Hội sư Quan Trung (7)
Hàm Dương đêm thu, se lạnh.
Hưng Lạc cung, khu kiến trúc sau này được Hán cao tổ Lưu Bang gọi là Vĩnh Lạc cung này, lộ rõ vẻ già nua xơ xác trong đêm tối. Hồ Hợi ngồi trong điện, tay cầm một cuốn giản thư, đang ngẩn ngơ thờ thẫn. Giản thư là vật phẩm trước đây Thủy hoàng đế để lại, cất giữ trong Hưng Lạc cung này đã nhiều năm nay, cũng là lần đầu tiên Hồ Hợi dở ra đọc. Chỉ có điều, tâm tư của hắn bây giờ không để trong giản thư. Trên gương mặt trắng bệch như tờ giấy viết đầy tâm sự. Ngồi sau thư án, đầu óc Hồ Hợi lại không ngừng hiện ra từng cảnh tượng năm đó hắn ám sát Thủy hoàng đế. Tuy đã là chuyện của năm năm trước đây, lại cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, khiến hắn không thể nào tĩnh tâm lại được.
Năm năm qua, Hồ Hợi chưa từng nghĩ tới ánh mắt giận dữ của phụ hoàng trước khi chết đó. Hài ….có lẽ năm đó, phụ hoàng cũng không thật sự muốn gây bất lợi cho mình. Chỉ tiếc là, Hồ Hợi khi đó, lại quá ngây thơ!
Nghĩ tới những điều này, hắn không kìm được thở dài một hơi, đặt cuốn giản thư trong tay xuống, chậm rãi đi ra cửa đại điện, đứng trên bậc thang.
Cảnh đêm nay, dường như chẳng khác gì đêm đó trên bình nguyên tân ….Hồ Hợi không kìm được thở dài một tiếng, ra sức lắc đầu, quay người chuẩn bị quay vòa trong cung.
Bụp!
Một tiếng vang lớn truyền lại từ phía xa xa, như một tiếng một thứ gì đó đổ sụp vậy.
Hồ Hợi cả kinh, lập tức quay đầu nhìn. Nhưng do hình thể hắn quá béo, cái xoay người cũng gấp gáp hơn tí chút, lại không đứng vững, đập mông xuống đất. Phương xa vọng lại tiếng cãi vã, ngay sau đó là tiếng binh khí va đập vang lên, cùng với những tiếng kêu chết chóc. Hồ Hợi có chút mơ hồ, không hiểu đã sảy ra chuyện gì. Hai tên nội thị chạy đến, dìu hắn đứng dậy.
Đúng lúc này, mười mấy tên vệ úy xông lên bậc thang.
– Bệ hạ, đại sự không xong rồi!
Hồ Hợi chẳng có vẻ nào giống chủ nhân, nhưng dù gì cũng đã làm Hoàng đế mấy năm nay, lại là con cháu Doanh thị.
Tuy trong lòng bối rối, sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lớn tiếng nói:
– Đã xảy ra chuyện gì, sao lại kinh hoảng thế này?
– Hàm Dương lệnh dẫn người xông vào cửa cung, nói là phải bắt đạo tặc.
Đám hạ thần không thể ngăn bọn chúng lại được, y đem theo người ngựa, đã xông vào đến cửa cung tầng thứ nhất rồi. Hạ thần đã sai người chặn chúng lại, nhưng xem ra Hàm Dương lệnh đó bụng dạ khó lường, lại cứ đánh vào….. đội ngũ của hạ thần có chút ngăn cản không được, xin bệ hạ nhanh chóng quyết định.
Hàm Dương lệnh? Hắn nhớ mang máng Hàm Dương lệnh là con rể của Triệu Cao….
Hồ Hợi nghe xong, trong lòng ớn lạnh, lớn tiếng nói:
– Bách Lý đâu? Vệ úy ở đâu? Không phải trẫm đã để lão ta bảo vệ cửa cung hay sao?
– Vệ úy đại nhân không biết đi đâu, mà trong dãy cửa cung thứ nhất, hình như cũng không có binh mã bảo vệ. Nếu không, cho dù Hàm Dương lệnh người đông thế mạnh cũng đừng mơ xông vào trong cung trong chốc lát. Bệ hạ, xin người mau quyết đoán, chúng hạ thần liều chết bảo vệ người.
