Thực sự rất ngon. – Tôi kêu lên – Anh ăn thử không? – Tôi gắp một miếng bón cho Nhật Thiên.
Hắn ngoan ngoãn há miệng ăn như đứa trẻ, chúng tôi cùng nhau lấp đầy cái dạ dày trống.
– No quá! – Sau khi đã ngốn hết nửa cái xe hàng, tôi và hắn cùng ôm bụng cảm thán.
– Kia có phải là Triệu Nhật Thiên không? – Âm thanh ai đó phát ra khiến cả hai chúng tôi đều giật mình quay lại.
Thực sự ngoại hình quá nổi bật không phải lúc nào cũng tốt.
– Đúng rồi! Là Triệu Nhật Thiên đó! Em! Triệu Nhật Thiên kìa! – Tiếng hét của ai đó vô cùng phấn khích.
– Chạy thôi! – Nhật Thiên nói với tôi.
– Hả? Với cái bụng to tướng này sao? – Tôi nhăn mặt.
– Nhanh lên, chút nữa đám đông kéo đến là không chạy nổi đâu. – Nhật Thiên tái mặt, giọng hắn vội vàng, hắn kéo tay tôi chạy về phía khu chung cư.
Lên đến nơi, chúng tôi đều thở hổn hển vì mệt.
– Mấy giờ rồi? – Giọng Nhật Thiên lại vội vàng.
– Chuyện gì nữa? – Tôi vẫn thở.
– 8 giờ rồi! Mau lên! – Nhật Thiên kéo tôi ra ban công.
– Hả? Chuyện gì nữa? – Tôi khổ sở nhăn nhó.
– Đây rồi. – Ra tới nơi, Nhật Thiên thả tay tôi, hắn nhìn đồng hồ và bắt đầu đếm ngược – Three… two… one!
Vừa dứt lời, cũng là lúc ngoài trời nổ một tiếng “bùm” thật lớn. Tôi giật mình. Chùm ánh sáng rực rỡ đủ những sắc màu hiện lên rồi cháy xẹt đi. Là pháo hoa!
Giờ tôi mới biết, ban công của khu chung cư là chỗ thượng khách để ngắm pháo hoa.
– Đẹp quá! – Tôi bị mê hoặc bởi những chùm sáng nổi bật giữa nền đen rộng lớn.
– Ừ. – Hắn mỉm cười, tựa tay vào ban công nhìn lên những chùm pháo hoa đỏ rực.
Tôi cũng đứng dựa vào ban công, nhìn lên khung cảnh tuyệt mỹ. Chợt nghĩ, nếu cảnh đẹp thế này được xem cùng gia đình thì tốt biết mấy…
Trong mắt tôi vào một giây nào đó, có chút không vui.
Nhưng đều sai lầm của tôi là để cho Nhật Thiên bắt được khoảnh khắc đó. Hắn thôi không ngắm pháo hoa nữa, và chuyển ánh mắt về một thứ khác, khiến tôi phải giả vờ như không nhận ra và tiệp tục nhìn lên trời mà không quay sang hắn. Cứ như thế tới tận lúc màn pháo hoa kết thúc, hắn chỉ nhìn tôi.
Hắn đứng gần lại, vai chạm vào vai tôi, vô tình mà như cố ý đụng vào tay tôi đặt trên ban công. Lại luồn bàn tay hơi lạnh đan vào tay tôi ấm nóng. Tôi giật mình, rụt tay lại.
– Nhìn này! – Nhật Thiên đưa ngón tay trỏ hướng về màn đêm trước mặt. Tôi nhìn theo, và thật kì diệu làm sao, ngay lúc đó, chùm pháo hoa cuối cùng được bắn lên, chỉ có điều không giống như những lần trước. nó mang hình thù rõ rệt