Hồ Hợi lúc này cứ cho là ngu thế ngu nữa cũng đoán ra được huyền cơ trong đó. Chỉ có một khả năng, lão Bách Lý kia đã nương nhờ vào Triệu Cao….mà Triệu Cao tối nay đến đây, tất nhiên là không có ý tốt, muốn hành thích vua đây mà!
Chẳng biết tại sao, sau khi nghĩ ra cái huyền diệu bên trong, Hồ Hợi lúc đó không vui cũng chẳng buồn, dường như trong chốc lát trưởng thành hơn rất nhiều, hắn đứng trên bậc, đột nhiên giật lấy một thanh bảo kiếm, ánh mắt hướng về phía xa xa.
Xa xa, có ngọn đèn dầu lập lòe.
– Các ngươi đi đi, xem ra thằng hoạn kia định mưu chuyện bất chính gì.
Trong lòng, ngọt chua cay đắng mặn lẫn lộn. Năm năm trước, Triệu Cao xui khiến mình mưu hại quân phụ; năm năm sau, Lý Tư và Công Tử Anh đều chết rồi. Còn Triệu Cao thì cũng đã lộ bộ mặt dữ tợn, ra tay với mình….ha, ha thật đúng là phong thủy luân hồi.
Tên nội thị bên cạnh, sợ nỗi chạy tán loạn.
Lão Vệ Úy Quân Quan vừa trông thấy, không khỏi giận tím mặt:
– Bệ hạ nuôi các ngươi bao ngày, các ngươi lại không nghĩ báo đền quân ân, lại ở đây kêu la, thực là không thể tha tội chết.
Hồ Hợi mỉm cười:
– Nếu đã tội chết không thể tha, thì giết đi!
Hắn nói xong, cầm chắc bảo kiếm, quay người đi vào trong điện.
Sau khi vệ úy Quân Quan lĩnh ý chỉ xong, không nói không rằng dẫn bộ khúc giết sạch đám nội thị xung quanh đại điện.
– Bệ hạ, mau đi thôi!
Gã phủ phục bên ngoài ngưỡng cửa đại điện, lớn tiếng nói:
– Bỉ chức nguyện chết bảo vệ bệ hạ, bệ hạ hãy mau đi đi, chỉnh đốn binh mã, diệt trừ tên khốn đó.
Hồ Hợi khổ sở trong lòng. Đây không phải là Hàm Dương cung, đường thông tới Hàm Dương cung đã bị Triệu Cao phong kín.
Mình có thể trốn đi đâu đây?
Hắn trầm giọng nói:
– Các ngươi cứ lo giết giặc đi, không cần bận tâm điều gì khác!
– Dạ!
Quân Quan vâng mệnh, dẫn quân lao xuống bậc thang.
Lúc này, Diêm Nhạc đã dẫn người xông vào đến dãy cửa cung thứ ba. Y triệu tập hơn ngàn tên dân liều mạng, giơ cao binh khí, xông vào đại điện. Một nhóm hơn trăm người của quân quan xông tới cản lại. Đây cũng là toán binh mã cuối cùng bây giờ còn lại trong cung Hưng Lạc, trung thành với Doanh Hồ Hợi.
Diêm Nhạc cầm thanh kiếm dài trong tay, máu tươi vẫn còn nhỏ giọt, hét lớn:
– Giết, theo ta giết vào đại điện, bắt sống Doanh Hồ Hợi!
Chuyện đã đến nước này rồi, đã không cần thiết phải giấu diếm gì nữa.
Trong lòng Diêm Nhạc dâng trào một sự bạo ngược chưa từng có, cái mặt tròn vì căng thẳng, vì hưng phấn mà trở nên méo mó xấu xí. Y vung bảo kiếm, lớn tiếng hò hét. Đám dân liều mạng phía sau không chút do dự, giơ cao binh khí, lao vào đám thị vệ trung thành kia.
…….
Tiếng hò hét bên ngoài cung điện, càng ngày càng nhỏ.
Hồ Hợi nhìn cung điện trống rỗng, nở nụ cười mỉa mai. Hắn cầm ngọn nến lên, châm vào tấm rèm rũ xuống trong đại điện, cùng với ngọn lửa bùng bùng bốc cháy, hắn không kìm được mở to cuống họng, cất tiếng cười to.
Thời khắc này đây, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ! Nhưng đã muộn rồi…..những thần tử trung thành với hắn, đã bị hắn giết sạch rồi; còn cả những huynh đệ tỉ muội yêu thương hắn nữa, cũng đều đã thành ma nơi chín suối cả rồi. Hắn tuy có hối hận, nhưng đã làm rồi, hối hận có tích sự gì đây? Doanh Hồ Hợi của sáu năm sau, đã không còn là Doanh Hồ Hợi thấy kẻ trộm ở Trữ La Sơn mà sợ run lẩy bẩy nữa rồi….Ít nhất, ta cũng là quân vương của tám trăm dặm Tần Xuyên này.
Diêm Nhạc dẫn theo người, xông vào đại điện. Nhưng nghênh đón y lại là ngọn lửa hừng hực bốc cháy….
Hồ Hợi vững vàng ngồi sau thư án, chỉ thanh kiếm sắc trong tay, lớn tiếng hét:
– Diêm Nhạc, trẫm dù có chết rồi, cũng tuyệt đối không tha cho cha con ngươi.
Thanh kiếm sắc vừa xoay, Hồ Hợi vững tâm, dồn hết sức lên tay, tự vẫn trên đại điện. Máu tươi bắn tung tóe trên thư án, bắn lên bộ giản thư đó của Thủy hoàng đế, càng bắn tung tóe lên mặt Diêm Nhạc khi đó xông lên đan bệ!
Diêm Nhạc thực không ngờ tới, Doanh Hồ Hợi vào giờ khắc cuối cùng này lại hiện ra kiên cường như thế, quyết đoán như thế. Y đứng ngây ra hồi lâu, bỗng chốc tỉnh ngộ, lớn tiếng gào:
– Mau lên, mau lên dập lửa!
Tại sao phải dập lửa?
Bởi trong Hưng Lạc cung này còn có rất nhiều thứ quan trọng. Đặc biệt là ngọc tỷ truyền quốc mà Lý Tư làm, lại càng là vật phẩm quan trọng giúp cha con y sau này có thể dựa dẫm vào Lưu Bang. Nếu hỏa hoạn lan tràn, cứ cho là ngọc tỷ không làm sao, nhưng muốn tìm thấy lại hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng gì. Chỉ là, trong đại điện của Hưng Lạc cung, rèm che vô số. Trước khi Diêm Lạc xông tới, ngọn lửa đã bắt đầu cháy lan ra rồi. Muốn dập tắt trong chốc lát, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Diêm Nhạc chỉ huy người dập tắt hỏa hoạn, hiện trường cực kì hỗn loạn, nhưng không ai phát hiện ra, một bóng đen từ trong tẩm cung của Hưng Lạc cung chạy ra ngoài, đi theo một con hẻm dài và hẹp, lặng lẽ biến mất không còn dấu tích.
***
Bên bờ Bá Thủy là đại doanh quân Sở. Khi đêm xuống, Lưu Bang lên trướng điểm tướng, triệu tập mọi người đến trước.
Trương Lương ngồi bên tay Lưu Bang, khuôn mặt như bạch ngọc, như giếng nước yên tĩnh, hiện lên một vẻ bình tĩnh vô cùng. Nhưng từ trong ánh mắt y lại lộ ra một vẻ hưng phấn bất bình thường. Hai bàn tay giấu trong ống tay áo để tránh người khác nhìn thấy tay y đang run lên nhè nhẹ.
– Tên yêm tặc Triệu Cao đã quyết định tối nay hành động, tru sát Tần vương.
Giọng của Lưu Bang cũng có chút run run:
– Đại sự của chúng ta có thành hay không, sẽ được quyết định trong đêm nay. Bây giờ, quân Tần Bá Thượng lơ là đề phòng, ta phải nhân cơ hội này vượt qua Bá Thủy, vượt sông công kích….Chư công, chúng ta khởi sự từ Phái huyện, trằn trọc lưu ly, bây giờ thiên mệnh, nên thuộc về chúng ta rồi.
– Võ An Hầu thiên mệnh sở quy, chúng ta tất nhiên sẽ quên mình phục vụ!
Lưu Bang tức thì cũng không lắm lời nữa, lập tức điều binh khiển tướng, phân công nhiệm vụ. Lấy đội của Trang Bất Thức làm nghi binh, để thu hút sự chú ý của quân Sở ở Bá Thủy, đồng thời lệnh Lưu Phì và Chu Cú Tiễn dẫn quân vượt sông, đánh mạnh vào doanh trại Lam Điền. Đội quân của Chu Bột là tiền quân, công kích Bá Thượng, Lưu Bang đích thân dẫn Trương Lương, Phàn Khoái xuất kích bất cứ lúc nào. Mà nhân mã Hậu quân thì giao cho Hạ Hầu Anh và Chu Hà.
Sau khi tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, Lưu Bang hạ lệnh toàn quân hành động, sau canh hai sẽ vượt sông xuất kích.
– Qua đêm nay, tám trăm dặm Tần Xuyên này sẽ nằm gọn trong tay ta.
Lưu Bang không kìm nổi cảm giác hưng phấn này, nói với Trương Lương:
– Tử Phòng, như thế này, thứ nhất là thuận theo Thiên mệnh, Thiên mệnh thuộc về Lưu Bang ta!
Nói đến chỗ cao hứng, Lưu Bang không kìm được hai tay ra sức vỗ đùi. Còn Trương Lương chỉ mỉm cười gật đầu, rồi sau đó nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn lại nỗi kích động trong lòng mình.
Chính vào lúc Lưu Bang điều binh khiển tướng, chuẩn bị phát động công kích Bá Thượng thì trên con đường bên sờ sông Kính Thủy, từng đoàn, từng đoàn kị binh tinh nhuệ màu đen lướt qua nhanh như gió. Tiếng vó ngựa rầm rầm, trong màn đêm vang vọng nơi phía chân trời. những kị sĩ giáp đen cưỡi trên lưng những chú chiến mã cao to, trường đao, trường sóc xanh, giáp đen mũ đen.
Đại kỳ màu đỏ, phấp phới trong gió, rồng ngọc giương nanh múa vuốt, dường như sống lại cùng với sự rung động của lá cờ, muốn phá vỡ bầu trời mà bay lượn.
Trên một gò núi, Lưu Khám thúc Xích Thố Tê Phong Thú xông lên, sau đó ghìm chặt chiến mã. Theo sát sau lưng hắn là hơn chục tên thân binh tiểu tướng, tất cả đều đội nón trụ quan giáp, uy phong lẫm liệt.
– Đại vương, các huynh đệ từ sau khi ra khỏi Tiêu quan, đi cả ngày lẫn đêm, đã một ngày chưa nghỉ. Phía trước là Trung Sơn, vượt qua Trung Sơn, là có thể tiến vào cung Hàm Dương rồi. Người xem, hay là để các huynh đệ nghỉ ngơi lấy lại sức một chút, rồi hãy tính tiếp việc hành quân?
Người nói là giáo úy Hắc Kì quân Lý Tất.
Lưu Khám lắc đầu nói:
– Quân Sở đánh vào Quan Trung, sớm muộn cũng sẽ công phá Hàm Dương.
Cái gọi là binh trọng thần tốc, quân ta lần này dùng tám ngàn kị binh vào thành, chính là một đoàn kì binh, càng phải xuất hiện bất ngờ, mới có thể có hiệu quả.
Bây giờ binh mã Ba Thục đã hoạt động ngầm, binh xuất Tử Ngọ cốc.
Đây chính là cơ hội trời ban, một lần đánh tan quân Sở, rồi sau đó có thể thuận lợi tiếp quản Hàm Dương. Nghỉ ngơi không được….Lý Tất, Lạc Giáp hai ngươi truyền quân lệnh của ta, yêu cầu các huynh đệ đẩy nhanh tốc độ hành quân hơn nữa, bắt buộc phải vượt sông Vị Thủy trước khi trời sáng, phát động công kích từ hậu phương quân Sở!
Lý Tất và Lạc Giáp lập tức lĩnh lệnh đi.
Lưu Khám dừng ngựa trên đỉnh đồi, nhìn Hắc Kì quân đi như dòng thác lũ cuồn cuộn, ánh mắt chợt lóe lên một vẻ dữ tợn….